Chương 49: Anh đang khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Nhận được thư đương nhiên phải viết hồi âm, Nhạn Không Sơn trịnh trọng như vậy, tôi cũng không thể lười biếng.

Dựa theo bản đồ, tôi tìm được một tiệm văn phòng phẩm khá lớn ở gần trường, nhờ ông chủ giới thiệu vài loại bút máy thích hợp để tôi dùng.

Sau khi hỏi thói quen viết lách của tôi và phạm vi sử dụng, ông chủ lấy từ trong tủ kính ra một cái bút máy.

"Anh hùng 100, kiểu dáng cổ điển, thân bút làm bằng thép không rỉ, ngòi bút là vàng 14k, ông hoàng của giới giá rẻ." Ông chủ tích cực đề cử: "Bút có trọng lượng nên nét chữ sẽ không quá mảnh, đầu bút F cũng rất thích hợp để viết hàng ngày."

Tôi nhận lấy cái bút máy màu xám bạc, quan sát một chút, là kiểu dáng thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ phim cổ trang, mang hơi hướng cổ điển. Tôi gật gù, không do dự mấy đã quyết định lấy cái này, rồi lại hỏi ông chủ có bán mực không.

"Cháu muốn mua mực hồng."

"Màu hồng?"

"Vâng." Tôi suy nghĩ, nói một cách trừu tượng: "Hồng giống như màu của tình yêu ấy ạ."

Ông chủ nhăn mày, dựa theo hình dung của tôi mà quay người loay hoay tìm kiếm, mau chóng tìm được một bình mực, đặt xuống trước mặt tôi.

"Anh đào mùa thu của Bách Nhạc, màu hồng này rất đẹp, cũng rất rẻ." Ông chủ quan sát tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: "Chàng trai, viết thư tình à?"

Mặt tôi nóng lên, nhưng cũng không giải thích, chỉ nhẹ nhàng dạ một tiếng.

"Giờ hiếm người viết thư tình như cậu lắm nha. Muốn mua cả giấy viết thư với phong bì không? Tôi có nhiều lắm, nội ngoại đều có."

Những thứ này đương nhiên là không thể thiếu. Cuối cùng, dưới sự nhiệt tình chào hàng của ông chủ, tôi lại mua một xấp giấy viết thư màu hồng nhạt có in hình hoa hồng mờ mờ cùng với bì thư.

Mua đồ xong trở lại phòng ngủ, bơm mực vào bút máy xong, tôi lấy giấy viết thư ra, ngồi trên ghế làm công tác chuẩn bị, rồi quyết định viết nháp một bản trước.

Mực mà ông chủ đề cử đúng là rất hồng, mặc dù vẫn hơi khác với màu mà tôi nhìn thấy, nhưng cũng đã gần lắm rồi.

Chữ của tôi không giống của Nhạn Không Sơn, nét chữ không được sắc bén cứng cáp, miễn cưỡng nói ra thì là có hơi thanh tú. Tôi cầm giấy viết thư lên, để ra xa, từng dòng chữ tựa như những cánh đào nho nhỏ rơi trên trang giấy.

Viết rất nhiều tờ vẫn chưa thấy hài lòng, luôn sợ Nhạn Không Sơn nhận được sẽ thấy vọng. Cho đến khi sắp tắt đèn, khó khăn lắm tôi mới viết được một tờ ổn ổn, mặc dù chưa được tính là hài lòng một trăm phần trăm, nhưng tôi đã quá buồn ngủ để viết thêm một tờ mới.

Cẩn thận bỏ hai lá thư vào trong phong thư, dán tem lên. Ngày hôm sau, tôi nhét nó vào trong hòm thư của trường.

Hôm nay Văn Hựu Nhiên đi ăn sáng với tôi, thấy vậy thì rất là tò mò, kinh ngạc vì thời buổi này rồi mà vẫn còn người viết thư.

"Cậu viết thư cho bạn à?"

Tôi cười với cậu ta: "Không, viết cho người yêu của tôi."

Béo con vốn đang hút sữa, nghe vậy thì dại ra trong nháy mắt, cắn ống hút sững sờ nhìn tôi.

"Cấp ba cậu vẫn có thời gian yêu đương á? Thế giới này có phải chỉ còn mình tôi chưa có người yêu không?" Tâm trạng của cậu ta lập tức hóa thành đau buồn, chỉ số trên đầu tụt mạnh như đứt cầu chì.

Tôi không biết chuyện này có được tính là an ủi cậu ta không, nhưng vẫn thật thà nói: "Không phải từ lúc cấp ba, mà là nghỉ hè mới quen."

Miệng Văn Hựu Nhiên vẫn méo xẹo, mặt mày ủ rũ, trông cũng chẳng vui hơn bao nhiêu: "Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người thường với mấy anh chàng đẹp trai. Đẹp trai thì vừa thi đại học xong, muốn có người yêu là có người yêu ngay, còn người bình thường thì muốn thoát kiếp FA mãi vẫn không thoát được."

Tôi không quá đồng ý với cách nói của cậu ta, nếu đơn giản được như vậy đã tốt.

"Không dễ vậy đâu, tôi phải theo đuổi người ta rất lâu đấy."

"Chẳng phải hai người nghỉ hè mới quen nhau sao, lâu là lâu thế nào?"

"Mất những hai tháng đấy." Suýt nữa thì tưởng là đuổi không được.

Văn Hựu Nhiên: "..."

Cậu ta lạnh lùng lườm tôi, chỉ số tâm trạng lại càng thêm lam, càng thêm hậm hực, miệng hút sữa rột rột đi thẳng về phía trước, bộ dạng không thèm để ý đến tôi nữa.

Một tháng như thật dài, lại như chỉ qua trong chốc lát. Kì nghỉ dài ngày sắp đến, tôi đã thu dọn xong đồ đạc, chỉ chờ tiết cuối cùng kết thúc là sẽ phi ngay về đảo.

Tôi đợi ngày này lâu như đã đợi cả một đời, nên lúc mẹ tôi gọi điện đến hỏi Quốc Khánh có muốn đến chỗ bà ở không, tôi chưa kịp nghĩ ngợi đã buột miệng từ chối. Có lẽ là mẹ tôi không ngờ tôi lại thẳng thừng như vậy, đầu kia điện thoại im lặng rất lâu.

Dù không thấy người tôi cũng biết chắc chắn lúc này mẹ tôi đang không vui, bỗng thấy ân hận vì cái mồm mình quá nhanh.

"Con không ở lại được, nên tối mai con sẽ sang ăn cơm." Tôi ra sức cứu vớt: "Mẹ nhớ làm mấy món con thích nhé."

Không đến chỗ bà, một là vì tôi rất nhớ đảo Thanh Mai, nhớ ông nội và mọi người, hai là vì tôi cũng thấy không được tự nhiên cho lắm, sợ đến lúc đó sẽ lúng túng khó xử.

"Ừ vậy cũng được." Lúc mẹ tôi nói chuyện trở lại, giọng nói có chút buồn bã, nhưng cũng đã mang theo ý cười: "Mẹ sẽ nấu cho con ăn."

Sự thật chứng minh lựa chọn của tôi là chính xác.

Năm giờ tôi đến chỗ mẹ, nói chuyện với bà một hồi, bồi đắp tình mẹ con. Sáu giờ hơn, mẹ tôi đứng dậy bắt đầu nấu cơm. Không bao lâu sau dượng đã tan tầm, hai người dính với nhau trong phòng bếp một hồi, lúc dượng đi ra, tôi lập tức thấy được trên đầu ba kế của tôi là một mảng vàng rực rỡ.

Không còn gì có thể xấu hổ hơn thế này, tôi rất hoài nghi sự tồn tại của mình đã làm ảnh hưởng tới đời sống vợ chồng của họ.

Thế là ăn xong bữa tối, dù hai người có nhiệt tình giữ lại như lại thế nào, tôi vẫn kiên quyết là Quốc Khánh sẽ trở về đảo Thanh Mai.

Mặc dù mẹ tôi có hơi thất vọng, nhưng sau khi trò chuyện với tôi cả tối, bà đã bớt lo nghĩ nhiều, nên cũng không cố ép tôi nữa.

Lúc đầu tôi còn định tìm xem có ai cùng về để đi ké xe không, ai dè một ngày trước đó, Nhạn Không Sơn đã gọi điện tới, nói là muốn đến đón tôi.

"Tới đón em?" Lúc đầu tôi hơi sững sờ, rồi cực kì vui mừng: "Tốt quá. Hai giờ chiều mai là em tan học rồi, anh ăn trưa xong tới đón em là vừa đẹp."

"Ừ."

Chủ đề có thể nói trong phòng ngủ rất có hạn, tôi liếc sang nhìn đám bạn cùng phòng còn đang bận chuyện của mình, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công. Mặc dù ban công chỉ ở tầng hai, còn đối diện với một con đường nườm nượp người qua lại, nhưng vẫn tốt hơn là ở trong phòng.

"A Sơn, bây giờ anh đang làm gì?" Tôi hơi cong người, nhoài ra trên lan can.

Thành phố Cầu Vồng cuối tháng chín, tiết trời đã hơi se se, gió cũng nhẹ nhàng hơn, là mùa tốt nhất trong năm.

"Đang ở trong sân ngắm sao."

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh đèn nơi thị thành quá sáng, chỉ có thể thấy được lẻ tẻ vài ngôi sao, bầu trời đêm trở nên thật đơn sơ.

"Có đẹp không? Em ở bên này chẳng thấy gì cả." Tôi có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy cùng một bầu trời với anh.

Tiếng cười trầm thấp đầy quyến rũ của Nhạn Không Sơn truyền qua điện thoại, những rung động này khiến cho từng sợi lông tơ nhỏ bé trong lỗ tai tôi đều nhao nhao run rẩy.

"Không đẹp bằng em."

Tôi mấp máy môi, trên mặt không khống chế nổi mà nở nụ cười ngây ngô.

Yêu đương có lẽ là phương thức kinh doanh thiết thực nhất để có được hạnh phúc nhỉ? Chỉ một câu vô cùng đơn giản ấy thôi, tôi đã có thể vui vẻ thật lâu. Và niềm hạnh phúc này, tôi có thể đạt được bất cứ khi nào.

Trò chuyện hơn một tiếng, điện thoại đã nóng bỏng mặt, nhưng tôi vẫn không muốn cúp máy.

Đã gần nửa đêm, người qua lại vắng hẳn, đám bạn cùng phòng cũng dần đi ngủ cả rồi. Cuối cùng vẫn là Nhạn Không Sơn lên tiếng nói muốn tôi đi ngủ sớm một chút, cuộc gọi này mới chậm rãi chấm dứt.

Ngày hôm sau, thời tiết cực kì tốt, ánh nắng chiếu lên người, hoàn toàn không có cảm giác thiêu đốt, chỉ hơi ấm áp. Trên bầu trời không một gợn mây, trong như vừa được rửa sạch, xanh đến không chút tạp chất.

Không biết là vì sắp được nghỉ rồi, hay là vì thời tiết quang đãng này, từ sáng tôi đã bắt đầu ngâm nga. Từng giờ từng phút, ở bất kể nơi đâu, trong đầu vẫn luôn lặp đi lặp lại một giai điệu.

Hết giờ học cuối cùng, Văn Hựu Nhiên cùng tôi về phòng ngủ lấy hành lý, trên đường còn nói tôi đúng là người có bồ có khác, được nghỉ là như trúng thưởng năm trăm vạn, hai chữ "gấp gáp" đã viết hết lên mặt rồi.

Tôi sờ lên mặt, không biết mình đang có biểu cảm gì, nhưng đúng là như cậu ta nói, trong lòng tôi đã hân hoan đến nhảy cẫng lên vì sắp được gặp lại người ấy.

"Bởi vì một tháng không gặp nhau rồi." Tôi khẽ giải thích.

Văn Hựu Nhiên hừ một tiếng: "Không cần giải thích với tôi, cứ để tôi gánh chịu nỗi chua xót của tình yêu mà đáng lẽ trẻ em như tôi không nên gánh chịu đi."

Tôi: "..."

Nhưng mà trông cậu có giống người tự nguyện chấp nhận số phận đâu.

Điện thoại rung lên, tôi mở ra xem, là tin nhắn của Nhạn Không Sơn, anh nói mình đã đến cổng trường.

Sợ anh chờ lâu sốt ruột, tôi tăng tốc bước chân, kéo vali chạy ra cổng trường.

"Ơ này? Sao đấy?" Văn Hựu Nhiên không biết vì sao tôi lại đột ngột tăng tốc, đành phải chạy theo tôi.

Con SUV của Nhạn Không Sơn có kiểu dáng to lớn, thuộc loại xe lực lưỡng trong giới ô tô, người bình thường đứng ở cạnh nó ít nhiều sẽ có cảm giác khó mà điều khiển chiếc xe này. Nhưng Nhạn Không Sơn chỉ tùy ý dựa trên cửa xe, cúi đầu nghịch điện thoại, trông như người mẫu đang quay quảng cáo, không những không bị hạ thấp, mà còn khiến cho người qua đường phải liếc mắt nhìn.

Hai bên đường trồng những cây ngô đồng cao lớn của nước Pháp, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu thành những mảng màu loang lổ, tạo nên những mảnh vụn lấp lánh trên người anh. Tay áo sơ mi trắng hơi xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Cái đầu hơi cúi xuống, càng làm nổi bật ngũ quan sắc nét.

Có thể là ở gần người mình yêu nên bình tĩnh hơn, khi thấy người, tôi không vội vã nữa, chỉ đứng lại ở cách đó không xa nhìn anh, xoa dịu hơi thở của mình.

"Ôi mẹ ơi, sao tự nhiên cậu chạy nhanh như vậy để làm gì..." Văn Hựu Nhiên đuổi kịp tôi, lấy tay quạt gió, thở không ra hơi: "Chẳng lẽ là bạn gái cậu tự mình đến đón cậu hả... Uầy!" Cậu ta bỗng nhìn thấy Nhạn Không Sơn đứng ở ven đường, giật cả mình, miệng liên tục bày tỏ sự ngưỡng mộ không thể giải thích được: "Người mẫu ở đâu ra thế, sao đẹp trai quá vậy? Ở học viện sân khấu đằng kia à?"

"Ừm... Béo con, người đón tôi đến rồi, hẹn gặp lại cậu sau kì nghỉ." Tất cả tâm tư của tôi đều đặt trên người Nhạn Không Sơn, mắt cũng không dời khỏi anh, vừa dứt lời, không đợi nghe cậu ta trả lời tôi đã kéo vali đi về phía chiếc SUV.

Càng đến gần, nhịp đập của con tim càng thêm mãnh liệt.

Đến bên cạnh người đàn ông, tôi đứng thẳng người, nín thở nhẹ nhàng gọi anh: "... A Sơn."

Nhạn Không Sơn lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ số trên đầu từ 80 lên 85, cuối cùng dừng ở con số 90, màu cũng biến thành sắc hồng lãng mạn.

Giá mà có công cụ nào đó chiếu được ra "chỉ số tâm trạng", mọi người đều sẽ biết tình yêu có màu sắc như thế nào. Nó không giống với bất cứ một màu "hồng" nào trên thế gian, nó có sức sống hơn tất cả những sắc màu ấy. Đó là màu máu của tình yêu, là minh chứng cho "sự sống" của tình yêu.

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, tôi rất muốn bổ nhào lên người Nhạn Không Sơn, ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng hôn anh, nói cho anh biết quãng thời gian qua tôi nhớ anh đến cỡ nào.

Nhạn Không Sơn đứng dậy, nhìn tôi thật lâu, đột nhiên cánh tay anh giơ lên. Tôi cho là anh muốn ôm tôi, nhưng anh chỉ cầm lấy vali trong tay tôi.

"Lên xe đi." Anh nói, rồi đi vòng xuống đuôi xe, mở cốp ra, nhét vali vào trong.

Đợi tôi thắt dây an toàn xong, anh cũng đã ngồi lên ghế lái bên cạnh.

Chiếc SUV chậm rãi rời khỏi cổng lớn của trường đại học. Tôi vẫn cứ nhìn anh, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng hết lần này tới lần khác lại không biết nên nói gì trước, trong chốc lát mọi thứ đều nghẹn lại ở họng, khiến cho bầu không khí rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

"Có nóng không?" Cuối cùng vẫn là Nhạn Không Sơn mở miệng trước: "Bên cạnh em có nước đấy."

Tôi nhìn xuống khe để đồ, thấy một chai nước khoáng còn chưa được mở ra.

"Không sao ạ." Miệng nói vậy nhưng tôi vẫn mở chai nước kia ra nhấp một ngụm.

Dòng nước trong veo chảy vào trong cổ họng, sự hồi hộp hưng phấn dường như cũng vơi đi nhiều.

"Anh vừa mới thấy Phó Duy."

"Phụt! Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Tôi suýt chút nữa thì phun hết nước ra ngoài, ho khan vài tiếng, đầu óc còn chưa kịp vận hành, miệng đã cầm đèn chạy trước giải thích: "Cậu ta không học cùng hệ với em, với cả... Với cả cậu ta đã có bạn gái rồi, là đứa con gái lần trước anh gặp đó."

Trên đường gặp phải đèn đỏ, Nhạn Không Sơn chậm rãi phanh lại, dừng ở ngay sau chiếc xe đằng trước.

Đầu ngón tay gõ lên tay lái, anh quay sang nhìn tôi.

"Tức là em nói chuyện với thằng bé đó?"

Có thể tôi thích hợp với nghề y, nhưng chắc chắn tôi không hợp để học tài chính. Mắt thấy chỉ số tâm trạng của Nhạn Không Sơn từng chút tụt xuống 82, lòng tôi chỉ có thể dùng "kinh hồn bạt vía" để hình dung.

Cái con số 82 này mặc dù vẫn còn trong phạm vi khống chế, nhưng sự tụt giảm này đã thể hiện rõ vấn đề --- Anh đang khó chịu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net