Chương 16: "Vì cậu là hôn thê của mình."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nơ

Ba, ba người?

Cô nghe rõ câu hỏi của Minh Trầm, nhưng đối phương căn bản không cho cô cơ hội trả lời.

Nói đúng hơn là, Minh Trầm không quan tâm đến đáp án của cô, mà là đang dùng hành động để bày tỏ sự bất mãn đối với lựa chọn sáng nay của cô.

Hình U bị anh giam ở trước ngực, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, khiến đầu óc cô cũng trở nên hốt hoảng.

Từ rất lâu về trước, cô đã biết Minh Trầm có tính chiếm hữu mãnh liệt với mình.

Hồi cấp ba, bởi vì thân phận "hôn thê – hôn phu", nên chỉ cần cô kết thân với bạn nam nào trong lớp thì người nọ đều sẽ không biết xấu hổ mà chen chân vào phá đám.

Đương nhiên, cô cũng không cam tâm yếu thế để Minh Trầm diệt đào hoa không chừa một mẩu.

Khi đó, nhiều bạn trong lớp còn cho rằng bọn cô yêu sớm.

Có một lần, trường tổ chức một trận thi đấu bóng rổ, cô và Khương Ngải Chanh làm cổ động viên cổ vũ cho hai đội bóng rổ khác nhau, và bằng một cách thần kỳ nào đó, cô bị phân đến đội đối thủ của Minh Trầm.

Trước khi ra sân thi đấu, Minh Trầm còn ngang nhiên chen vào giữa hàng ngũ của các cô: "Có biết chút nữa cổ vũ cho ai chưa?"

"Đương nhiên." Cô cao giọng, hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào đồng phục xanh lam của mình, nó tương phản rõ rệt với màu áo đỏ rực trên người Minh Trầm.

"Sai." Minh Trầm sửa lại, "Cậu phải cổ vũ cho mình."

"Dựa vào đâu chứ? Mình ở đội xanh lam." Cô khoanh tay trước ngực, chẳng để chuyện này trong lòng.

Nào ngờ, Minh Trầm tháo một bên băng cổ tay ngay tại chỗ, sau đó nắm lấy ngón tay Hình U, không nói không rằng đeo lên tay cô, rồi kéo bàn tay cô vào trong ngực mình: "Vì cậu là hôn thê của mình."

(Ảnh minh họa băng cổ tay ~ mlem mlem) 

Tiếng người ồn ào trên sân bóng, ánh mắt thiếu niên sáng rực, lúc nhìn thẳng vào cô còn nóng bỏng và sáng chói hơn cả ánh mặt trời.

Trận đấu hôm đó diễn ra đầy nhiệt huyết, Hình U mặc đồng phục của đội xanh lam, nhưng trong mắt chỉ còn lại chàng thiếu niên áo đỏ khí phách hiên ngang ngoài kia.

*

Không biết trải qua bao lâu, ống kính của trại nuôi ngựa rốt cuộc cũng có phản hồi.

Người xem gấp gáp muốn nhìn dáng vẻ thúc ngựa phi nhanh của hai người, nhưng khi chuyển cảnh thì chỉ thấy mỗi gương mặt của Ôn Tuấn trên màn hình: "Các bạn đợi lâu rồi nhỉ, nhưng tình hình hiện tại là cuộc đua ngựa đã vượt quá phạm vi ghi hình, hãy chuyển sang website chính thức của "Tình yêu phi khoa học" để xem những cảnh ngoài lề thú vị khác, hoặc các bạn cũng có thể nhấn like cho CP mà mình yêu thích nhất."

[Ha ha ha anh Tuấn đã nhàm chán đến mức tự quảng cáo cho chương trình luôn rồi]

[Anh Tuấn: Hình như là một đội ba người, nhưng lại giống như không phải]

[Đau lòng cho anh Tuấn của tui quớ, thế nhưng tui lại có chút buồn cười là sao ta?]

Cuối cùng Ôn Tuấn cũng từ bỏ việc thuần phục ngựa, tìm một chỗ có bóng mát ngồi xuống, thỉnh thoảng uống hai hớp đồ uống do nhà tài trợ cung cấp trong tay.

Phía xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Ôn Tuấn rướn cổ lên nhìn, vểnh tai hóng hớt.

Âm thanh từ xa tới gần, nghe không giống tiếng hai người đua ngựa.

"Bọn họ đã trở lại."

Không biết là ai hét lên, xuyên qua ống kính đánh thẳng vào lỗ tai người xem, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ thấy một con ngựa đỏ đang phi thẳng vào ống kính như sao băng.

Một tay Minh Trầm khống chế dây cương, tay còn lại đặt ở bên hông Hình U.

Bụi mịt mù nhảy múa trong nắng, vó ngựa giơ lên thật cao rồi mạnh mẽ đạp xuống.

Cho đến khi ngựa dừng hẳn, dây cương hoàn toàn được buông lỏng.

Cảnh tượng này khiến Ôn Tuấn không khỏi trợn mắt há mồm.

Không phải nói đua ngựa sao? Sao lại biến thành cưỡi ngựa đôi rồi?

Hình U xuống ngựa mà không nói lời nào, cũng không phân định thắng thua, đến nhìn cũng không thèm nhìn Minh Trầm, trầm mặc đi thẳng về phía phòng nghỉ.

Người đàn ông ân cần và ấm áp Ôn Tuấn lập tức cầm hai chai nước tiến lên phía trước: "Tiểu U, em có muốn uống nước không?"

Hình U sững sờ, sau đó đưa tay cầm lấy một chai: "Cảm ơn anh."

Đối phương ngẩng đầu, lúc này Ôn Tuấn mới phát hiện ra gò má cô đỏ bừng: "Sao mặt em đỏ thế?"

Anh ta lo lắng cô gái mảnh mai có thể bị cảm nắng.

"..." Hình U mím môi, chán nản thốt ra hai chữ, "Phơi nắng."

Vừa dứt lời, Minh Trầm đúng lúc bước qua thềm cửa, tầm mắt Hình U lướt qua Ôn Tuấn nhìn thấy người nọ, cô nắm chặt chai nước rồi xoay người rời đi.

"Minh Trầm, cậu có muốn uống nước không?" Ôn Tuấn lặp lại lời nói lúc nãy, đem chai còn lại đưa cho Minh Trầm.

"Cảm ơn." Minh Trầm vặn nắp chai một cách dễ dàng, khi anh ngửa đầu, trái cổ gợi cảm trượt lên xuống theo từng động tác uống nước của anh, khu bình luận kêu gào liên tục.

"Hai người chạy đi đâu vậy? Không phải có hai con ngựa lận sao? Sao lúc trở lại chỉ còn một con ngựa đỏ?" Ôn Tuấn thật sự không tưởng tượng được cảnh sau khi hai người cưỡi ngựa chạy ra ngoài, cũng không hiểu tại sao lại mất tích một con ngựa, chuyện này thật kỳ lạ.

Minh Trầm đặt chai nước lên bàn, khóe môi cong lên: "Con ngựa kia không nghe lời, bỏ chạy mất rồi."

"Thật sao? Tôi cũng nghe nói con ngựa cậu chọn tính tình rất khó ở." Ôn Tuấn lắc đầu thở dài: "Cũng may hai người đều không sao."

[Nhìn vẻ mặt của Minh Trầm, mị cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy]

[U là trời, anh Tuấn ngây thơ lại bị lừa rồi]

[Đầu óc em đen tối quá, em xin lỗi quý dzị, em đi sám hối đây]

Người ngoài cuộc rõ ràng, kẻ trong cuộc u mê, nhìn phản ứng của Hình U không giống như những gì Minh Trầm đã nói.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết được.

Buổi chiều, ba đội trở về biệt thự.

Phó Diệc Bạch chung đội với Hạ Úy Lam, đi trong yên tĩnh, về trong yên tĩnh.

Phó Diệc Bạch đã chụp và rửa rất nhiều bức ảnh về các sinh vật biển, Hạ Úy Lam tìm kẹp nhiều màu và dây gai để treo ảnh lên, tổ nhiếp ảnh còn đặc biệt chụp lại những bức ảnh đó để chiếu lên màn hình.

Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông thì ngược lại hoàn toàn.

Tô Mông Mông gan lớn thích mấy trò cảm giác mạnh, lôi kéo Hứa Hàn Thiên ngồi tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, cuối cùng là Hứa Hàn Thiên mặt cắt không còn gọt máu được Tô Mông Mông dìu xuống.

Bộ ba Hình U là nhóm cuối cùng trở về biệt thự, Hạ Úy Lam có vẻ rất hứng thú với trải nghiệm của họ, liên tục đặt câu hỏi: "Hôm nay ba người đi chơi có vui không?"

Ba người.

Đặc biệt nhấn mạnh số lượng.

Vừa về đến nhà, Hình U thật sự không có tâm trạng tán gẫu, cô chỉ muốn nhanh chóng đi tắm và thay quần áo sạch sẽ.

Thấy thế, Ôn Tuấn chủ động tiến lên: "Hôm nay Tiểu U và Minh Trầm đua ngựa rất thú vị, đáng tiếc lúc sau không quay được."

Quần chúng đều nhìn ra được, tuy rằng Ôn Tuấn chu đáo với tất cả mọi người, nhưng rõ ràng Hạ Úy Lam được ưu ái nhiều hơn.

Đáng tiếc, Hạ Úy Lam không hề care anh.

Không chỉ có thế, khi Hạ Úy Lam nghe nói Minh Trầm và Hình U đua ngựa khiến người ngoài nhìn vào đều ghen tị, sau đó lại cùng nhau ngồi trên lưng ngựa trở về, rốt cuộc cũng không cười nổi.

[Miệng cười nhưng lòng đau như cắt]

[Ôm chị iu một cái, CP Trầm Lam mãi đỉnh]

[Bà chị trà xanh giỏi nhất là đóng kịch, vậy mà mấy người cũng tin?]

Không thích nghe thì sao chứ, chuyện khiến cô ta khó chịu hơn còn ở phía sau.

Bữa tối hôm nay sẽ do Hình U và Minh Trầm phụ trách, một khi hai người vào bếp thì từ trường sẽ khác.

[Hú hú, có mùi vị của show tình yêu rồi đây]

[Tới rồi tới rồi, cảnh tượng trong căn bếp nhỏ rốt cuộc cũng xuất hiện rồi]

[Trời ơiii giúp em ấy đeo tạp dề đi! Ôm em ấy từ đằng sau đi!]

Nhưng mà, chả có cái mịa gì hết.

Cả hai mạnh ai nấy đeo tạp dề, sau đó bắt tay vào công việc.

Hình U không nghiên cứu nhiều về chuyện bếp núc, thời gian ở nước ngoài cũng coi là miễn cưỡng học cách tự túc, hương vị cũng bình thường.

Cô hiểu rõ bản thân mình, nên chỉ phụ trách việc giúp đỡ.

Sau khi chọn nguyên liệu xong, Hình U đi đến bồn nước, đang định rửa sạch thì đột nhiên bị gọi lại.

"Hình U."

"Hả?"

"Dây đeo bị lỏng, giúp tôi buộc lại đi."

"À."

Cô lau khô ngón tay rồi bước tới, đứng sau lưng Minh Trầm, kéo hai sợi dây bị lỏng để buộc chúng lại.

Khi sắp hoàn thành, người phía trước đột nhiên quay đầu lại: "Được chưa?"

Minh Trầm xoay người khá mạnh, sợi dây chưa được thắt chặt đã tuột khỏi lòng bàn tay.

Hình U ngẩng đầu theo bản năng, đối diện với gương mặt kia.

Hơi thở ấm nóng ập vào mặt, Hình U mở to hai mắt, lặng lẽ nuốt nước bọt.

Người đàn ông không những không né đi, mà ngược lại thuận thế xoay người, nghiêng đầu hướng về phía cổ cô.

[Cúi thấp đầu xuống cho tôi!!!]

[A a a a thông điệp vũ trụ bảo là tư thế này có thể!]

[Aisss cái không khí mờ ám chít tịt này]

Ở một góc mà ống kính không thể bắt được, chỉ có Hình U nghe thấy những lời mà người đàn ông thì thầm bên tai cô.

Hình U đưa tay đẩy gương mặt kia ra, môi hồng lẩm bẩm: "Cậu phiền thật đấy."

Biểu cảm sống động của cô gái lọt vào trong mắt, Minh Trầm cong môi: "Nhớ kỹ những lời tôi nói."

[Rốt cuộc là có cái gì mà phải xấu hổ, nói ra cho mọi người cùng biết xem nào]

[Bé U đang mắc cỡ hả?]

[Minh Trầm phiền thật nha, sao lại ức hiếp Hình U U]

Toàn khu bình luận tràn ngập mùi vị không đứng đắn.

Ở cửa phòng bếp, Hạ Úy Lam không cam tâm rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, suýt nữa đụng phải Phó Diệc Bạch đang đi tới.

"Ớ, đàn chị Hạ, chị cũng đến đây phụ một tay sao?" Lời nói của Phó Diệc Bạch trực tiếp đóng đinh hành vi của Hạ Úy Lam ngay tại chỗ.

Hạ Úy Lam nở nụ cười trên môi: "Đúng vậy, tôi đến xem họ có cần giúp đỡ gì không."

Đã bước đến cửa bếp rồi, chẳng lẽ nói mình rảnh rỗi đến mức buồn chán nên tùy tiện đi dạo, sau đó đứng nhìn người ta cực khổ nấu cơm sao?

Cho nên cô ta không thể không trả lời, cùng Phó Diệc Bạch đi vào phòng bếp.

Đầu bếp chính là Minh Trầm, với tay nghề điêu luyện của anh căn bản không cần người khác giúp đỡ, Hạ Úy Lam vừa mới đứng ở chỗ kia, anh chỉ nói "xin nhường đường một chút", rồi đi lướt qua cô ta để lấy gia vị.

Không giúp được gì đã đành, nếu đứng ở chỗ này cản đường thì nhất định sẽ chọc người ta chán ghét, vậy nên Hạ Úy Lam bèn phải tránh ra.

Phó Diệc Bạch thông minh hơn nhiều, cậu ta không biết nấu ăn nên lẽo đẽo theo sau Hình U.

Minh Trầm mài dao xoèn xoẹt: "Cậu có việc gì sao?"

Phó Diệc Bạch đưa ra lời lẽ chính đáng: "Em tới để học hỏi."

"Lại đây mà học." Minh Trầm chỉ vào chảo dầu.

"Em thật sự không biết cái này đâu." Vốn dĩ mục đích ban đầu của Phó Diệc Bạch không phải là đến học hỏi, cậu ta chọn một vị trí hoàn hảo để có thể nhìn thấy cái chảo, hơn nữa còn gần Hình U, "Em đứng ở đây học là được rồi."

Minh Trầm giơ cái sạn lên: "Cậu đứng ở đó ảnh hưởng đến khả năng phát huy của tôi."  

[Để tui thay anh ấy phiên dịch một chút: Phó Diệc Bạch, cậu đứng ở đó là sáng lắm đấy]

[Phòng bếp, nơi xuất hiện cảnh máu chó trong show tình yêu mà không cần châm lửa]

[Chú mày nhìn thử cái sạn này của anh, liệu đánh vào người thì có đau hay không?]

"Thầy trò" trong bếp đấu đá với nhau, vì tránh cho bản thân quá xấu hổ, Hạ Úy Lam cắn răng chịu đựng đi rửa rau với Hình U.

Bữa cơm này, cuối cùng mọi người cũng được nếm thử tay nghề năm sao được rêu rao khắp mạng xã hội, Phó Diệc Bạch trực tiếp biến mình thành BJ*, vừa ăn vừa khen không ngừng.

*BJ: Những người hoạt động trong nghề Mukbang được gọi là "BJ" viết tắt cho Broadcast Jockey. Người BJ này vừa ăn vừa trò chuyện, tương tác cùng với người xem tạo nên sự giao lưu.

Sau bữa tối, bảy người lần lượt đi vào căn phòng bí mật để gửi tin nhắn.

"Hứa Hàn Thiên, bạn nhận được một tin nhắn: Cảm ơn anh đã chơi trò chơi với em, hôm nay rất vui."

Nội dung rất rõ ràng, là CP tạm thời của anh ta, Tô Mông Mông.

"Tô Mông Mông, bạn nhận được một tin nhắn: Rất vui được làm quen với em."

Câu này giống hệt câu hôm qua gửi cho Hình U, nhưng người nhận lại biến thành Tô Mông Mông, mọi người ai cũng đoán ra được là ai gửi.

Hôm nay cặp đôi này đã chọn nhau, nên người xem tạm thời ném hai người này ra khỏi mối quan hệ phức tạp.

"Minh Trầm, bạn nhận được một tin nhắn: Đã nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của anh trên lưng ngựa, hy vọng lần sau có thể đồng hành cùng anh."

Mặc dù có nhắc đến cưỡi ngựa, nhưng nửa câu sau có thể loại trừ Hình U, thế nên nguồn gốc của tin nhắn này chắc chắn là Hạ Úy Lam.

"Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Tuy hôm nay không thể ở bên cạnh chị nhưng em sẽ không từ bỏ, lần sau nhất định sẽ được!"

"Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Chơi có vui không?"

Mọi người đều biết Hình U được nhiều người yêu thích, nhưng người mà cô gửi tin nhắn hôm qua đã chọn Tô Mông Mông, vậy rốt cuộc cô sẽ nhận được bao nhiêu tin nhắn?

Chiếc loa lại vang lên lần hai: "Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Cảm ơn em vì hôm nay đã dạy học."

Ba cái!

Lại là ba cái!

Từ "dạy học" rõ ràng là chỉ Ôn Tuấn, nếu tối nay Hình U tiếp tục gửi tin nhắn cho Ôn Tuấn, vậy thì hai người họ sẽ trở thành song hướng mũi tên*.

*Song hướng mũi tên: Từ thông dụng trên mạng, dùng để chỉ tình cảm xuất phát từ hai phía.

Khán giả như ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi, bàn tay ở trước màn hình cũng đã nắm chặt thành quyền.

————-

Tác giả có lời muốn nói:

Vậy thì, hôm nay con gái cưng nên gửi tin nhắn cho ai đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net