Chương 1: Chuông gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Tôn Nhụy lại đến khóc lóc kể lể với tôi.

Tôi đã đến đảo Thanh Mai được hai tuần rồi, và đây là lần thứ ba cô ấy thất tình, bình quân năm ngày một lần. Tôi không biết nên nói cô ấy thật quá bền bỉ với việc yêu đương, hay là nên thán phục tốc độ khôi phục đỉnh cao của cô nàng.

Hơn nữa nhìn chỉ số tâm trạng trên đầu cô ấy cứ quẩn quanh khoảng 70, thì có vẻ cũng chẳng khó chịu là mấy.

"Đẹp trai thế mà vừa tụt quần cái là thằng em bé không khác gì cái tính nhỏ nhen của lão..." Tôn Nhụy lại rút giấy ra lau nước mũi: "Cái khác thì còn cho qua, nhưng riêng vụ này là tớ không thể chấp nhận được!"

Vừa nói chỉ số tâm trạng của cô ấy vừa giảm mất 5 điểm thành 65, cũng biến thành màu lam u buồn. Xem ra đấy thật sự là một chuyện rất đau lòng với cô nàng.

"Được rồi, đừng khóc nữa, dù sao thì tình cảm vẫn chưa sâu đậm, mình lại tìm một người khác thôi." Tôi cắn que kem vị quýt, lật cuốn manga để trên đầu gối, chân thành đưa ra đề nghị cho cô nàng.

Cây quạt sàn cổ lỗ được bật mức mạnh nhất, cái lồng quạt đung đưa qua lại mà luồng gió thổi tới vẫn có phần nóng nực.

Đảo Thanh Mai không có bốn mùa rõ rệt, mùa đông trên đảo cũng chỉ xuống đến 15 độ, mùa hè thì đôi khi còn trèo lên tới ngưỡng 30, nhưng chẳng mấy khi lên tới 35 độ.

Bây giờ đang là đầu tháng bảy, cũng là lúc nóng nhất ở trên đảo. Sáng sớm và tối muộn vẫn còn tương đối mát, chứ từ giữa trưa đến khi chiều xuống, mặc dù không đến mức không thể chịu được, nhưng ít nhiều cũng khiến cho người ta cảm thấy oi bức.

Nhất là với những người con thành phố đã quen với bốn mùa nhiệt độ không đổi như tôi thì tháng ngày thiếu điều hòa thật là khốn khổ.

"Tại sao tớ không gặp được thằng đàn ông đích thực nào vậy?" Mặt Tôn Nhụy vốn được trang điểm kĩ càng, nhưng khóc lâu quá, đến cả kẻ mắt chống nước cũng bị lem, lông mi giả thì lủng lẳng, một phần ba lệch cả lên mí. Trong cơn bực tức, cô nàng dứt khóa giật đống mi giả trên mắt xuống, không biết có phải nỗi buồn lại đến từ đó không mà chỉ số tâm trạng của cô ấy lại tụt mất 5 điểm.

Đến lúc này Tôn Nhụy mới trông giống một người "thất tình".

"Đồ đàn ông chó má, phí mất một đôi mi giả của bà..." Cô ấy siết lấy chiếc khăn tay và đôi mi giả, vừa khóc vừa đấm xuống đất.

Tôi và Tôn Nhụy cũng xem như là thanh mai trúc mã. Chúng tôi quen biết nhau từ năm tôi tám tuổi, đó là lần đầu tiên tôi cùng ba mẹ đến đảo Thanh Mai thăm ông nội, tiện thể ăn Tết.

Khi đó cô ấy còn để quả đầu dưa hấu, tính cách thì vô tư, đặc điểm giới tính thứ cấp* siêu mờ nhạt làm tôi cứ tưởng là "anh em", mà cô ấy thì thấy tôi trông thanh tú, tính tình điềm đạm hiền lành, lại tưởng tôi là "chị em". Cho đến tận lúc đón năm mới, cô ấy chạy đến nói muốn làm chị em kết nghĩa với tôi thì mọi người mới vỡ lẽ.



*Đặc điểm giới tính thứ cấp là những đặc điểm xuất hiện ở tuổi dậy thì ở người, ý Miên Miên là do mấy đặc điểm dậy thì của con gái của Tôn Nhụy rất mờ nhạt nên ẻm mới tưởng Tôn Nhụy là con trai.



Sau này cứ được nghỉ hè tôi lại đến đảo Thanh Mai, và lần nào đến cũng sẽ đi chơi với Tôn Nhụy, chiếc thuyền hữu nghị nho nhỏ cứ thế nổi trôi, được duy trì khá là tốt đến tận bây giờ.

Cho đến năm tôi mười bốn tuổi, ba mẹ ly hôn và tôi theo mẹ mình. Họ không chia tay trong hòa bình, cuộc chia tay ấy ầm ĩ và xấu xí, mẹ tôi giành được quyền nuôi dưỡng nên hiển nhiên không cho phép tôi dính dáng đến bên nhà nội nữa.

Không sửa lại họ cho tôi vì thủ tục đổi tên quá rườm rà, đổi là phải đổi một loạt, thế là bà để cho tôi giữ họ. Vì thế nên bây giờ tên tôi vẫn là Dư Miên, chứ không mang họ Vương như bà.

"Dư Miên, hay là cậu làm bạn trai tớ đi?" Tôn Nhụy vỗ đầu, bỗng nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu. "Hẹn hò với trai đẹp như cậu kiểu gì cũng có khối đứa ghen tị với tớ cho mà xem. Với cả bọn mình cũng quen nhau lâu rồi, không phải sợ lừa tình cắm sừng, đằng nào thì chạy trời không khỏi nắng..."

Câu đó mà cũng dùng trong lúc này được sao? Mà cậu miêu tả thế thì giống bạn trai chỗ nào hả, rõ ràng là linh vật cho cậu mang đi khoe khắp nơi còn gì?

"Mơ đi." Tôi từ chối không chút suy nghĩ.

Tôn Nhụy tỏ vẻ tổn thương: "Vì sao chứ?"

Tôi lại cắn một miếng kem, tỉnh bơ bảo: "Bởi vì thằng em của tớ cũng rất nhỏ, tớ sợ đến lúc đó cậu lại thất vọng."

Tôn Nhụy bàng hoàng nhìn tôi, hai con số u buồn trên đỉnh đầu đột ngột tụt dốc không phanh.

"Ông trời ơi!" Cô ấy đấm thùm thụp lên sàn nhà: "Tại sao ông lại đối xử với con như thế hả!"

Tiếng ve inh ỏi như chẳng gì cản nổi cứ thế xồng xộc xông vào qua khung cửa, nó ập vào trong màng nhĩ khiến con người ta đau cả đầu.

Tôi cũng không định an ủi Tôn Nhụy nữa, chỉ chăm chăm đọc cuốn manga trên tay.

Rồi đột nhiên, trong tiếng quạt ù ù, trong tiếng ve chan với tiếng khóc lóc ỉ ôi, tiếng động thứ tư lọt vào tai tôi là ----- tiếng động cơ ô tô.

Tôn Nhụy gần như ngừng khóc trong tích tắc, vùng lên bổ nhào đến bên cửa sổ, nhưng chỉ thò cặp mắt ra, láo liên nhìn xuống dưới lầu.

Giờ thì tôi hoài nghi, cứ mỗi lần thất tình cô ấy lại tìm đến tôi hoàn toàn là vì một động cơ khác.

"Mặc dù chưa nhìn thấy, nhưng tớ thề là thằng em của anh trai này sẽ không nhỏ đâu..."

Không biết có phải là ảo giác hay không mà hình như tôi còn nghe thấy tiếng cô ấy nuốt nước bọt, như con chồn đói ba ngày ba đêm gặp được gà béo.

Tôi khép cuốn manga lại, đi đến cạnh cửa sổ, bắt chước Tôn Nhụy chỉ thò nửa cái đầu ra rồi nhìn xuống dưới.

Nghe ông nội nói nhà bên đã đổi chủ từ ba năm trước, người chuyển đến là một cặp cha con. Người cha chưa đến ba mươi tuổi, mở tiệm sách cũ trên thị trấn, bé gái thì mới lên năm, rất đáng yêu, chỉ có điều chân của bé không lành lặn, có lẽ khuyết tật bẩm sinh nên phải dùng chân giả.

Sân bên cạnh có một chiếc suv màu đen đang đỗ, một người đàn ông cao lớn mặc sơ mi trắng quần jean bước xuống từ ghế lái, đi vòng từ đầu xe đến hàng ghế sau, mở cửa xe và ôm ra một bé gái mặc váy màu đỏ, đầu đeo chiếc bờm có nơ con bướm.

Ống tay áo người đàn ông kia được xắn một nửa, để lộ cánh tay với đường cong mượt mà, vì dùng lực nên các cơ trên tay phồng lên thành từng cục, trông thật mạnh mẽ.

Vì bị Tôn Nhụy ảnh hưởng nên ánh mắt tôi cũng vô thức trở nên dung tục, đang từ trên lại lia xuống quan sát nửa người dưới của đối phương.

Mặc dù không nhìn ra của người ta lớn hay bé, nhưng đôi chân kia dài mà thẳng thật.

Hai tháng nữa là tôi tròn mười chín tuổi rồi, không thể cao thêm nhiều nữa, nên dù có cố thế nào thì cũng chẳng qua nổi được mốc 180, tôi rất muốn hỏi anh trai dưới lầu kia ăn gì mà cao thế, trông phải đến 1 mét 9 ấy nhỉ?

"Đẹp trai quá..." Tôn Nhụy thì thầm: "Đẹp trai hơn tất cả bạn trai của tớ cộng lại."

Tôi liếc nhìn chỉ số trên đầu cô ấy, đã chạy lên đến 80 luôn rồi, màu sắc cũng từ lam u buồn thành vàng chói lọi.

Hiển nhiên là cô ấy đang thèm khát cơ thể của anh ta.

"Sao cậu không xuống bắt chuyện đi? Ông nội tớ bảo anh ấy không có vợ đâu." Kem đã bị tôi xử lý sạch chỉ còn mỗi cái que, tôi cứ cắn cắn mút mút chút ngọt ngào còn sót lại trong sợi gỗ.

"Bởi vì tớ rất tự biết thân biết phận hiểu không, báu vật đẳng cấp như vậy vừa nhìn đã biết là tớ mơ không nổi rồi." Mặc dù nói vậy nhưng màu vàng chóe trên đầu cô ấy không hề nhạt đi: "Không có nhan sắc mỹ miều, cũng không có tài năng gì đáng nói, người bình thường như tớ chỉ ngắm từ xa là được rồi."

Tôi xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, hơi nghiêng mặt qua nhìn cô ấy, buồn cười nói: "Làm gì đến mức như cậu nói..."

"Éc, anh ấy nhìn lên kìa!" Tôn Nhụy rú lên một cách quái gở rồi lập tức úp mặt xuống đất.

Tôi cắn cái que, trong tiết trời nóng nực ngoái đầu nhìn về phía người đàn ông bên dưới.

Đây chẳng qua chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh mắt giao nhau, lúc tôi nhìn qua thì anh cũng đã quay đi chỗ khác, chắc chỉ chạm mắt được trong một giây là cùng.

Nhưng chính một giây đó, trái tim tôi lại như có thứ gì đâm vào, làm nó bất an nhảy lên, mãnh liệt đến mức như muốn văng ra khỏi lồng ngực tôi vậy.

Miệng hơi mở ra, cái que rớt xuống, tôi có chút ngẩn ngơ.

Đúng là đến mức đó thật...

Người đàn ông đóng cửa xe lại, ôm đứa bé đi thẳng vào nhà như thể không biết tôi và Tôn Nhụy đang nhìn trộm anh. Hoặc giả như có phát hiện thì anh cũng không coi nó là chuyện gì to tát.

"Anh ấy là người tình trong mộng của tất cả những cô gái chưa lập gia đình trên đảo đấy. Cậu không biết tiệm sách cũ của ảnh được phái nữ hoan nghênh đến thế nào đâu..." Không biết Tôn Nhụy bò lên từ lúc nào, bám lấy khung cửa nhìn mảnh sân đã chẳng còn bóng người.

"Cậu có thấy cái chuông gió trước cửa nhà anh ấy không?"

Tôi đè tay lên ngực, miễn cưỡng hoàn hồn: "... Cái chuông gió đó làm sao?"

Tự dưng cô ấy nhắc đến khiến tôi như nghe được tiếng chuông gió vọng tới, có đôi khi đinh đang mãi trong đêm gió lớn.

Tôn Nhụy cười đến là mập mờ: "Đó là 'ám hiệu' đấy. Nghe nói nếu trong nhà có cô nào rồi thì anh ấy sẽ gỡ nó xuống, để mọi người biết đêm nay đã có người đến trước và không sang làm phiền nữa."

Tôi khẽ giật mình, mất một lúc lâu mới tiêu hóa được lời cô ấy nói.

"Anh ấy có nhiều phụ nữ đến vậy sao?"

Chuyện này cũng rất bình thường, một người đàn ông trưởng thành ngoài hai mươi, khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, mặt mũi còn đẹp trai như minh tinh thế kia, có nhiều bạn tình cũng không phải chuyện lạ.

Tôn Nhụy nói: "Thì cũng có kha khá. Đẹp trai hàng xịn, dù có phải bỏ tiền thì vẫn có một đống các chị xếp hàng muốn ngủ với người ta đấy. Nhưng anh ấy cũng kén chọn lắm, không ngủ lại, không cho số điện thoại, cấm tuyệt đối không được hỏi chuyện cá nhân, mà có muốn tìm anh ấy thì cũng phải chờ đến đêm con gái ảnh ngủ rồi mới được."

Thế mà còn nói là mơ không nổi, tìm hiểu kĩ càng đến thế rồi còn gì?

Tôn Nhụy phải ngồi đó mê mẩn một hồi mới chịu về. Lúc tôi đưa cô ấy ra cửa, vừa hay ông nội đẩy xe nhỏ đi vào.

"Con chào ông, ông vừa đi bán trứng luộc nước trà về ạ?" Tôn Nhụy tươi cười chào hỏi với ông.

"Tiểu Nhụy lại đến chơi với Miên Miên đấy à?" Ông tôi đã lớn tuổi đâm ra nghễnh ngãng, lắm lúc toàn là ông nói gà bà nói vịt, nhưng dù chỉ có một mình ông hiểu, ông tôi vẫn nói đến là vui vẻ: "Hôm nay còn mấy quả chưa bán được này, qua đây qua đây, ông cho con mang về ăn nhé. Con phải ăn nhiều vào, gầy quá."

Ông nội là kiểu người không thể nhàn rỗi, sáng sớm rời giường đã bận rộn với vườn rau xanh trước nhà, giữa trưa ăn cơm xong sẽ đẩy chiếc xe nhỏ của ông ra đường bán trứng luộc nước trà. Tuy không bán được bao đồng, nhưng ông rất vui.

"Con cảm ơn ông ạ!" Tôn Nhụy mừng rỡ nhận lấy hai quả trứng rồi vẫy tay rời đi.

Tôi giúp ông nội đẩy chiếc xe nhỏ chở bếp than và nồi vào trong sân, dựng ở sát tường. Lúc ngẩng đầu lại vô thức mà nhìn sang nhà bên cạnh.

Xuyên qua bờ giậu hoa thấp bé là ngôi nhà ba tầng màu xám nhỏ xinh, đúng là trước cửa treo một chiếc chuông gió pha lê trong suốt.

Đúng lúc có một cơn gió nhẹ thổi tới, lay động những nhánh hoa, cũng chạm lên chiếc chuông gió dưới mái hiên kia, tiếng pha lê trong trẻo vang lên nương theo hương tường vi bay tới, bỗng làm vơi đi cái nóng một cách diệu kỳ.

Đêm đó trước khi ngủ, tôi cứ nghe chiếc chuông gió kia phát ra những âm thanh giòn giã vui tai trong đêm vắng. Tôi tưởng mình sẽ mất ngủ, cuối cùng lại thiếp đi từ lúc nào không hay. Nhưng giấc ngủ này lại không được êm đẹp lắm, tôi mơ rất nhiều giấc mơ lộn xộn.

Tôi mơ về năm mười tuổi bị ngã từ trên cây xuống, ngã vỡ cả đầu, sau khi tỉnh lại thì thế giới đã không còn như cũ ---- tôi có thể nhìn thấy được vui buồn hờn giận của người khác. Một cách trực quan, số liệu hóa, thậm chí còn rất logic mà phân chia bằng màu sắc.

Ban đầu tôi còn tưởng là mình có siêu năng lực, là đứa con của số phận, lòng tràn trề khát khao muốn được cống hiến cho Tổ Quốc. Sau này mẹ tôi đưa tôi đi khám, bác sĩ kiểm tra xong thì nói rằng có thể tôi bị ngã hỏng đầu rồi.




_______________________________________

Bởi vì edit lại khoảng 9 chương nên chắc cuối tháng 7 sẽ up full lại, mọi người thấy có lỗi gì thì cứ comment góp ý nha <3 Tui thấy là sẽ sửa lại, nhưng nhiều comment quá thì tui sẽ bị lười rep ấy mọi người thông cảm nha. Có vài bạn phản ánh kêu sao tui bảo sửa rồi mà nó vẫn thế thì có thể thử xóa truyện khỏi thư viện rồi thêm lại, vì nhiều lúc Wattpad nó dở chứng không update lại đó...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net