Chương 50: Tớ đánh không lại anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Tôi thấp thỏm chỉnh lại tư thế ngồi, nói với anh: "Không phải em nói chuyện với cậu ta, là cậu ta ép em phải nghe. Em đang đi trên đường, cậu ta tự dưng ngăn em lại."

"Nó ngăn em lại?" Nhạn Không Sơn nghe vậy thì nhíu mày, có vẻ càng thêm khó chịu.

"Em..." Anh đang định nói gì đó thì đèn đỏ chuyển xanh, xe phía trước bắt đầu di chuyển. Anh đành phải quay mặt về đằng trước, theo dòng xe cộ chậm chạp tiến lên.

Tôi không biết bây giờ có được tính là anh đang giận tôi không, nhưng xa cách bao lâu mới gặp lại, vì một cái thằng Phó Duy dở hơi không biết chui từ đâu ra kia mà mất vui thì đúng là quá lỗ.

Ở trong xe không làm được chuyện khác, nhưng vẫn có thể nói chút lời dỗ dành.

"A Sơn, em rất vui vì anh tới đón em." Đầu ngón tay vuốt ve chai nước suối trong tay, liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn bên cạnh, lại nhìn xem chỉ số tâm trạng của anh: "Anh không biết em phấn khích đến mức nào đâu, hôm qua suýt chút nữa là không ngủ được luôn."

Anh tập trung lái xe, không trả lời tôi, nhưng chỉ số tâm trạng lại theo từng lời tôi nói mà yên lặng tăng thêm hai điểm.

Tôi thấy có vẻ hiệu quả, bèn không ngừng cố gắng, sến súa buồn nôn vô cùng: "Mỗi ngày em đều rất nhớ anh. Lúc ăn cơm cũng nhớ, đi học cũng nhớ, lúc ngủ cũng nhớ..."

"Lên lớp thì phải chịu khó mà học." Chỉ số tâm trạng của anh khôi phục lại từng chút một, lúc mở miệng, giọng nói đã ẩn chứa chút ý cười lười biếng.

Nguy cơ được giải trừ.

Tôi thầm thở ra một hơi, ngồi thẳng người, thoải mái tựa vào lưng ghế: "Vậy thì trừ lúc lên lớp, thời gian còn lại em đều dùng để nhớ anh."

Chiếc xe lái xuyên qua thành phố, không thể đi nhanh được, dòng xe lại nườm nượp, quả thực là có muốn cũng không thể nhanh nổi. Vừa đi vừa dừng, đi được một lát, không biết có phải phía trước xảy ra tai nạn không mà cả luồng xe bỗng kẹt cứng.

Trên xe đang phát một bài nhạc nhẹ, hòa với giọng hát của nữ ca sĩ, Nhạn Không Sơn bỗng nói: "Sau này em còn thấy thằng nhóc kia thì nhớ tránh xa nó ra, nó không có ý tốt với em."

"Thằng nhóc kia" không cần phải nói cũng biết là Phó Duy. Tránh xa là chắc chắn rồi, từ cái lần cậu ta tìm được đến nhà ông nội thì tôi đã cảm thấy hình như tên đó không được bình thường rồi. Nhưng "không có ý tốt?"?

"... Anh cảm thấy là cậu ta thích em à?"

"Thích em nhưng lại không dám nhận, là một đứa nhát gan." Giao thông hoàn toàn chững lại, Nhạn Không Sơn gạt cần xe về số P, tạm thời mặc kệ nó, quay sang ngoắc tay với tôi.

Tôi bỗng có linh cảm, hơi nghiêng nửa người về phía anh.

Bàn tay rộng lớn của anh ôm lấy bên má tôi, ngón cái xoa dưới vành mắt, khẽ nỉ non: "Nhưng, cũng may cậu ta là đứa nhát gan." Dứt lời, anh hơi cúi đầu xuống, hôn lên môi tôi.

Cái hôn sau khi xa cách một tháng, cho dù được tiến hành trong buồng xe nhỏ hẹp, cũng đủ khiến người phải đắm say mê mẩn.

Tôi vẫn luôn không hiểu vì sao Phó Duy thích tôi mà lại sợ tôi đến vậy, hóa ra là vì cậu ta là một kẻ nhát gan. Hai lần gần nhất tôi gặp cậu ta, cậu ta đối với tôi chỉ có sợ hãi, rồi buồn thương, có lẽ là đã hoàn toàn hết "hồng" rồi. Chỉ hi vọng sau này cậu ta có thể hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tôi và cậu ta sẽ trở thành những người xa lạ chẳng dính dáng gì đến nhau nữa. Quên đi quá khứ, nhìn về tương lai.

Tay tôi chống ở phần giữa hai ghế, theo nụ hôn dần sâu, cánh tay bắt đầu run lên, eo cũng bắt đầu mềm nhũn.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng còi chói tai, tôi lập tức bừng tỉnh, hơi lùi về phía sau. Nhạn Không Sơn còn muốn đuổi theo, bị tôi ngăn ở trước ngực đẩy về.

Phía trước đã trống một khoảng lớn, tuyến đường đã khôi phục sự thông suốt.

"Đi thôi." Tôi khàn giọng giục anh.

Trên mặt Nhạn Không Sơn hiện vẻ không vui vì bị quấy rầy, nhưng vẫn ngoan ngoãn khởi động xe lái đi.

Khó khăn lắm mới vượt qua được đoạn đường hỗn loạn, đi được một lúc, anh bỗng bẻ tay lái, không hiểu sao lại rẽ vào một con phố nhỏ vắng vẻ, dừng xe ở chỗ đỗ ven đường.

"Lại nói, anh suýt chút nữa cũng trở thành một đứa hèn nhát." Anh vừa nói vừa cởi dây an toàn ra, trong lời nói lộ ra sự vui mừng: "Cũng may em là một bạn nhỏ gan dạ."

Mặc dù cảm thấy kì quái, nhưng tôi cũng tháo dây an toàn, tưởng là anh có việc cần làm ở quanh đây.

Không ngờ dây an toàn vừa được tháo ra, cổ tay phải bỗng bị một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ kéo lại.

Cái lưỡi nóng ướt trượt vào khoang miệng, gõ mở răng môi.

Nụ hôn vừa rồi bị ép kết thúc rõ ràng khiến cho Nhạn Không Sơn rất không hài lòng, lúc này tìm góc tối không người để đỗ xe lại, chẳng qua là muốn tiếp tục chuyện trước đó chưa làm xong thôi.

Trước kia, lúc tôi xem phim, luôn rất khó hiểu với mấy hành vi hôn hít trong đó. Hai người miệng nối miệng, đầu lưỡi tiến vào rồi lùi ra, cuối cùng có cái gì thú vị? Loại hành vi này thật sự khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu đến vậy sao?

Câu hỏi này vẫn luôn theo tôi trong suốt thời dậy thì, mà bây giờ đã được trải nghiệm rồi, tôi mới biết mình của quá khứ không hiểu phong tình đến mức nào.

Quả nhiên là trẻ con mới có vấn đề nhàm chán như thế.

Đây đương nhiên là một việc rất thú vị cũng rất thoải mái. Trước khi có cách để xích lại gần nhau hơn thì đây là phương pháp duy nhất để thổ lộ bao tình yêu cùng nỗi niềm khát vọng. Đó là một dạng khác của sự kết hợp thể xác, là sự lựa chọn tất yếu sau khi tình yêu đạt đến đỉnh điểm.

Nếu như nói "màu hồng" là máu của tình yêu, thì "hôn" chính là giọng ca lảnh lót của nó. Khi chậm rãi nồng nàn, khi gắng sức vút cao, chỉ để truyền đạt với người đời những yêu thương nồng cháy của mình.

Nhiệt độ trong xe dần tăng lên, tay Nhạn Không Sơn cũng dần siết cổ tay tôi thêm chặt.

Mặc dù chúng tôi đang ở trong không gian kín, nhưng xe vẫn đang đỗ ở trên đường cái, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người qua đường chú ý tới. Việc này khiến cho tôi không thể tập trung tinh thần được, luôn có chút nơm nớp lo sợ.

Hơi thở của Nhạn Không Sơn càng lúc càng nặng nề. So với cái vuốt ve an ủi của những người yêu nhau, nụ hôn của anh càng giống một con thú hoang đã một tháng không có thịt ăn, bởi vì quá thèm thuồng mà đói bụng đến răng đều ngứa. Tất cả tâm trí đều bị "miếng thịt" trước mắt hấp dẫn, ngay cả việc tôi thỉnh thoảng mất tập trung cũng không phát hiện.

Thật ra lời anh nói có phần sai, không phải tôi gan dạ, chỉ là tôi quá thích anh.

Chỉ cần tôi thích ít đi một chút, có lẽ ngay từ lần đầu tiên bị anh từ chối tôi đã từ bỏ, và sẽ không có được ngày hôm nay.

Nụ hôn triền miên rơi xuống cổ, hàm răng mài lên da thịt yếu ớt.

Con thú hoang có thể nghe được tiếng máu chảy dưới làn da, ngửi được mùi thơm của chúng. Anh liên tục gặm cắn da thịt bên gáy tôi, giống như đang tìm chỗ để hạ miệng.

Mặc dù có thể cảm nhận được là anh đang cực kì kiềm chế, nhưng tôi vẫn bị răng của anh cắn đau, trong miệng không nhịn được mà phát ra tiếng hít mạnh.

"A Sơn..." Có chút sợ hãi, tôi giãy giãy cổ tay, muốn anh dừng lại, ít nhất cũng phải tìm chỗ nào đó kín đáo hơn đã. Không ngờ sự giãy dụa thoáng qua này như thể kích thích cái cơ quan ghê gớm nào đó, khiến vòng ôm của anh càng thêm chặt, càng lúc càng không chịu buông ra con mồi đã đến miệng.

Khóe mắt thoáng thấy có bóng người đang đi về phía bên này, tôi túm chặt lấy lưng áo anh, hấp hối nhắc nhở: "A Sơn, thả em ra đã, có người tới..."

"Ừm..."

Đồng ý thì đồng ý, nhưng miệng vẫn không chịu nhả ra.

Tôi thấy hơi đau đầu. Nhạn Không Sơn kéo cả người tôi về phía anh nên lúc này tư thế của tôi cực kì khó chịu, phải dựa vào một cái tay đang bám lấy lưng anh mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể.

Hơi thở nóng rực phun ở bên gáy, tôi vô thức run lên, anh thu hồi răng nhọn, không cắn tôi nữa, chỉ dùng bờ môi nhẹ nhàng miết qua miết lại, xoa xoa khối da thịt kia.

Bóng người càng lúc càng gần, cơ thể tôi cũng càng lúc càng cứng ngắc.

Nhạn Không Sơn đột nhiên trở nên bất động, cánh tay gắt gao ôm lấy tôi, hơi thở càng thêm nặng nề.

Một cử động nhỏ tôi cũng không dám làm, chỉ sợ anh lại bắt đầu.

Bóng người ngoài xe đi thẳng qua, không chú ý tới chúng tôi.

Một lát sau, có lẽ là đã tỉnh táo lại, Nhạn Không Sơn không hề báo trước đột ngột buông tôi ra, rồi nhanh chóng khởi động xe lái ra khỏi con phố nhỏ.

Tôi sửa sang lại quần áo trên người, thắt lại dây an toàn, sờ lên phần da nhoi nhói trên cổ, không biết đã bị anh cắn thành cái gì, bèn kéo xuống tấm che nắng, nhìn vào trong cái gương lắp ở trên đó.

Không bị chảy máu, nhưng vừa sưng vừa đỏ, còn có thể thấy được dấu răng.

Tôi sâu kín nhìn về phía Nhạn Không Sơn, cực kì hoài nghi anh mắc chứng đói khát da thịt.

Anh cảm nhận được ánh mắt của tôi, vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh nói: "Em cứ nhìn nữa anh sẽ lại muốn hôn em."

Uy hiếp cực kì có hiệu quả, tôi vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn anh nữa.

"Sinh nhật em là khi nào?" Nhạn Không Sơn hỏi: "Trước đó có nghe em nói hình như là tháng chín tháng mười gì đó, qua rồi hả?"

Tôi hơi giật mình, định quay sang, nhưng nhịn được.

"Chưa ạ, là ngày mùng 3 tháng 10."

Đây cũng là lí do mà lúc đầu mẹ tôi nhất quyết muốn giữ tôi lại, bà muốn ăn sinh nhật với tôi. Nhưng tôi thực sự không thấy ngồi chung một bàn thổi nến với vợ chồng bọn họ là ý hay.

"Vậy cũng không còn mấy ngày." Rẽ sang một khúc ngoặt, chiếc xe vững chắc đi vào đường cao tốc: "Em có muốn thứ gì không?"

"Có ạ." Tôi vô thức cậy viền móng, đây là thói quen nhỏ của tôi khi lo lắng.

"Là cái gì vậy?"

Tôi mấp máy môi, rồi nói: "Lúc mười hai giờ đêm, em mong anh có thể ở cùng em."

Một lát sau Nhạn Không Sơn mới lại lên tiếng: "Chỉ vậy thôi?"

"Ừm, em chỉ muốn cái đó thôi."

Trở lại đảo Thanh Mai, ông nội đã ở trong nhà chờ tôi, nghe thấy tiếng xe lập tức chạy ra, nhiệt tình cho tôi một cái ôm lớn, còn định thay tôi xách hành lý.

Đời nào tôi chịu để cho ông xách, ngăn ông lại rồi nhanh chóng bước vào trong sân, đi đến cửa nhà mới nhớ ra mình còn chưa nói tạm biệt với Nhạn Không Sơn.

Quay đầu lại, cửa xe mở một nửa, Nhạn Không Sơn đứng ở bên cạnh xe, đang đưa mắt nhìn theo tôi.

Tôi phất tay với anh: "Buổi tối em qua nhà anh."

Anh mỉm cười, ngồi vào trong xe, cũng không lái xe vào trong sân nhà bên mà đi về hướng tiệm sách.

"Hôm qua Tiểu Nhụy mang dứa sang đó, lát nữa con nhớ nhắn tin cám ơn người ta nha." Ông nội lấy từ trong tủ lạnh ra một bát dứa vàng óng, bưng đến trước mặt tôi.

Cầm lấy một miếng nhét vào trong miệng, vị tươi ngọt còn hơn cả mật ong lập tức tràn ngập trong khoang miệng.

"Vâng ạ." Tôi qua loa gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn cho Tôn Nhụy một cái tin cám ơn, tiện thể buôn một tí xem tình hình tiến triển của cô ấy với Văn Ứng đến đâu rồi.

Cô ấy gửi đến một cái nhãn dán hình người đang chậm rãi nhả khói, giọng điệu cực kì đắc ý: "Cũng không nhìn xem bạn của cậu là ai, đương nhiên là ăn no căng diều rồi, cả xương cũng không còn. Loại vừa xanh vừa non như Văn Ứng sao có thể là đối thủ của tớ được."

"Vậy thì nhất cậu rồi."

"Khoan, phản ứng của cậu, đừng nói là cậu vẫn chưa được nhé?"

Tôi gửi qua một cái nhãn dán hình đôi mắt dao động, không trả lời thẳng.

"Dư Miên, cậu không làm được à? Chẳng lẽ mấy chuyện này còn muốn tìm ngày hoàng đạo? Lột sạch quần áo chà đạp người ta đi!"

Tôi: "..."

Không cần chọn thật à? Mà quan trọng hơn là...

"Nhưng tớ đánh không lại anh ấy."

"À, vậy thì cậu cởi hết ra để người ta chà đạp cậu cũng được."

"..."

Nhất định phải dữ dội như vậy à? Tôi tràn ngập hoài nghi với Tôn Nhụy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net