Chương 76: Khương Ngải Chanh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nơ

Khương Ngải Chanh siết chặt túi xách theo bản năng, tự an ủi bản thân đừng sợ.

Đây là tiểu khu cao cấp, hệ thống an ninh tương đối hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ không xuất hiện người lạ gì đó.

Cô vừa đi vừa quan sát, bước chân không ngừng tăng tốc, cho đến khi bước vào cổng sắt mới thở phào nhẹ nhõm. Khương Ngải Chanh đứng ở bên trong cánh cửa một hồi, nhìn ra xa cũng không thấy có người đi theo, lúc này mới yên tâm đi lên nhà.

Cảnh tượng đêm nay không khỏi làm cô nhớ đến sự cố vài năm trước, cô bắt đầu đóng phim từ hồi đại học, dần dần có được lượng fan hâm mộ chân chính, khi đó cô sống với ba mẹ, buổi tối về nhà luôn cảm thấy có người theo dõi.

Sau đó, bóng đen bí ẩn bị phát hiện, hóa ra là bạn cùng lớp với cô, nói rằng vì quá thích cô nên mới làm như vậy.

Khương Ngải Chanh vẫn còn nhớ rõ ánh mắt mà nam sinh đó nhìn cô, tràn ngập tính xâm chiếm, trực giác mách bảo cô gặp nguy hiểm.

Bởi vì phát hiện sớm nên không xảy ra chuyện lớn, không có cách nào truy cứu trách nhiệm nên chỉ đành để chuyện này lắng xuống. Sau đó, chính ba là người đưa đón cô hàng ngày để giữ an toàn cho cô.

Khương Ngải Chanh lắc lắc đầu, có lẽ đêm nay cô uống rượu nên quá nhạy cảm.

*

Bên kia, bữa tiệc của Minh Trầm và Hình U kéo dài đến hơn một giờ sáng, những người khác lần lượt rời đi, Hình U xoay người nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.

Minh Trầm dựa lưng vào ghế, đôi tay đặt ở giữa hai chân, đầu gục xuống, thắt lưng hơi cong.

Hình U chậm rãi bước đến trước mặt anh, đặt tay lên vai anh vỗ nhẹ hai cái: "Minh Trầm."

Ngủ tư thế này không thoải mái, cô lại không có cách nào di chuyển được anh, chỉ có thể đánh thức: "Minh Trầm?"

Gọi hai lần, người đàn ông cuối cùng cũng đáp lại một chút, bả vai hơi nhúc nhích, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên: "Em gọi anh là gì?"

"Bảo anh về nhà." Hình U hiểu sai ý anh.

Người đàn ông duỗi cánh tay dài ra, ôm người con gái vào lòng một cách chuẩn xác: "Anh hỏi, em nên gọi anh là gì?"

Lời nói rất thẳng thắn, Hình U đã hiểu.

Kể từ khi trò chơi kia mở ra công tắt có tên là "Chồng", Minh Trầm thỉnh thoảng sẽ thì thầm vào tai cô mấy lời kỳ lạ, nói tới nói lui, lại là muốn nghe cô gọi...

Hình U càng không để anh được như ý nguyện một cách dễ dàng, đặt ngón tay lên ngực anh: "Anh say rồi."

Người đàn ông vòng tay qua eo cô, cúi người đến gần, dụi cằm lên vai cô: "Anh rất tỉnh táo."

Hình U suýt chút nữa cười bật cười thành tiếng: "Khắp người toàn là mùi rượu, say khướt như vậy còn không biết xấu hổ mà nói mình tỉnh táo."

"Em ghét bỏ anh à?" Người đàn ông hơi nheo mắt lại, ngón tay xoa xoa eo cô.

Hình U ép giọng để lời nói mềm mại hơn: "Em nào dám."

"Hừ." Cô không dám thì ai dám, lời này quả thật là qua loa có lệ.

Minh Trầm ấm ức lên án: "Tiểu Khổng Tước, mới ngày đầu tiên kết hôn mà em đã đối xử với anh như vậy."

"Em làm sao?" Cô cố gắng dịu giọng hết mức có thể, nhưng anh càng nghe càng tức, rõ ràng là đang cố tình giả ngốc để trêu chọc anh.

Người đàn ông khi say rượu trông có vẻ dễ bắt nạt hơn bình thường, Hình U đưa tay ra sau xoa mái tóc ngắn dày của anh: "Phải về nhà rồi."

Minh Trầm ngồi đó vững như núi Thái Sơn, không chịu di chuyển: "Em mau gọi đi, gọi xong thì anh liền đi theo em."

Hình U không chịu kịch bản của anh: "Anh không đi thì thôi, em sẽ về một mình."

Cô làm bộ muốn rời đi, nhưng lại bị Minh Trầm giữ chặt, kéo cô ngồi lên đùi mình: "Tiểu Khổng Tước, chúng ta đã kết hôn rồi."

Hình U: "Vâng."

"Cho nên bây giờ, em là vợ của anh." Không phải là quan hệ hôn nhân được người lớn trong nhà định đoạt bằng miệng, cũng không phải là quan hệ bình thường giữa bạn trai và bạn gái, mà là vợ chồng được pháp luật công nhận và gia đình tán thành.

Từ nay về sau, bọn họ cùng nhau chia sẻ ngọt bùi đắng cay.

"Vâng." Hình U lại gật đầu, lần này động tác vừa từ tốn lại vô cùng trịnh trọng. Cô đưa tay lên, chạm vào vành tai nóng hổi của người đàn ông, nghiêng đầu tiến đến gần: "Đúng vậy, chồng."

Đây là cô chủ động thừa nhận một nửa kia.

Chuyện nhận giấy lãnh chứng vẫn chưa được công khai, Minh Trầm tự cho mình vài ngày nghỉ phép để đi du lịch với cô vợ nhỏ mới cưới. Hình U đăng ảnh hẹn hò lên vòng bạn bè, mọi người đều biết cô đang có một khoảng thời gian thật sự hạnh phúc.

Tô Mông Mông: Hình U U, chị lén đi chơi mà không dẫn theo em, đáng giận thật màaaaa!

Phó Diệc Bạch: Hai chữ hâm mộ này em đã nói đến phát ngán luôn rồi.

Hai người này một trước một sau lên tiếng, bạn chung đều có thể nhìn thấy. Dù chưa công bố chính thức nhưng hầu hết những người có quan hệ thân thiết đều biết cả hai có mờ ám.

(Bạn chung ở đây giống trong zalo í, ai có kết bạn với chủ cmt mới có thể nhìn thấy cmt của người đó)

Trợ lý Ôn nhấn thích.

Người đại diện Đoạn Văn Phàm nhấn thích.

Đối với hành vi cưỡng chế nghỉ phép để hưởng tuần trăng mật của người nào đó, cả hai đều tỏ vẻ "Không biết xấu hổ".

Đại Chanh tử: Nhớ mang quà lưu niệm về cho mình đó, cảm ơn.

Tưởng Tử Dục: Giống như trên, cảm ơn.

Cô bạn nhỏ Chiêu Chiêu đang ăn dưa ở trên mạng cũng nhấn thích và bình luận: Chị Tinh Tinh đang đi hưởng tuần trăng mật với anh Minh Trầm ạ?

Tiếc là Chiêu Chiêu không có bất kỳ bạn chung nào trong danh sách bạn bè của cô, nên người duy nhất trả lời là Minh Trầm, chỉ có một chữ:【Phải.】

Lúc này, Hứa Hàn Thiên nhấn thích.

Mặc dù là vòng bạn bè của Hình U, nhưng Minh Trầm rất chăm chỉ trả lời bạn chung của cô, điều này rất kỳ lạ: "Sao hôm nay anh siêng thế?"

"San sẻ một phần gánh nặng cho vợ là chuyện nên làm." Những lời này thậm chí còn có một chút khôn khéo khác thường.

Vẻ mặt Hình U đầy ngạc nhiên: "Không phải chỉ gõ mấy chữ, nói những gì mình đang làm thôi sao? San sẻ gánh nặng gì chứ."

Người đàn ông ngước mắt: "Vài lời nhưng cũng làm lãng phí thời gian của em."

Hình U gần như bị thuyết phục bởi lý do chính đáng của anh: "Vậy cảm ơn anh nhiều."

Có thể xem bình luận của bạn chung, thậm chí còn nhận được thông báo nhắc nhở sau khi có người nhấn thích, Minh Trầm không ngại cực khổ trả lời một vòng, trong đó có một người đã lặng lẽ bỏ thích.

Nhìn thấy những bức ảnh trong vòng bạn bè, ông nội Hình ở Nghi Bắc xa xôi lại khoe khoang ở trước mặt ông Tần.

Ông Tần phất tay áo: "Không phải chỉ là cháu rể thôi sao? Đợi Chiêu Chiêu trưởng thành sẽ tìm một người tốt hơn."

Ông nội Hình mỉm cười: "Chiêu Chiêu còn nhỏ, chuyện mười năm nữa không ai biết được."

Hai ông lão ngấm ngầm đấu đá nhau, nếu là lúc trước, ông Tần chắc chắn sẽ bị chọc tức, nhưng hiện tại ông ấy đã nắm chắc phần thắng, từ tốn mở miệng: "Đứa cháu lớn nhà tôi ngày hôm qua cũng gọi điện về báo tin vui, nói vợ nó mang thai rồi, qua mấy tháng nữa là có cục bông gọi tôi là ông cố đấy."

Ông nội Hình hoàn toàn bị hạ gục.

Đừng nói là cháu chắt, ngay cả bóng dáng cháu dâu ông ấy cũng chưa được nhìn thấy.

Nhìn thấy cháu gái và cháu rể ngọt ngào mặn nồng, ông nội Hình lại bắt đầu nghĩ đến chuyện cưới xin của cháu trai. Ông ấy cảm thấy khoảng cách thế hệ có sự khác biệt, nên để Hình U nói bóng nói gió thuyết phục: "Anh trai của cháu đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn không có ý định lập gia đình, thật sự là muốn độc thân hết quãng đời còn lại sao?"

"Anh hai có lựa chọn của riêng mình, chúng ta hẳn nên tôn trọng điều đó." Hình U xoa dịu ông nội, lời nói mang hàm ý.

"Ông tôn trọng, ông còn chưa đủ tôn trọng sao? Nó nói muốn ra ngoài bảo vệ quốc gia, ông có ngăn cản không?" Ông nội Hình không phải muốn ngăn cản lý tưởng của bọn trẻ, nhưng có một số việc mà người làm trưởng bối không thể bỏ mặc được, "Nhìn xem, bây giờ cháu và Tiểu Trầm làm việc gì cũng đều bàn bạc với nhau, ngày thường cũng có người bầu bạn, chẳng phải sẽ tốt hơn một người gồng gánh mọi chuyện một mình sao?"

"..."

Hình U không có cách nào phản bác những lời này, cô là một người điển hình cần có bạn đồng hành và không thể chịu đựng được việc ở một mình trong một thời gian dài.

"Được rồi, cháu sẽ nói với anh hai, nhưng cháu không đảm bảo sẽ có tác dụng."

Ông nội Hình lắc đầu: "Ý ông là, cháu có cách nào nghe ngóng xem anh trai cháu thích kiểu người nào không? Đúng bệnh mới có thể kê thuốc."

Hình U trêu chọc: "Kê thuốc đúng bệnh nhưng cũng phải biết cách dùng chứ..."

Ông nội xua tay: "Không quan trọng, cháu hiểu ý là được."

Những lời này mọi người đều hiểu, nhưng Hình U có cái nhìn riêng của mình: "Mà ông ơi, ông giới thiệu mấy cô nàng thục nữ, bác sĩ gì đó cho anh hai, bọn họ hoàn toàn không có chủ đề chung với anh ấy, làm sao nói chuyện được."

"Chủ đề chung." Ông nội Hình lặp lại bốn chữ này, "Ý cháu là, tìm một người trong quân đội cho nó?"

Hình U: "..."

Hình như có cái gì đó sai sai, nhưng lại có vẻ khả thi.

Mà nếu Hình Nhận thích người làm cùng nghề với mình, đáng nhẽ anh ấy phải gặp được một người hợp mắt trong nhiều năm ở quân ngũ chứ nhỉ?

Cô nghĩ: "Anh hai là người ít nói, chúng ta nên tìm chị dâu hoạt bát một chút, một người năng động một người yên tĩnh mới xứng đôi."

Ông nội Hình gật đầu đồng ý: "Nghe cũng được đấy, không phải lúc nào cháu cũng nói mình toàn gặp được những người bạn biết ăn nói sao, có người nào phù hợp giới thiệu cho anh trai cháu không?"

"Cháu á?" Ngọn lửa đột nhiên cháy lan sang người mình, Hình U suýt chút nữa bẻ gãy con rối gỗ trên tay.

Hai ngày trước đi dạo phố với Minh Trầm có mua một cặp móc khóa điện thoại hình rối gỗ đặc trưng của địa phương, luôn thích nghịch nó ở trên tay, cánh tay của rối gỗ cũng sắp bị cô nắm hư.

Đột nhiên gánh vác nhiệm vụ tìm chị dâu, Hình U cảm thấy gánh nặng gấp đôi. Cô quả thật quen biết rất nhiều người nói nhiều, nhưng mà, thực sự không thể nghĩ ra một ứng cử viên phù hợp!

Hình U ngồi ở trên ghế, co hai chân lên rồi dựa đầu vào lưng ghế, một dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Lúc này, gò má đột nhiên bị véo một cái, Hình U mở mắt ra, Minh Trầm nhìn cô chằm chằm với vẻ nghi hoặc: "Biểu cảm gì đây?"

Hình U lắc điện thoại: "Sau khi chúng ta kết hôn, ông nội càng muốn anh hai lập gia đình, bây giờ đã bắt đầu kêu em tìm kiếm giúp những người phù hợp."

Tự tay chọn chị dâu cho mình, loại chuyện này...

Hình U sầu muốn chết: "Thật ra, chủ yếu là ở bản thân anh hai, em không biết liệu anh ấy không có người mình thích, hay là thật sự không muốn lập gia đình."

Minh Trầm an ủi: "Em đừng rối rắm quá, có một số việc không thể gấp gáp."

Đặc biệt là tình cảm, cần phải đến một cách tự nhiên.

Tuần trăng mật của hai người kéo dài khoảng một tuần, vừa đi chơi vừa mua một đống quà lưu niệm gửi về trước, sau khi về đến nhà, Hình U bắt đầu phân loại: "Thẻ kẹp sách này là tặng cho Triệu Hội Thanh, con vịt này là của Tưởng Tử Dục, cái này..."

Đếm gần xong mới phát hiện ra: "Đợi đã, quà mà chúng ta mua cho Chanh tử đâu?"

Món quà độc đáo có ấn tượng nhất đã không thấy đâu.

Minh Trầm lắc lắc điện thoại: "Chuyển phát nhanh chưa tới, em đừng lo."

"À." Hình U tiếp tục ngồi xổm ở đó đếm.

Nhìn đống quà thuộc về người khác, Minh Trầm đi ngang qua người cô, mùi giấm bốc lên thoang thoảng: "Ai mà không biết còn tưởng rằng em là người mua sắm chuyên nghiệp đấy."

Hình U khịt mũi hừ lạnh: "Em có quan hệ bạn bè rộng rãi có được chưa, anh là đang ghen tị."

Gói hàng tặng cho Khương Ngải Chanh vẫn đang được vận chuyển, đành phải đợi thêm hai ngày nữa.

Đến tối, những người khác đều đã nhận được quà, duy chỉ có Khương Ngải Chanh là không có, Hình U treo máy, nhưng mấy người kia vẫn còn đăng ảnh trong nhóm chat, cố tình chọc tức Khương Ngải Chanh, khiến bên trong nhóm chat nồng nặc mùi giấm.

Sau đó nữa, hai chị em mở khung chat trò chuyện riêng với nhau, Khương Ngải Chanh nhắc đến chuyện gần đây: "Gần đây mình luôn cảm thấy có người ở sau lưng."

Hình U tưởng cô ấy còn nói đùa: "Nửa đêm rồi còn kể chuyện ma gì vậy."

Khương Ngải Chanh: "Không, ý mình là, hình như có người theo dõi."

Nghe thấy giọng điệu cảnh giác của cô ấy, Hình U lập tức nghiêm túc, nhíu mày hỏi, "Chuyện như thế nào?"

Khương Ngải Chanh kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay qua điện thoại, lần đầu là về nhà vào buổi tối thì phát hiện cái bóng kỳ lạ nhưng không thấy người, sau đó là bay đến thành phố khác quay phim, cả quá trình luôn cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô ấy ra ngoài rất kín đáo và không để lộ tung tích, trước đây cũng từng gặp phải tình huống bị fan hâm mộ nhận ra, nhưng lần này hoàn toàn trái ngược, cảm thấy nguy hiểm.

Tình huống này xảy ra không phải một hai lần, nhưng cô ấy quan sát xung quanh cũng không phát hiện ra điều gì, Khương Ngải Chanh có chút bất lực: "Nó lạ lắm, cảm giác như có người theo dõi, nhưng khi mình để ý quan sát lại không phát hiện được gì, thật sự là làm mình phát điên."

"Tiểu Viên đâu? Không phải Tiểu Viên vẫn luôn đi theo cậu sao?"

"Mình có hỏi Tiểu Viên, em ấy hoàn toàn không biết." Cô ấy vẫn nhớ rõ Tiểu Viên mờ mịt lắc đầu, điều này khiến Khương Ngải Chanh tự hỏi liệu có phải bản thân quá mức cẩn thận nên sinh ra ảo giác hay không.

"Có khi nào mình mắc chứng hoang tưởng gì đó không..." Khương Ngải Chanh bắt đầu phân tán suy nghĩ của mình.

"Chanh tử, an toàn là trên hết, nếu cậu cảm thấy không ổn thì đừng dễ dàng mất cảnh giác, dù sao thì Tiểu Viên cũng không thể theo sát cậu 24/24 được." Đây là vấn đề liên quan đến an toàn cá nhân, không thể bỏ mặc.

Loại chuyện này cũng không thể trực tiếp báo án, Khương Ngải Chanh không có chứng cứ, cảnh sát ra mặt cũng không làm gì được.

"Vậy gần đây cậu phải chú ý nhiều hơn, cố gắng đừng ra ngoài một mình, cũng bảo Tiểu Viên cảnh giác một chút, nếu thật sự không được thì thuê vệ sĩ bảo vệ cậu một thời gian." Hình U vẫn còn nhớ rõ Khương Ngải Chanh từng bị theo dõi và quấy rối.

Giọng điệu nghiêm túc này khiến Khương Ngải Chanh đang ngồi trong phòng không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh, dù là ở một nơi an toàn tuyệt đối cũng không thể khiến người ta hoàn toàn yên tâm: "U U, nghe cậu nói như vậy, giống như thực sự có chuyện."

Hình U nghiêm túc nói: "Cậu không xem những tin tức đó sao? Lúc mới bắt đầu thì không quan tâm, đợi xảy ra chuyện thì đã quá muộn."

Khương Ngải Chanh bị thái độ nghiêm túc cẩn thận của cô ảnh hưởng, trong lòng cũng trở nên cương quyết: "Cậu nói đúng, mình sẽ quan sát thêm."

Rất nhiều vụ đã xảy ra trong giới giải trí, nào là fans cuồng chuyên bám đuôi, nào là antifan đe dọa...

Thà cẩn thận một chút còn hơn hối hận vì không có chuẩn bị.

Mỗi ngày ra cửa, Khương Ngải Chanh đều mang theo đồ phòng thân trong túi xách, Tiểu Viên cũng nơm nớp lo sợ: "Chị ơi, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm đúng không?"

Khương Ngải Chanh vừa đi vừa trấn an: "Sợ cái gì, mình có tận hai người."

Tiểu Viên nói ẩn ý: "Cũng không phải em hoảng sợ, chị nhìn xem túi xách của chị..."

Túi xách mỏng manh và nhỏ gọn không đựng được gì nên thay bằng túi xách khác có diện tích lớn hơn, nhưng nó cũng bị nhồi nhét đến mức căng phồng.

"Cái này gọi là đề phòng trước." Khương Ngải Chanh nói.

Tiểu Viên ngơ ngác gật đầu, dù sao nghe lời chị lớn cũng không sai.

Hình U đã kể cho Minh Trầm nghe chuyện này, thái độ của Minh Trầm cũng giống như cô, nếu cảm thấy không ổn thì không nên xem nhẹ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: "Bởi vì mức độ nổi tiếng cao, nên có đôi khi sẽ gặp phải fan cuồng theo dõi."

Một số sẽ lén lút không dám lộ diện, mức độ nguy hiểm tương đối thấp, nhưng cũng làm người ta ghê tởm. Còn một số lại có ý đồ xấu, có thể chờ đợi cơ hội để làm ra hành vi tấn công, gặp được loại người này thì hậu quả không dám tưởng tượng.

"Mới nghe đến thôi đã thấy nguy hiểm, nếu không bảo cậu ấy tìm người bảo vệ 24/24?" Hình U lại trở nên nghiêm túc, lo lắng hơn vừa rồi.

"Em cũng đừng quá lo lắng, nếu cậu ấy có thể phát hiện, thì cũng sẽ có biện pháp đối phó tương ứng." Khương Ngải Chanh cũng không phải là một cô bé mới bước chân ra ngoài xã hội, làm việc có chừng mực tính toán.

Hai người trò chuyện một lúc, Hình U phát hiện anh hiểu rất rõ về vòng luẩn quẩn trong giới giải trí. Không chỉ sao nữ gặp phải mà sao nam cũng có thể.

"Anh đã bao giờ gặp phải chuyện như vậy chưa?"

"Rồi." Anh thản nhiên thừa nhận, trước khi Hình U lo lắng thì xoa dịu trái tim của cô bằng giọng điệu trêu đùa, "Nhưng đều bị anh đánh bỏ chạy."

"Sao em chưa từng nghe qua?" Cô luôn theo dõi tin tức của Minh Trầm ở trên mạng, nhưng cũng bỏ lỡ rất nhiều.

Minh Trầm đoán được cô đang nghĩ gì, bàn tay nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc mềm mại của cô: "Sau này, em sẽ biết hết thảy về anh."

Kỳ nghỉ của hai người không còn nhiều, Minh Trầm sắp tiến vào đoàn phim tiếp theo, thời gian rảnh rỗi của Hình U cũng sắp hết. Cách đây không lâu, Hình U được mời tham gia một đoàn nghệ thuật nổi tiếng quốc tế, nhờ cô làm nhạc trưởng dẫn dắt dàn nhạc diễn tấu.

Trước khi đi, Hình U ghi nhớ nhiệm vụ mà ông nội giao cho, cố ý đến gặp Hình Nhận một chuyến.

Hoạt động của Hình Nhận luôn không cố định, ban đầu ai cũng nghĩ rằng anh ấy thực sự trở về nghỉ phép, nhưng Hình U từ từ nhận ra có điều bất thường, Hình Nhận thừa nhận đang làm nhiệm vụ, là phải bảo vệ một vị công chức của chính phủ.

So với các nhiệm vụ có yêu cầu cao trong quân đội thì chuyện này tương đối dễ thở.

Hơn nữa, sau vài tháng, nhiệm vụ của Hình Nhận sắp kết thúc.

Hình Nhận có nhà riêng ở Ninh Thành, Hình U tìm kiếm địa chỉ rồi đến đó, nào ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi xổm dưới đất cho mèo ăn.

Vẻ ngoài của Hình Nhận giống như một con dao sắc bén, lạnh lùng và cứng cỏi.

Nhưng vào lúc này, Hình Nhận đã thu lại sự sắc sảo của mình, trong một buổi chiều bình thường, trở nên dịu dàng không ít.

"Anh hai." Hình U chậm rãi tiến đến gần.

Mấy con mèo xung quanh và Hình Nhận đồng thời nghe thấy giọng nói của cô, trong đó có một con mèo hoang đột nhiên chuồn đi, còn lại một con ham ăn.

Hình Nhận đứng dậy, sải bước về phía cô, trên tay còn cầm một túi thức ăn cho mèo.

Hình U cảm thấy tò mò: "Sao anh đột nhiên bắt đầu nuôi mèo?"

Động tác của Hình Nhận nhanh gọn khép miệng túi lại: "Chúng nó cứ kêu anh suốt."

Hình U bị logic của anh ấy chọc cười: "Bọn nó kêu anh thì anh liền cho lương thực sao?"

"Bọn nó cần thứ này." Hình Nhận quả quyết.

"Nói không chừng là đang lợi dụng anh đó." Hình U nhìn xéo về một hướng, trông thấy con mèo hoang vừa chạy trốn xuất hiện ở góc đó, đang định quay trở lại bên cạnh thức ăn.

Hình Nhận lắc đầu, một tay cầm túi thức ăn cho mèo: "Chúng nó không sợ anh."

Vạn vật đều có linh hồn, một số loài động vật có thể cảm nhận được sự an toàn và nguy hiểm hơn cả con người, dù cho đây là một người đàn ông có vẻ ngoài thoạt nhìn lạnh lùng sắc bén, nhưng nội tâm lại tràn đầy nhiệt tình và mềm mại.

"Công việc của anh đã hoàn thành chưa?"

"Cũng gần xong rồi."

"Ông nội nhờ em nói vài lời"

"..." Hình Nhận trầm mặc.

"Anh yên tâm đi, em không phải đến đây để thúc giục anh." Hình U cũng không định thuật lại lời nói của ông nội, hôm nay cô đến chỉ đơn giản là một đứa em gái nhớ anh trai mà thôi, "Sắp tới em phải đi sang nơi khác làm việc một thời gian, nên trước khi đi chào anh một tiếng, dù sao thì anh luôn hoạt động không cố định, em chỉ sợ chân trước vừa ra khỏi cửa thì anh cũng rời đi."

Không có thúc giục chuyện hôn nhân, sắc mặt Hình Nhận thả lỏng, trả lời em gái một cách nghiêm túc: "Tạm thời sẽ không."

Anh ấy giải thích: "Nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ được nghỉ ngơi một thời gian."

Hình U mỉm cười: "Vậy thì tiếc thật, anh nghỉ phép, còn em làm việc."

Hình Nhận nghiêm túc nói: "Anh có thể đi gặp em."

Là em gái, Hình U luôn được anh trai quan tâm và cưng chiều, bởi vì chênh lệch tuổi tác nên không có nhiều chủ đề chung, nhưng họ cũng sẽ không cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net