Chương 6: Gặp phải người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Tôn Nhụy thấy tôi mặc tạp dề đứng trước cửa tiệm sách Thời Tiết lúc đang đẩy xe ngang qua, cô nàng làm cái mặt như thể thấy ma.

Tôi đặt cái bảng đen viết các loại thông báo giảm giá xuống đất, hỏi cô ấy ở đây làm gì vậy.

Tôn Nhụy: "Cái này phải là tớ hỏi cậu chứ? Cậu ở đây làm gì vậy?"

Tôi đút tay vào hai cái túi nhỏ trên tạp dề, thản nhiên nói: "Đi làm thêm."

"Làm thêm?" Tôn Nhụy nghe xong, rón rén ngó vào trong tiệm, giả vờ như muốn vào trong: "Cái kiểu cậu ấm tay chân vụng về ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi như cậu mà cũng đi làm thêm á? Anh chủ còn tuyển người không? Tớ cũng muốn làm thêm ở đây."

Tôn Nhụy luôn cho rằng những người ở thành phố đều là cậu ấm cô chiêu, ở trong những tòa nhà cao đến tận chân mây, mỗi ngày đều có quản gia phục vụ.

Tôi đè vai cô ấy, không cho đi vào, nói: "Cậu phải giúp ba trông vườn cây rồi còn gì? Làm cái gì mà làm."

Nhà Tôn Nhụy có mấy mẫu đất trồng trên núi, trồng táo và mơ. Cứ đến ngày nghỉ hay lễ tết là Tôn Nhụy sẽ phải gia nhập vào đội ngũ trông vườn, đến mùa sai quả còn phải thay phiên trực đêm.

Khi còn bé, có một năm nghỉ hè, vì tò mò mà tôi có ghé chơi một lần, ai cũng đội một cái đèn pin siêu sáng trên đầu, đi theo bác Tôn từ từ lên núi, còn phải hô khẩu hiệu ---- Không hỏi đã lấy, ngồi tù rục xương.

Cứ thế vừa chạy vừa hô, vang khắp núi rừng, đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ.

"Người ta cũng muốn làm đồng nghiệp với Văn Ứng mà." Tôn Nhụy quệt miệng, rất là không cam lòng: "Sau đó trong nhà kho nhỏ hẹp, trong phòng chứa chất đầy đồ linh tinh, trong nhà vệ sinh hôi hám, thỏa thích làm này làm kia..."

Không cần hỏi, chỉ nhìn cái màu vàng chóe trên đầu cô nàng là tôi cũng biết làm này làm kia là làm gì.

"Đừng mơ nữa, lo mà bán cho xong đống hoa quả của cậu đi rồi hẵng tính đến chuyện khác." Tôi nhìn táo chất đầy trên chiếc xe đẩy, đầu xe còn có túi nhựa và cân điện tử, biết ngay là cô nàng bị ba đuổi ra ngoài bán hoa quả.

Khuôn mặt Tôn Nhụy thoáng trở nên dữ tợn.

"Năm nay táo bội thu, cái danh hiệu Tây Thi hoa quả của tớ cũng vô dụng, gào từ từ sáng đến trưa mà chẳng bán được mấy." Cô nàng dùng khuỷu tay huých tôi: "Dư Miên à, chỗ chị em với nhau, bao đê."

Ai là chị em với bà.

"Dẹp đi, nhà tớ không nuôi heo, không ăn hết lại phí ra." Nhưng thôi thì nể mặt bạn bè với nhau, nếu giúp được thì cũng nên giúp một chút. "Lấy cho tớ sáu quả."

"Có ngay!" Tôn Nhụy vui sướng chọn cho tôi sáu quả to nhất, bỏ vào túi nhựa, cân xong rồi đưa cho tôi.

"Mà cậu cũng đừng quên nói tốt về tớ trước mặt Văn Ứng đấy, phải khen phẩm chất thiện lương mộc mạc của tớ nhiều vào."

"Biết rồi." Tôi trả tiền rồi vẫy tay chào cô nàng, quay người trở vào tiệm.

"Táo đây! Táo tươi ngon mọng nước vừa to vừa ngọt đây!" Tôn Nhụy đẩy xe đi xa: "Táo do Tây Thi hoa quả tự tay hái, không ngọt không lấy tiền!"

Tiệm sách Thời Tiết mở cửa lúc chín giờ sáng, nhưng năm giờ chiều đã đóng. Nhạn Không Sơn đúng kiểu Phật hệ từng trúng số năm triệu, hoàn toàn không cần chút lời lãi vào buổi tối.

Sau khi ông nội biết tôi có việc làm thêm vào ban ngày, ông giơ hai tay hai chân tán thành, còn bảo tôi bưng một bát trứng luộc nước trà sang nhà hàng xóm làm quà, cảm ơn Nhạn Không Sơn đã giải phóng thiếu niên sa đọa tôi đây ra khỏi căn phòng u ám, bước ra ngoài hưởng thụ ánh mặt trời.

"Sao vừa ra ngoài có tí đã xách về một túi táo thế?"

Do vừa mới mở tiệm nên còn chưa có khách. Tôi đã làm ở đây được hai ngày, mặc dù không đến mức vừa gặp đã thân với Văn Ứng, nhưng cũng đã quen biết nhau hơn, lúc nghỉ giải lao tôi và cậu ta sẽ trò chuyện đôi câu.

"Ăn không? Để tôi mang đi rửa đã." Tôi cho cậu ta xem táo trong túi: "Táo nhà Tôn Nhụy trồng đấy, siêu ngọt."

"Cô ấy vừa mới tới à?" Văn Ứng nhìn ra ngoài: "Sách cô ấy nhờ tôi tìm được rồi này, còn đang không biết chừng nào cô ấy mới đến lấy."

"Đi rồi, phải đi bán táo." Tôi hơi tò mò: "Cô ấy nhờ cậu tìm sách gì thế?"

Văn Ứng mở ngăn kéo ra, lấy một cuốn sách có bìa phong cách cổ xưa được buộc chỉ, đập vào mắt là ba chữ «Kim X Mai» rắn rỏi đầy đanh thép trên chiếc bìa màu lam.

Tôi: "..."

Tôn Nhụy, ngay từ đầu cậu đã lộ tẩy rồi.

Đằng sau tiệm sách là một gian phòng lớn, bình thường chỉ để vài thứ linh tinh lặt vặt, mọi người coi nó là cái nhà kho, còn tách hẳn ra một không gian để làm chỗ nghỉ cho nhân viên ngồi ăn cơm hay để đồ cá nhân.

Rửa táo xong, tôi bỏ vào bát rồi đặt lên bàn, sau đó xoa tay vào tạp dề, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Nhạn Không Sơn.

Nhìn khắp tiệm vẫn không thấy người đâu, tôi đoán anh đang ở trong nhà kho bên cạnh, thử đi qua xem, quả nhiên là vậy.

Nhạn Không Sơn đang ở trong kho kiểm tra hàng tồn, mặc dù tôi cũng không biết anh kiểm kê cái đống sách hổ lốn đó kiểu gì, nhưng về tình về lý thì tôi vẫn nên hỏi anh xem có cần giúp không.

"Anh có cần em giúp không ạ?"

Nhạn Không Sơn đang bê một cái thùng giấy xếp lên kệ hàng, nghe vậy thì quay sang nhìn tôi một cái, cũng không từ chối, hất hất cằm ý bảo tôi ra sắp xếp lại kệ sách bên kia.

Sách ở đây đều là sách cũ, chúng nó đã có tuổi rồi còn bị xếp trong kho lâu như vậy, đương nhiên sẽ có một thứ mùi đặc trưng. Tôi cầm sổ ghi lại từ trên xuống dưới, hắt xì mấy lần, đột nhiên lại thoáng thấy một thứ gì đó nho nhỏ, dính đầy bụi bặm đang chậm rãi tới gần.

Tôi cầm sổ cảnh giác đi qua xem, sau đó mắt đối mắt với một con chuột to bằng lòng bàn tay.

Trong mấy chỗ như nhà kho này, đã tối còn kín mít, có chuột cũng là bình thường. Nhưng là một thiếu niên từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố, ngay cả hamster cũng chưa từng nuôi, con chuột duy nhất từng biết tới là chuột Mickey trong công viên trò chơi, thì đây không phải là chuột, mà nó là Sadako mọc thêm cái mặt Godzilla*. Nếu lúc này trên đầu tôi mà có hiện chỉ số SAN** thì chắc lúc này nó đã đâm thẳng xuống lòng Trái Đất rồi.


*Sadako là ma nữ nổi tiếng của Nhật chuyên bò từ giếng ra, Godzilla cũng là một con quái thú nổi tiếng do Nhật sáng tạo.

**Chỉ số SAN là một chỉ số sẽ hiện trên đầu người chơi trong game thần thoại Cthulhu. Nó gần như là sức mạnh tinh thần của người chơi, khi tinh thần bị thứ gì đó siêu nhiên hoặc quá khủng bố kích thích thì số SAN sẽ giảm xuống, nếu lúc này người chơi bị kẻ địch dùng đòn tấn công làm loạn thần trí thì tỉ lệ bị trúng đòn rất cao.


Phản xạ có điều kiện của tôi là dùng đạo cụ duy nhất trong tay --- quyển sổ, ném thẳng vào con chuột kia, muốn dọa cho nó bỏ chạy.

Nhưng đen cái là, ném thì trúng đấy, nhưng quyển sổ lại bị mở ra trong không trung rồi mới rơi xuống, lúc hạ cánhtrên mình con chuột đã hình thành một tam giác đều, che chở nó dưới mái hiên, không hề tạo thành bất cứ tổn thương gì.

Nó vẫy vẫy cái đầu, chui ra khỏi cuốn sổ, ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi: "..."

Mặc dù tôi không nhìn được chỉ số tâm trạng của động vật, nhưng nhìn cái cặp mắt lóe ánh đỏ của nó là tôi cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ rồi.

Tôi: "... Xin lỗi anh ạ. Em sai rồi."

Nó không thèm để ý lời xin lỗi của tôi, bắt đầu hạ người xuống, làm một cái tư thế đầy nguy hiểm.

"Anh chủ ơi?" Tôi không dám gọi to, chỉ có thể dùng âm lượng gần như là thều thào mà gọi Nhạn Không Sơn.

May mà anh ấy nghe được.

"Hửm?"

"Ở đây..." Tôi mới nói được một nửa, con chuột kia bỗng bắn tới, dọa cho tôi tè ra quần, lập tức quay người trốn sang chỗ Nhạn Không Sơn: "Cứu em vớiiiii!!!!"

Vào thời điểm như thế này thì con người làm gì còn lí trí nữa. Tôi chỉ nhớ ánh mắt thoáng có chút kinh ngạc của Nhạn Không Sơn lúc đó, đến khi tỉnh táo lại thì bản thân đã nhảy lên người anh rồi.

Hai tay tôi ôm cổ anh, hai chân vòng lấy eo anh, trông như con gấu túi... Treo ở trên người anh.

Bởi vì lực quán tính nên anh phải lùi về sau mấy bước, để đứng cho vững thì anh đành dùng một tay nâng bắp đùi tôi lên.

"Dư Miên?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng anh gần như vậy, nó chui vào màng nhĩ, khiến từng sợi lông tơ như đang đung đưa trong niềm hạnh phúc, tạo thành ASMR khiến người vui sướng.

Tôi càng ôm chặt cổ Nhạn Không Sơn hơn, dùng chất giọng yếu ớt nói: "Có chuột ạ."

Trái tim đang kịch liệt nhảy lên này dường như không phải vì nỗi sợ hãi.

"Chuột?" Dường như Nhạn Không Sơn đang nhìn quanh kiểm tra: "Chắc chạy mất rồi."

Tôi khịt mũi, gật đầu: "Vâng."

Tôi cứ an nhàn nằm trên người anh thêm một lát, có lẽ là Nhạn Không Sơn đang đợi tôi tự leo xuống, nhưng đợi mãi vẫn không thấy gì, cuối cùng không đợi được nữa mới đành nhắc nhở tôi: "Dư Miên, em có thể đi xuống không?"

Chậc, tôi còn muốn tranh thủ thêm tí nữa.

"Dạ." Tôi thả lỏng đôi chân đang kẹp eo anh, rơi xuống mặt đất, có chút ngượng ngùng gãi mặt: "Ngại quá, em hơi sợ mấy con đó."

Nhạn Không Sơn cúi xuống nhặt sách vừa mới rơi xuống đất, nói với tôi: "Em ra ngoài đi, trong này có tôi là đủ rồi."

Mặc dù có hơi thất vọng, nhưng tôi vẫn nghe lời đi ra ngoài.

Như Tôn Nhụy từng nói, tỉ lệ khách nữ ghé tiệm cao hơn khách nam nhiều. Có không ít là du khách nghe danh nên ghé thăm, đa số tuổi tác cũng chỉ sàn sàn tôi, vừa bước vào đã nhìn quanh rồi châu đầu ghé tai.

"Bé đẹp trai à, hôm nay anh chủ của em có ở tiệm không?" Một vị khách nữ túm lấy tôi, nhỏ giọng hỏi thăm.

Bởi vì chủ tiệm quá tuấn tú nên tiệm sách này đã trở thành nơi rất độc đáo trong các thắng cảnh nổi tiếng trên đảo.

Tôi ôm sách, thật thà báo cáo: "Anh ấy đang ở trong kho ạ."

Chị gái kia có vẻ hơi thất vọng: "Hiếm lắm mới có dịp tới..." Rồi bỗng chị quan sát tôi một hồi, như thể vừa phát hiện ra vùng đất mới: "Bé đẹp trai à, em có bạn gái chưa? Chị có đứa em gái này hợp với em lắm."

"Em không định có bạn gái..."

"Em mấy tuổi rồi? Năm nay em gái chị lên năm nhất đại học, chắc sẽ lớn hơn em một chút, nhưng mà không sao đâu, nữ hơn ba ôm vàng..."

Tôi: "..."

Chị gái à, chị có thể nghe tôi nói được không.

Tôi thầm than thở trong lòng, đành ra đòn sát thủ: "Em không thích con gái ạ."

Chị gái kia bỗng im bặt, miệng hơi mở, con số trên đầu nhanh chóng chuyển thành màu xanh lục đầy lúng túng, vẻ mặt chưng hửng: "Ơ... À... À ra vậy."

Tôi thấy chị có vẻ không định hỏi tiếp nữa, bèn nói nếu cần gì chị cứ việc tìm tôi, sau đó xoay người đi tới một cái giá sách khác.

Tôi đang trả đống sách mà khách tiện tay lấy xuống rồi để đó về kệ, thì bỗng có một nhóm người bước vào cửa hàng. Nghe thì có vẻ khá đông, lúc cười đùa cũng chẳng khống chế âm lượng, khiến khách trong tiệm liên tục nhíu mày nhìn về phía họ.

Cất xong cuốn cuối cùng, tôi đi về nơi phát ra âm thanh, định nhắc nhở bọn họ nhỏ tiếng một chút.

"Phó Duy, ông hết việc để làm à mà tự dưng lại tới cái đảo này, có gì vui đâu, vừa quê vừa tồi tàn..."

"Đúng đấy, chỗ gì mà đến quán game cũng không có, hay mình về lại thành phố đi? Đi khu vui chơi đánh game nhé!"

"Đồng ý hai tay luôn!"

"Mấy ông muốn thì về trước đi, tôi ở lại đây chơi thêm mấy ngày."

Nghe được thanh âm quen thuộc, tôi ngừng bước, kí ức không vui bỗng ùa về trong tâm trí, khiến da đầu ngứa ngáy từng cơn.

Là Phó Duy và đám người trong lớp, sao bọn họ lại đến đảo Thanh Mai?

Âm thanh càng ngày càng gần, tôi không muốn gặp bọn họ, đành phải làm một kẻ đào ngũ vô dụng, quay người bước nhanh vào trong nhà kho.

Tôi còn chưa kịp đẩy cửa thì cánh cửa đã tự mở ra, Nhạn Không Sơn xuất hiện, anh đã kiểm kê xong hàng trong kho rồi, đang chuẩn bị ra ngoài.

Thanh âm ở đằng sau vẫn đang tới gần, tôi không kịp giải thích, đẩy Nhạn Không Sơn trở lại kho, mình cũng đi vào rồi đóng kín cửa lại.

Ngăn chặn được khả năng trùng phùng với bạn học cũ, tôi thở ra một hơi với cánh cửa, lúc này dây thần kinh đang căng chặt mới được thả lỏng.

"Gặp phải người quen à?"

Nghe thấy tiếng Nhạn Không Sơn, tôi mới sực nhớ ra sự tồn tại của anh.

Lúng túng quay lại, tôi dựa vào cửa kho hàng, trong chốc lát cũng không biết phải giải thích với anh kiểu gì.

"Là bạn học cấp 3 của em ạ." Tôi cúi đầu nói.

Nhạn Không Sơn không bảo tôi mở cửa, anh lùi ra sau mấy bước, dựa vào cái kệ sau lưng.

"Không thích bọn họ à?"

Tôi bĩu môi: "Bọn nó không thích em thì có. Hồi cấp ba, em không dễ mến lắm..."

"Chỗ nào không dễ mến?"

Những chuyện như thế này, sớm muộn cũng sẽ phải nói, thay vì bị anh chán ghét về sau, chi bằng thẳng thắn luôn từ giờ. Nếu như anh không tiếp thu được thì tôi cũng có thể kịp thời ngăn chặn những tổn thương, không phải tiếp tục chìm đắm.

Mấp máy môi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, hai tay lo lắng vặn xoắn sau lưng.

"Em... Thích con trai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net