Chương 13: Thiên Nữ & Thần Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry


"Ai mà ngờ được... Ông cũng đừng..."

"Ranh con không bớt lo tí nào, ôi tức chết tôi..."

"Đừng nóng... Đợi nó về tôi hỏi thử cho..."

Vừa vào cửa đã thấy ông nội với hai ông bác đang ngồi trên ghế gỗ nói chuyện phiếm. Tôi không ngờ là nhà lại có khách, ngẩn người một lát rồi mới cúi đầu chào hỏi bọn họ.

Ông nội nghe thấy tiếng nên quay đầu lại, gọi tôi tới: "Miên Miên tới đây." Ông giới thiệu với tôi: "Đây là chú Trương ở nhà bên, chắc con biết rồi. Người ngồi bên cạnh là chú Lưu, hồi bé con đã gặp rồi, không biết còn nhớ không."

Chú Trương thì nhớ, từ trước đến nay vẫn uống rượu với ông nội. Chú Lưu trông có vẻ quen quen, chắc là đã từng gặp rồi.

Tôi ngoan ngoãn chào hai người: "Cháu chào chú Trương, chú Lưu ạ."

Chú Trương dùng một loại ánh mắt rất kì lạ để quan sát tôi, giống như là đang thưởng thức, lại như đang cảm động. Trong nỗi vui mừng còn liếc nhìn chú Lưu, hai người trao đổi ánh mắt với nhau trong im lặng.

Sau khi hai người bọn họ thấy tôi, chỉ số trên đầu họ bắt đầu tăng lên theo một xu thế mà tôi không thể hiểu nổi.

Cứ coi như là vì thấy đứa cháu này nên vui đi, nhưng có cần phải vui mừng đến vậy không?

Chú Trương cười đến nỗi khóe mắt nhăn nheo: "Ông Dư, được được, cháu ông quá được luôn!"

Chú Lưu cũng gật đầu: "So với thằng nhóc chết tiệt kia thì tốt hơn nhiều, quá ổn, lần này không cần lo nữa rồi."

"Đương nhiên rồi, Miên Miên giống bà nội nó." Mặt ông nội ngập tràn tự hào: "Mấy người biết rồi đấy, lúc bà nó còn trẻ là hoa khôi của đảo đấy."

Tôi: "..."

Xin lỗi, ai đó nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra được không?

Ba người ngồi một chỗ cảm thán về tướng mạo của tôi, ông nội còn đang bận bôi đen ba tôi, nói may mà tôi không giống ông ý, ba tôi nhận hết toàn bộ nét xấu từ ông bà, giống ông ý sẽ không đẹp.

Tôi nghe nửa này, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, đến lúc không nhịn nổi nữa chuẩn bị hỏi thì ông nội cuối cùng cũng vào trọng điểm.

"Miên Miên à, cháu có biết lễ tế Chỉ Vũ không?"

Tôi vốn không biết, nhưng trải qua đợt phổ cập kiến thức của Văn Ứng và Tôn Nhụy, cũng coi như biết sơ sơ.

Tôi "vâng" một tiếng rồi gật đầu nói: "Là lễ cầu Thiên Nữ phù hộ cho đảo không bị ngập úng."

Nghe nói vào thời Minh Thanh, đảo bị ngập úng nghiêm trọng, cứ đến mùa hạ là mưa gió không ngừng, phá hủy hoa màu, thổi bay nhà cửa, nhân dân khổ vô cùng. Tri huyện dốc hết sức cai quản nhiều năm cũng bó tay, đành phải dẫn dân chúng lập đàn cúng tế, dập đầu chắp tay bái lạy, khẩn cầu ông trời thương xót, phái xuống cứu tinh cứu vớt người dân khỏi nước sôi lửa bỏng.

Có lẽ là nhờ sự thành tâm của bọn họ, mà mấy ngày sau, trời thật sự cử xuống một vị Thiên Nữ.

"Thiên Nữ mặc áo lông chim màu trắng, vừa hạ phàm đã khiến mây đen tiêu tán, mưa gió cũng ngừng lại, giữa tầng mây dày đặc lộ ra ánh nắng hiếm hoi. Từ đó về sau, đảo Thanh Mai không phải chịu nỗi khổ ngập úng lũ lụt nữa." Chú Trương từ từ kể lại: "Khoảng thời gian Thiên Nữ ở trên đảo, trời luôn nắng, không hạn hán cũng không úng lụt, hoa màu sinh sôi nảy nở, dân chúng an cư lạc nghiệp. Nhưng dù sao Thiên Nữ vẫn là Thiên Nữ, nàng không thuộc về trần gian, sau khi hoàn thành sứ mệnh thì nàng cũng quay về trời."

"Dân chúng trên đảo sợ mưa gió lại đến khi không có Thiên Nữ, bèn nghĩ cách tạo ra một Thiên Nữ giả, hàng nằm tổ chức một lần lễ tế Chỉ Vũ, nâng kiệu thần, gõ trống khua chiêng đi xuyên qua con phố dài, đuổi đi lũ lụt, cầu cho một năm bình an, mưa thuận gió hòa. Đây chính là nguồn gốc của lễ tế Chỉ Vũ."

Chú Lưu tiếp tục câu chuyện, thở dài một tiếng: "Lúc đầu ấy, cứ chọn một người cho hai đợt, đều là con trai sinh ra và lớn lên ở trên đảo, một đợt mười lăm tuổi, một đợt mười tám tuổi. Phải trang điểm sao cho không làm nhục Thiên Nữ là một chuyện nhưng còn phải là đồng nam. Đợt lần này đáng lẽ phải là con trai chú, nhưng nó..." Chú Lưu hung hăng vỗ đùi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tí tuổi đầu lông còn chưa mọc đủ đã cho tôi một thằng cháu trai, quả thật tức chết tôi rồi!"

Lúc này, tôi cũng không biết là nên an ủi chú ấy hay là chúc mừng chú ấy nữa, đành phải ngậm miệng không nói. Đồng thời trong lòng cũng mơ hồ dâng lên một loại cảm giác không lành, luôn cảm thấy... Hai người này lai giả bất thiện*, từng câu từng chữ đều ẩn chứa một loại mục đích không muốn người khác biết.


*người đến không phải là người tốt, hay người đến không có ý tốt


"Chuyện này đột nhiên xảy ra, bọn chú cũng không kịp chuẩn bị, đúng lúc chú với ông nội cháu ngồi uống rượu thì ông nhắc đến cháu, nên chú mới tính tới xem cháu, nhờ cháu cứu cánh." Chú Trương giới thiệu lại về bản thân: "Chú họ Trương, tên đầy đủ là Trương Thủy Tiền, là người giám sát mọi việc của lễ tế Chỉ Vũ của đảo Thanh Mai." Ông chú bất chấp tất cả giáng xuống một tia sét: "Dư Miên, cháu có thể làm Chỉ Vũ Thiên Nữ lần này được không?"

Giọng điệu của ông chú rất nhẹ, như thể chỉ đang mời tôi sang nhà ổng ăn một tô mì.

Tôi kinh ngạc nhìn chú chằm chằm, đối với vẻ mặt chân thành của chú, cái mặt tôi đơn giản là toàn dấu chấm hỏi.

Mọi người cứ thế im lặng, không ai nói chuyện, đại khái qua khoảng mười giây, cổ họng tôi chậm chạm phát ra một tiếng: "...A?"

Chú Trương điềm đạm nhìn tôi, lời nói ra khiến cho người ta không biết là khen hay là chê.

"Bởi vì bọn chú thấy vẻ ngoài của cháu rất phù hợp, với lại ông nội cháu nói, cháu bận học nên chưa có thời gian yêu đương, đến nay vẫn chưa có bạn gái..."

Tôi nhìn ông nội, ông nội giả vờ như không nghe thấy chúng tôi nói chuyện, nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn tôi.

Có đôi khi tôi vẫn hoài nghi, ông nội không phải là không nghe rõ mà là giả vờ hồ đồ thôi. Rõ ràng trước khi tôi bước vào ba người nói chuyện vẫn rất bình thường, lúc này lại nói là nghe không rõ? Trùng hợp như vậy sao?

"Nhưng cháu, hai tháng nữa là cháu đã mười chín rồi..." Khóe môi tôi co rút, cố gắng vùng vẫy giãy chết một chút. "Chẳng phải Thiên Nữ phải là đồng nam chưa tròn mười tám sao?"

"Không phải là chưa tròn, mà là không quá, chưa tròn mười tám hay mười tám đều được." Chú Lưu nhanh chóng chỉ ra chỗ sai: "Cháu rất phù hợp, quả đúng là cứu tinh ông trời phái tới."

Tôi nhíu mày, có hơi luống cuống: "Chuyện này... Cháu mới về, còn chưa ăn cơm nữa, chuyện này đột ngột quá, cháu có hơi..."

"Cháu không cần phải cho câu trả lời chắc chắn bây giờ, không sao." Chú Trương thấy tôi bị dọa sợ, khoát tay ý là tôi không cần phải vội trả lời, cho tôi đủ thời gian để cân nhắc, nói xong đứng dậy với chú Lưu, chuẩn bị ra về.

"Chúng tôi tranh thủ sang nhà bên luôn. Năm nay không biết có chuyện gì xảy ra mà Thiên Nữ thì làm con nhà người ta lớn bụng, Thần Tướng thì đi xe ngã gãy tay." Chú Trương vừa nói vừa không ngừng lắc đầu: "Cũng may là có A Sơn. Thằng nhóc A Sơn này coi như không tệ, đi nhờ cậu ta một cái là cậu ta lập tức đồng ý. Tôi làm cái lễ tế Chỉ Vũ này nhiều năm rồi, thằng bé là người có dáng vẻ Thần Tướng nhất mà tôi từng gặp."

Chú Lưu chắp tay sau lưng đi ra ngoài, lời nói cũng bày tỏ sự vui mừng không ngớt: "Đúng rồi, năm nay còn có cái chương trình gì mà 'Hoàn cầu, hoàn thị, hoàn vũ" tới quay phim phóng sự, chủ tịch huyện rất coi trọng việc này, muốn đảo mình phải làm thật tốt. Cũng may là có thằng nhóc A Sơn kia, nếu không thì đúng là hỏng bét..."

Đã nhà bên cạnh lại còn thêm "A Sơn", chỉ dẫn quá rõ ràng rồi. Tôi đi theo phía sau tiễn bọn họ ra cửa, không nhịn được hỏi thăm: "Các chú đang nói đến... Nhạn Không Sơn ạ?"

Chú Trương và chú Lưu đã đi ra đến cửa, nghe vậy thì nhao nhao quay đầu.

"Đúng rồi, cậu ta là Thần Tướng năm nay đó." Chú Trương nói.

Cái này lại chạm tới lỗ hổng kiến thức của tôi.

"Thần Tướng là cái gì ạ?" Đây là lần đầu tiên tôi nghe được cái danh từ này, trước đó đám Văn Ứng không có đề cập tới.

"À, Thần Tướng ấy à, Thần Tướng là..." Chú Lưu suy nghĩ, dùng lời nói đơn giản mà dễ hiểu nhất để mô tả trách nhiệm của nhân vật này trong lễ tế Chỉ Vũ: "Bảo vệ Thiên Nữ, đứng cạnh Thiên Nữ che ô cho nàng."

Bảo vệ Thiên Nữ, che ô cho Thiên Nữ?

Trong đầu tôi không khỏi hiện ra một màn kịch thần tượng ---- Một Thiên Nữ không thấy rõ mặt ngồi trên kiệu thần, quần chúng vây xem hai bên đường đột nhiên xôn xao, có người thừa dịp hỗn loạn ném vào người Thiên Nữ một vật thể không xác định. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thần Tướng cao lớn bên cạnh Thiên Nữ lập tức vung chiếc ô lớn chặn thứ đó lại, ôm Thiên Nữ nhu nhược vào trong ngực. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm mập mờ yên lặng tràn ra trong từng ánh mắt.

"Đợi đã!"

Chú Trương và chú Lưu đã đi tới cửa sân, nghe thấy tiếng của tôi thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía tôi, trong mắt đều lấp lánh mấy chữ "Sao thế".

Tôi nuốt nước bọt, đuổi theo, chính tôi còn sợ bản thân mình đổi ý, dùng cái giọng to nhất có thể để phô trương thanh thế: "Cháu đồng ý!"

Chú Trương kinh ngạc vô cùng, có lẽ chú cũng không ngờ tôi chỉ cân nhắc trong một thời gian ngắn như vậy.

"Ý cháu là?"

"Cháu sẽ làm Thiên Nữ!" Tôi lấy khí thế dùng để hô khẩu hiệu lúc học quân sự.

Hai người nhìn nhau, lập tức vui vẻ ra mặt: "Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"

"Nhóc con, cháu cũng không tệ nha, giúp mọi người việc lớn!"

Sau khi tiếp nhận lời cảm ơn sâu sắc từ hai ông chú, tôi tiễn bọn họ sang nhà của Nhạn Không Sơn ở bên cạnh.

Quay người trở vào nhà đã thấy ông nội đứng ở cửa nhà, tay chắp sau lưng, khuôn mặt toe toét.

"Ông biết con sẽ đồng ý mà." Tôi hơi giật mình, tưởng là ông đã nhìn thấu tâm tư của tôi, đã nghe ông nói tiếp: "Miên Miên nhà chúng ta là người dễ mềm lòng nhất."

À không, ông nội, ông không hề hiểu cháu trai của mình rồi. Con không phải người mềm lòng, mà là người háo sắc.

Tối hôm đó, đúng tám giờ tôi gõ cửa nhà Nhạn Không Sơn.

Cửa vừa mở ra đã thấy bộ mặt cười như không cười của Nhạn Không Sơn nhìn tôi.

"Nghe nói là em muốn làm Thiên Nữ."

Mặt tôi lập tức ửng hồng, cả lỗ tai cũng nóng: "Ông nội bảo em giúp họ nên em mới giúp." Tôi đẩy anh ra tiến vào trong nhà: "Không phải anh cũng làm Thần Tướng đấy sao?"

Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, tôi lập tức quay lại, nhưng nó chỉ thoáng qua tựa như ảo giác của tôi.

"Em vào chơi với Thu Thu trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Khi tôi quay đầu chỉ thấy cánh cửa nhà đang chậm rãi khép lại.

Nhạn Vãn Thu đang chơi điện tử trong phòng khách, hiển nhiên vừa rồi cô bé đã nghe được câu chuyện của tôi và Nhạn Không Sơn. Cô bé vừa cắm cúi chơi game vừa hỏi tôi Thiên Nữ là cái gì.

"Thiên Nữ chính là tiên nữ trên trời đó." Tôi ngồi xuống cạnh cô bé.

Cô bé cau mũi, giọng điệu có hơi vi diệu: "Là cùng một loại với Chức Nữ trong Ngưu Lang Chức Nữ sao?"

"Chức Nữ là sao?"

"Cô Triệu kể cho tụi em nghe một câu truyện, ngày xưa có một người chăn trâu tên là Ngưu Lang, nhà anh ta có một con trâu biết nói tiếng người, rất thông minh, một ngày nọ, con trâu nói cho anh ta biết bên bờ sông có một nhóm tiên nữ đang tắm, bảo anh ta lén lút đến trộm một bộ quần áo, không có quần áo tiên nữ không về trời được, sẽ ở lại làm vợ anh ta." Con bé làm nhiều việc cùng một lúc, vừa chơi game vừa kể truyện cổ tích không sai một chữ. "Anh ta nghe lời con trâu, đi trộm một bộ quần áo về. Tiên nữ tắm xong muốn về trời, nhưng có một người tên Chức Nữ không tìm thấy áo lông vũ của mình, hết cách đành phải ở lại trần gian."

"Cứ thế, Chức Nữ và Ngưu Lang cưới nhau sinh con đẻ cái, sau đó Chức Nữ phải về trời, Ngưu Lang đi tìm nàng, câu chuyện của bọn họ làm cảm động chim Hỉ Thước. Hàng năm cứ vào ngày mùng bảy tháng bảy, chim Hỉ Thước sẽ tụ lại tạo thành một cái cầu cho vợ chồng bọn họ được gặp nhau. Cuối cùng trở thành đêm thất tịch như ngày nay."

Cô bé đặt tay cầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi: "Cho nên cái người Thiên Nữ mà anh đóng vai này có quen biết Chức Nữ à?"

"Chắc là... Không đâu." Không biết là có phải cùng một hệ thống thần thoại không nữa.

Bé con gật đầu: "Không biết thì tốt, em thấy Chức Nữ có vẻ không thông minh cho lắm, tốt nhất là không nên làm bạn với cô ấy." Cô bé nghiêm mặt nhỏ dặn dò: "Anh phải giấu kĩ áo lông vũ đi nhé, đừng để mấy tên con trai kì quái lấy mất."

Con bé vẫn còn nhỏ mà lo đủ thứ chuyện.

Nhưng mà, còn phải xem người trộm áo là ai.

Ánh mắt tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Nhạn Không Sơn đang đứng ở trong sân, một tay cầm điếu thuốc, tay kia lướt lên màn hình điện thoại di động, màu đèn đường ấm áp phủ lên người anh, hòa với làn khói mỏng tinh xảo như tấm lụa, như thể một màn sương mù mông lung ôm lấy anh.

Cảm giác này, bầu không khí thần bí như thế này không ngờ lại rất hợp với anh.

"Biết đâu Chức Nữ đã coi trọng Ngưu Lang từ trước thì sao? Nàng cảm thấy người đó sao mà đẹp trai cường tráng thế, sau đó phối hợp với con trâu, cố tình để Ngưu Lang trộm mất quần áo, thế là hai người có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi."

Nếu như Nhạn Không Sơn đến trộm quần áo của tôi, tôi nhất định sẽ đặt chúng ở nơi dễ thấy nhất.

Nhạn Vãn Thu mãi không nói gì, tôi cúi đầu nhìn thì thấy cô bé đang cau mày, vẻ mặt hoàn toàn không có dấu hiệu bị tôi thuyết phục.

"Kể cả như thế, mắt nhìn của Chức Nữ cũng không ra hồn, nàng lại thích một kẻ trộm."

Tôi đối mặt với cô nhỏ một lát, thua trận, đồng ý với quan điểm của bé: "Em nói đúng, Chức Nữ đúng là không thông minh cho lắm."

Không bao lâu sau, Nhạn Không Sơn hút thuốc xong thì quay về, Nhạn Vãn Thu đột nhiên gọi anh lại, trịnh trọng bảo anh phải trông chừng tôi, đặc biệt đừng để người ta trộm mất quần áo của tôi.

Con bé có đôi khi rất thông minh, thông minh tới nỗi không giống một đứa nhỏ năm tuổi, nhưng cũng có khi thật ngây thơ đáng yêu, để cho người khác không khỏi cảm thán "Cuối cùng cũng giống trẻ con".

"Quần áo gì?" Nhạn Không Sơn không hiểu.

Tôi buồn cười kể lại với anh nguyên nhân của mọi chuyện.

Sau khi hiểu được câu chuyện, Nhạn Không Sơn cũng không vì Nhạn Vãn Thu là trẻ con mà ngó lơ lời nói của cô bé, anh cực kì nghiêm túc đồng ý.

"Rõ, cậu sẽ bảo vệ anh trai thật kĩ."

Anh xoay người đi vào trong phòng bếp, tôi để Nhạn Vãn Thu tự chơi trước một đoạn, đứng dậy theo vào thì thấy anh mở tủ lạnh lần lượt lấy ra lon bia với coca.

"Uống không?" Anh giơ lon coca trước mặt tôi.

Tôi đưa tay định nhận thì anh đột nhiên đổi tay, nhét lon bia vào trong tay tôi.

Tôi không hiểu gì cầm lấy, bỗng nghe "tách" một tiếng, Nhạn Không Sơn mở lon coca ra rồi mới đưa cho tôi.

Một tay giao lon coca, một tay giao lon bia.

Sờ vào giọt nước trượt xuống trên thân lon, đầu tôi lại bắt đầu ngây ngất.

Sao lại có người lúc làm mấy chuyện này đỉnh đầu vẫn trắng xóa không một màu hồng chứ?

Nếu không phải tôi có khả năng nhìn được tâm trạng của người khác, tôi cũng sẽ hoài nghi liệu có phải anh có ý với tôi hay không.

"Anh, nếu như anh thích một người, anh sẽ không từ thủ đoạn để giữ đối phương lại sao?"

Nhạn Không Sơn ngửa đầu tu một ngụm bia lớn, nước bia theo khóe môi anh trượt xuống, mắt thấy giọt bia sắp trôi theo cổ xuống ngực áo, anh thẳng tay kéo vạt áo lên lau đi giọt bia ương ngạnh kia.

"Hửm?" Anh giương mắt nhìn tôi, dường như không nghe thấy câu hỏi của tôi: "Gì cơ?"

Anh ấy có cơ bụng tám múi, chết mất...

Cổ họng tôi như bốc hỏa, khàn giọng nói: "Chính là... Anh rất thích người ta, vì muốn giữ người ta lại, anh sẽ tình nguyện làm bất cứ chuyện gì sao?"

Anh nhíu mày, nửa đùa nửa thật hỏi: "Ví dụ như trộm quần áo ấy hả?"

Cái bức tường trộm quần áo này vẫn chưa bước qua được.

Tôi hết cách nói với anh: "Bao gồm việc đó nhưng không chỉ có việc đó, anh sẽ làm ư?"

Anh suy nghĩ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, lắc đầu nói: "Người đã muốn đi, vĩnh viễn không giữ lại được."


_______________________________

Trước giờ xưng hô của Nhạn Không Sơn với Nhạn Vãn Thu là ta-ngươi (tiếng Trung), bọn mình đã cố tình cắt đi cách xưng của anh Sơn chỉ để Thu Thu xưng con, điều này khiến cho mọi người xung quanh không biết hai người không phải cha con cho đến khi Đinh Bạch Chu (cho bạn nào không nhớ đây là cha ruột của Thu Thu) xuất hiện. Bắt đầu từ chương này xưng hô của Nhạn Không Sơn với Nhạn Vãn Thu sẽ là cậu - con.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net