Chương 43: Anh vẫn không tin vào tình yêu (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Nhà đã sửa sắp xong, đợi Nhạn Vãn Thu trở lại là tôi cũng phải về nhà mình ở, rồi thêm mấy ngày nữa là sẽ phải chào tạm biệt hòn đảo này.

Tôi cảm thấy lo âu về việc báo danh, về việc chia ly, lo cả việc chuyển thành chính thức.

Thời hạn đã ở ngay trước mắt, nhưng Nhạn Không Sơn vẫn không nói gì đến chuyện này, thật sự khiến cho người khác không biết được là anh hài lòng hay còn bất mãn.

Nhìn bộ dạng của anh thì hẳn là có hài lòng, nếu không thì sao ngày nào cũng hôn tôi, nhưng vì không nhìn được chỉ số tâm trạng của anh khiến cho tôi cực kì không dám chắc, tôi sợ mình hiểu lầm.

Ầy, đáng lẽ hôm qua nên nhịn một tí không hôn mới phải, như thế thì ít nhất có thể thấy được cảm xúc của anh với tôi.

Hay là... Hôm nay không hôn nữa?

Tôi tắm xong, sấy tóc khô một nửa rồi đi tìm Nhạn Không Sơn, không thấy anh ở trong phòng, đi khắp tầng hai cũng không thấy.

Tôi có linh cảm là anh lại ra ngoài hút thuốc rồi, xỏ dép lê đi xuống nhà tìm anh, không ngờ là anh không hề hút thuốc, anh đang ngồi chỉnh sửa lại album ảnh của Nhạn Vãn Thu

Anh ngồi xếp bằng trên tấm thảm, chung quanh rải rác mấy quyển album lớn nhỏ. Tôi tiến tới nhìn xem, có bức ảnh Nhạn Vãn Thu lắp chân giả loạng choạng tập đi, có bức ảnh chụp bé con không biết vừa ăn cái gì mà mặt mũi dính đầy nước tương... Mặc dù tất cả đều là ảnh chụp Nhạn Vãn Thu, nhưng cũng có thể nhìn ra được sự thương yêu bảo bọc của người chụp đối với em.

E là Nhạn Không Sơn lúc này còn lo lắng hơn tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đang chăm chú lật album, mỗi một tấm ảnh đều rất cẩn thận thưởng thức.

"Em nói xem, có khi nào con bé cứ thế đi không về nữa không?" Đầu ngón tay của anh dừng lại trên một tấm ảnh chụp chung của hai người.

Đó là bức ảnh được Nhạn Vãn Thu tự cầm máy chụp, mặt chen vào trong màn ảnh, bé con cười rạng rỡ, Nhạn Không Sơn lại trông có vẻ hơi bất đắc dĩ nhìn vào ống kính, nhưng ý cười ngập tràn trong ánh mắt.

"Không đâu, Thu Thu không phải đứa trẻ như thế." Mặc dù có thể hiểu rõ anh hơn cũng tốt, biết được anh không hề kiên cố vô địch, biết anh cũng có một mặt yếu ớt, nhưng tôi không muốn lại nhìn thấy anh đau buồn nữa.

Tôi khép quyển album lại, để qua một bên, sau đó cương quyết nhét tay cầm chơi game cho Nhạn Không Sơn.

"Chúng ta chơi game nhé?"

Nhạn Không Sơn cúi đầu nhìn tay cầm, rồi lại nhìn tôi, không từ chối.

"Được..."

Tôi mở game Mario chơi cùng anh. Suốt cả quá trình anh vẫn giữ im lặng, mặc dù người còn ở đây nhưng hồn đã bay mất từ lâu, khiến cho một mình tôi vừa nói vừa chơi game có vẻ thật ồn ào.

Tựa game Mario này, nếu như có hai người chơi, một người điều khiển thợ sửa ống nước, người kia điều khiển cái mũ của anh ta. Mũ thì không thể điều khiển phương hướng, chỉ có thể bay ra rồi bay về, dùng để tấn công quái và làm bàn đạp. Về mặt lý thuyết thì người điều khiển cái mũ không cần phải động não, cứ bấm nút bay đi bay lại là được.

Nhạn Không Sơn đang chơi theo kiểu mất não như vậy.

"Nhìn kìa, em nhảy qua rồi..." Tôi vô cùng phấn khởi nhìn sang, Nhạn Không Sơn vẫn như khúc gỗ đờ đẫn nhìn vào màn hình ti vi, hoàn toàn không nghe tôi nói gì.

Tôi mím môi, im lặng chơi tiếp, tranh thủ lúc đổi map lại nhìn về phía anh, nhịn không được nói: "A Sơn, sau khi khai giảng, chúng ta sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài."

Lần này Nhạn Không Sơn nghe thấy, nhưng anh cũng chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Quá trình chuyển map nhanh chóng hoàn tất, tôi lại tập trung chơi game, nhưng cuộc trò chuyện không kết thúc ở đó.

"Vậy anh sẽ nhớ em chứ?" Khi hỏi ra câu này, mặt tôi cũng nóng bừng, đuôi mắt không khống chế được liếc sang Nhạn Không Sơn bên cạnh, muốn biết anh nghe xong câu này sẽ có phản ứng gì.

Nhưng cũng khá giống với những gì tôi tưởng tượng, Nhạn Không Sơn nghe thế cũng không có bao nhiêu cảm xúc, anh vẫn nhìn chằm chằm lên màn hình lớn trước mặt, không có mấy hứng thú, lời nói lại mang theo chút ý tứ không hợp lòng người mà có lẽ chính anh cũng không nhận ra.

"Em nên quen dần với sự chia ly." Anh nói.

Tôi khẽ giật mình, Mario ở trên màn hình do tôi đột nhiên dừng lại nên không cẩn thận chết mất một mạng, tôi vội vàng bò dậy, tránh con quái nhỏ rồi tiếp tục chạy về phía trước.

"Sự chia ly?"

"Để trở thành nhà ngoại giao, sau này em sẽ phải đi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người. Nơi đây chỉ là điểm xuất phát của em." Anh hơi dừng lại, chậm rãi nói tiếp: "Thiên Nữ luôn phải quay về trời, con người và vạn vật nơi trần thế này chỉ là chướng ngại với "nàng ta"."

Tôi không biết anh có nhận ra không, nhưng anh nói như vậy, không khác gì với việc anh loại bỏ mình ra khỏi tương lai của tôi--- Dù sao tôi cũng phải rời đi, mọi thứ ở nơi này, bao gồm anh, đều là những thứ mà tôi sẽ vứt lại sau lưng.

Có phải anh cho rằng tôi chẳng qua là tuổi trẻ ngông cuồng, muốn chơi đùa cùng anh để tạo nên kích tình ngày hè, chứ không hề có ý định lâu dài? Khai giảng xong là tôi sẽ quên anh, vùi đầu vào cuộc sống đại học muôn màu, cuối cùng không còn nhớ anh là ai nữa... Có phải anh nghĩ như vậy không?

Tôi vẫn cho rằng kì thực tập là anh cho tôi cơ hội, nhưng xem ra nó là một trò lừa để dỗ tôi thì đúng hơn. Từ khi bắt đầu tôi đã bị viên đạn bọc đường của anh mê hoặc.

Anh cũng giống ba tôi, cho rằng tôi đi rồi sẽ không trở lại nữa.

Chẳng trách anh luôn dừng lại ở nụ hôn, chưa bao giờ làm quá nhiều đụng chạm thân thể. Rõ ràng thuộc phái ăn thịt hung tàn, mà khi đụng đến tôi lại không thể hạ miệng.

Lừa dối, tất cả đều là lừa dối.

Anh vẫn không tin vào tình yêu, cũng không tin tôi.

Mario liên tục đụng vào quái nhỏ, chết hết cả ba mạng, thê thảm game over. Tôi buông tay cầm, không còn tâm trạng tiếp tục chơi game nữa.

"Em hơi mệt, đi ngủ trước đây." Nói xong tôi đứng dậy lên lầu.

Tôi không biết Nhạn Không Sơn ở sau lưng có phản ứng gì, anh cũng không gọi tôi lại.

Từ khi Phó Duy nói cậu ta định vị được nhà tôi nhờ nội dung tôi đăng lên mạng xã hội, đã lâu rồi tôi không đăng trạng thái. Lúc này tâm tình có chút phức tạp, tôi mở lên cái app đã lâu ngày không dùng, đăng lên một dòng trạng thái.

[Người tôi thương đồng ý thử với tôi, còn hôn tôi, nhưng thật ra lại không có ý định lâu dài với tôi, luôn cảm thấy một ngày nào đó tôi sẽ vứt bỏ anh ấy, tôi nên làm gì đây?]

Có bị Phó Duy nhìn thấy hay không cũng không quan trọng, cậu ta mà dám đến tìm tôi nữa, tôi sẽ đánh cho cậu ta một trận.

Nghịch điện thoại một lát rồi mới đi đọc bình luận, khu bình luận đã nổ tung rồi.

Dân mạng A: Nhóc Miên, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi! Chúng tôi đều rất lo lắng cho cậu đấy!

Dân mạng B: Tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi cơ, hóa ra là cậu đang bận hẹn hò à? Thế Hiền nghi hoặc.jpg*


*Mình tìm cái meme này nhưng chỉ thấy mỗi hình này là hợp lý. Đây là meme về nhân vật Hồng Thế Hiền trong phim Hoa Hồng Có Gai do Lăng Tiêu Túc thủ vai.




Dân mạng C: Khoan!! "Anh ấy" ?? Hả?!! Tôi đã bỏ lỡ gì rồi??

Dân mạng D: Suýt nữa thì tôi tưởng là gặp phải bot lưỡng tính...

Dân mạng E: Lên giường đi.

Dân mạng F: Hôn hôn, để tôi cho cậu lời khuyên giúp nửa kia cảm thấy an toàn nhé, cậu có thể chủ động một chút, cố gắng khơi thông với họ hơn một chút, rồi phải kiên nhẫn với người ta thêm một chút.

Dân mạng G: Lầu trên nói cái quái gì mà lăn giường vậy? Miên Miên vẫn còn là trẻ con mà!

Đọc hơn một trăm cái bình luận, gì cũng có, đa số là kinh hoàng đoạn "anh ấy".

Lúc này, ngoài cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân, tôi vội vàng đặt di động xuống, đưa lưng về phía cửa phòng giả vờ ngủ rồi. Chỉ chốc lát sau, có người nhẹ nhàng đi vào, sau đó tủ quần áo bị mở ra, có lẽ là Nhạn Không Sơn lấy quần áo để tắm, anh mau chóng đi ra ngoài.

Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, tôi quay đầu lại nhìn, cửa phòng hơi hé, phía phòng tắm truyền đến tiếng nước. Hiển nhiên là Nhạn Không Sơn đang tắm.

Tôi ngồi dậy khỏi giường, suy tư một lát, rón rén đi qua, đứng khoảng hai phút trước phần cửa kính chiếu ra ánh đèn vàng ấm áp, tôi nghiến răng, cực kì khẽ khàng đẩy cửa ra.

Tiếng nước che giấu đi âm thanh cửa mở, Nhạn Không Sơn đưa lưng về phía cửa, không có phát hiện ra tôi đi vào.

Kính ngăn buồng tắm giăng đầy hơi nước, giống như lớp gạch men được thiên nhiên tạo thành, cộng thêm với ánh đèn mờ mờ, khiến cho người ta không thấy rõ được bên trong.

Tôi nắm chặt lấy vạt áo, bề ngoài coi như là vẫn bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã là một hồi mưa to gió lớn.

Đột ngột xông vào như vậy hình như không được tốt cho lắm?

Nhưng mà tôi là bạn trai anh mà, tôi còn sợ cái gì nữa?

Kì thực tập sắp kết thúc rồi, cái gì cũng không làm thì sao chuyển lên chính thức được?

Đây có được coi là chơi xấu không?

Chậc, chuyện giữa hai người trẻ tuổi, sao lại gọi là "chơi xấu"?

Tôi nhắm mắt lại, vứt những ý nghĩ lộn xộn kia đi, nhanh chóng kéo ra cửa buồng tắm rồi chen vào.

Nhạn Không Sơn bỗng quay đầu lại, bị tôi làm cho giật nảy mình.

Anh lau nước trên mặt, nhìn tôi, kinh ngạc nói: "Dư Miên?"

Dòng nước ấm áp rơi trên da thịt, khiến cơ thể nổi lên chút ngứa ngáy.

Tôi gần như không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng khi cúi đầu xuống... Tôi cố gắng ngăn mình nuốt nước bọt, trong đầu quẩn quanh một câu hát -- chú rồng lớn đang ngủ say mở mắt dậy*.


*Đây là một câu trong bài hát Thao Thiết (饕餮) của phim Trường Thành.


Tôi chuyển ánh mắt sang một bên, không dám nhìn nữa.

Nước vẫn không ngừng tuôn xuống, bọt nước bắn lên, mặt và tóc của tôi nhanh chóng ướt đẫm, cả quần cũng vậy.

"Dư Miên, em vào làm..."

Tôi không đợi anh nói hết đã tiến lên ôm chặt lấy anh.

Lao đến hơi mạnh nên anh bị tôi đẩy cho phải lùi ra sau mấy bước, lưng trực tiếp dựa lên lớp gạch sứ.

Tôi muốn nói cho anh biết, tôi không phải trẻ con, không phải cứ thích dỗ là sẽ dỗ được.

Đây cũng không phải là mãnh liệt trong phút chốc, càng không phải là tuổi trẻ vô tri. Tuổi nhỏ là chuyện tôi không thể thay đổi, nhưng tuổi nhỏ không có nghĩa là cái "thích" của tôi kém hơn người khác.

Bên tai chỉ có tiếng nước, từ đầu đến cuối tôi vẫn chưa mở miệng.

Lúc đầu còn tính hôm nay sẽ không hôn, nhưng xem chừng vẫn không làm được...

Bắt đầu từ bả vai, nhẹ nhàng hôn lên đến cổ, giống như anh đã từng làm với tôi.

Khả năng học hỏi của tôi không kém, hoàn toàn nắm vững điểm mấu chốt, chỉ chốc lát sau, hơi thở của anh đã trở nên nặng nề.

"Dư Miên, em ra ngoài trước đi, người em ướt hết rồi..." Tôi cắn một cái lên yết hầu anh, anh kêu lên một tiếng đau đớn, cái tay đang ôm eo tôi lập tức siết càng thêm chặt.

Quần áo ẩm ướt nhớp nháp dính trên người, thật sự không hề dễ chịu. Nhưng không sao, đợi lát nữa là sẽ không ai quan tâm đến chuyện này.

Tôi hơi kiễng chân lên, hai tay đặt lên vai anh, nghiêng người hôn lên.

Đôi tay trên lưng không ngừng siết chặt, nhưng lại không phải muốn đẩy tôi ra.

....















Phần tiếp theo đã bị ẩn trên trang truyện chính thức, được đăng trên weibo của tác giả (hình như vậy mị không biết nữa, raw lấy ở bên ngoài toàn bị cắt đoạn này). Vì không có raw Trung để đối chiếu nên mình đã edit trực tiếp từ bản convert trên wikidich, độ chính xác chỉ đến 60%.

-------Tôi là đường phân cách ai chưa đủ 16 thì đừng có vượt qua |  ̄ヘ ̄|

Dòng nước theo tóc rơi xuống, tôi chớp mắt, phía trước là một mảng mơ hồ. Không gian trở nên mông lung khiến những giác quan khác càng thêm nhạy bén.

Hơi thở nóng bỏng nặng nề, da thịt rực lửa, những tia nước cứ không ngừng bắn lên cơ thể.

Tôi có hơi khó thở, nghiêng đầu tạm dừng nụ hôn này, Nhạn Không Sơn lại như nếm được vị say mê, còn muốn thêm nữa, lập tức đuổi theo tiếp tục dây dưa với tôi.

Hai người không thể tránh khỏi xuất hiện phản ứng, tôi ở trên người anh khó nhịn mà cọ xát, vặn vẹo, nhưng lại không bắt được điểm mấu chốt giúp giảm bớt đi khát vọng của chính mình.

Bàn tay đặt sau eo tôi dần đi xuống, rồi lại tiếp tục đi xuống.

Hai mắt tôi bùng cháy, run rẩy bám lên người anh, trái tim đập nhanh đến độ muốn vỡ tan thành từng mảnh.

Nhạn Không Sơn hôn tôi, phần hông mạnh mẽ thúc lên, không ngừng cùng tôi cọ xát.

Từ nơi cổ họng tôi thoát ra một tiếng than không rõ hàm ý, có ảo giác nước trên người đều sắp bốc hơi.

Mặc dù là tôi khơi mào, nhưng cuối cùng vẫn là Nhạn Không Sơn khống chế tất cả, cùng tôi hoàn thành trận hoan lạc đến đột ngột mà lại không thể kiềm chế được này.

Tiếng nước trộn với tiếng thở dốc hỗn loạn, cằm tôi gác lên vai Nhạn Không Sơn, lúc quá kích động, tôi không khống chế được mà cắn anh một cái.

Anh run lên, cánh tay như cái kìm sắt bao chặt lấy tôi, như muốn ấn tôi tan vào trong người mình, qua một lát lại dần buông ra.

Chân tôi mềm nhũn, đứng không vững, bèn dựa lên cánh cửa.

"Bẩn rồi." Nhạn Không Sơn thở không ra hơi nhìn tôi chằm chằm, nơi anh đang nói tới là đũng quần của tôi.

Tôi vẫn chưa thể hoàn hồn, ngây ngô nhìn anh, không có động tác khác.

Anh duỗi tay xoa mặt tôi, kéo tôi về phía anh, sau đó giúp tôi cởi ra áo thun và quần đã bị ngấm nước nặng trĩu.

Tôi dần tỉnh táo lại, cho rằng anh còn muốn tiếp tục, có hơi hồi hộp. Nhưng anh chỉ lột sạch rồi đẩy tôi ra khỏi buồng tắm, dùng cái khăn tắm thật lớn bọc tôi từ đầu tới chân.

Tầm mắt tôi đảo qua phần thân dưới của anh, nơi đó lại có động tĩnh.

Chưa gì đã lên rồi. Tôi có chút kinh ngạc. Không hổ là báu vật.

"Được rồi, đi ra ngoài đi." Anh cảm nhận được ánh mắt của tôi, thế là che mắt tôi lại, đẩy vai, đuổi tôi ra khỏi phòng tắm.

Sau đó anh chốt cửa.

Tôi bĩu môi, cả người trần như nhộng bọc khăn tắm trở lại phòng.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ, tôi nằm lên giường, đợi mãi mà không thấy Nhạn Không Sơn trở lại.

Cuối cùng không đợi nổi nữa, tôi mơ màng thiếp đi.

____________________________

Cái chương này không dài nhưng nó ngốn đúng 4 tiếng của tôi. Trời má, tra tìm muốn ói máu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net