Chương 8: Đừng có hỏi nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Come out xong thì mối quan hệ của tôi với Nhạn Không Sơn cũng không thay đổi gì nhiều, anh vẫn đối xử với tôi như trước đây, không coi thường cũng không dè chừng quá đáng. Vậy thật tốt, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhà trẻ của Nhạn Vãn Thu nằm ngay trên đường Nam Phổ, cách tiệm sách không xa lắm. Năm giờ tiệm đóng cửa, cũng tiện cho Nhạn Không Sơn đi đón bé con tan học, chỉ cần lái xe năm phút là tới.

Vì là hàng xóm với nhau nên ngày nào tôi cũng ngồi ké xe của Nhạn Không Sơn, không cần dậy quá sớm mà cũng không cần phải vất vả đi xe, thế nên Văn Ứng cực kì ghen tị với tôi.

Thoáng cái đã đến năm giờ, trước cổng nhà trẻ đã có không ít phụ huynh chen chúc.

Trên đảo không có khu công nghiệp, cũng không có các tòa nhà chọc trời, mọi người đều tan làm lúc 4:30 rồi thong thả lái xe tới đón con về.

Nhạn Không Sơn dừng xe bên lề đường, lẳng lặng chờ Nhạn Vãn Thu ra.

Trong xe đang phát một bài dân ca Hawaii đậm chất mùa hè, khiến tâm trí người nghe vô thức hiện lên hình ảnh những người dân đảo nắm lấy tay nhau đứng trên cồn cát nhảy múa mãi không ngừng.

Nhạn Không Sơn gõ ngón tay lên vô lăng theo giai điệu, còn tôi thì ngồi yên ở vị trí phó lái, im lặng lắc lư cơ thể theo điệu nhạc.

Các em bé đội mũ vịt vàng nho nhỏ cùng nắm tay nhau xếp hàng, lần lượt ra khỏi cổng nhà trẻ, sau đó sẽ được phụ huynh của mình đón về dưới ánh nhìn của các thầy cô.

Tôi nhìn về phía cổng để xem Nhạn Vãn Thu đã ra chưa.

Có lẽ là do mang chân giả nên cô bé sẽ tụt lại sau cùng, cho đến khi người chờ bên ngoài đều đã thưa bớt thì mới đến lượt cô bé lên sân khấu tỏa sáng.

"Ra chưa?" Nhạn Không Sơn ở phía sau hỏi.

"Vẫn chưa ạ."

Tôi vừa dứt lời chưa được mấy giây thì bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi, cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm giác như nhiệt độ xung quanh tự dưng giảm đi 2 độ.

Tôi ngập ngừng quay đầu lại, bắt gặp vẻ âm u trên mặt Nhạn Không Sơn, cả người anh căng lên hệt như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, anh nhìn chằm chằm về một phía, thủ thế chờ đợi.

Mặc dù tôi biết anh chưa được bao lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chỉ số tâm trạng của anh đỏ đến như vậy.

Tôi đưa mắt nhìn sang hướng ấy, chẳng mất bao lâu tôi đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, đeo kính râm đang ngó nghiêng trước cổng trường. So với cách ăn mặc giản dị của người dân trên đảo thì bộ tây trang giày da của người này thật sự quá nổi bật.

Đối phương chỉ tầm hơn ba mươi tuổi, vóc người tầm trung, vẻ mặt có hơi sốt ruột, thỉnh thoảng lại ngó vào trong trường, hình như cũng là phụ huynh đến đón con.

"Em ngồi yên đây." Nhạn Không Sơn mở cửa xe, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người đàn ông đeo kính râm đằng kia: "Tôi sẽ về ngay."

Trông anh tức giận như vậy, đừng nói là đi đánh nhau nhé?

Tôi hơi sốt sắng nhìn theo, anh vòng qua đầu xe rồi đi tới bên kia đường cái.

Ở đó vẫn còn khá nhiều người, mà trên đầu ai cũng có chỉ số tâm trạng, tôi thì lại không có năng lực che đậy nên nhìn đến hoa cả mắt.

Cũng may là cả chiều cao lẫn vẻ ngoài của Nhạn Không Sơn đều vô cùng bắt mắt, nên tôi có thể dễ dàng định vị anh một cách chính xác.

Trong không gian kín mín, chỉ còn lại mình tôi, sự căng thẳng lo lắng lại kích thích cái tính lảm nhảm, khiến tôi bắt đầu lẩm bẩm một mình theo kiểu tường thuật hiện trường.

"Anh bố có vẻ tức lắm rồi, đỏ bần bật thế kia, nhưng sao anh kính râm thì chẳng thấy đỏ tí nào, hình như tâm trạng còn hơi đi xuống. Ơ? Chuyển sang màu lam rồi? Lam đậm thật, còn lam hơn cả Xì Trum nữa, ảnh đã nói gì mà khiến người ta đau lòng quá vậy?"

Chỉ nhìn chỉ số tâm trạng mà tưởng tượng ra cả một kịch bản hoàn chỉnh thì đúng là hơi khó, tôi càng nhìn càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cuối cùng, sau một hồi nói chuyện thì người đàn ông đeo kính râm bỏ đi với cái đầu xanh ủ rũ. Nhạn Không Sơn cứ nhìn theo gã, cho đến khi xác nhận gã đã đi xa thì anh mới trở lại xe.

Cửa xe bị sập lại rất nặng nề, Nhạn Không Sơn lên xe xong thì không nói năng gì, cả người như được bao phủ trong băng tuyết, chỉ cần tới gần là sẽ cảm nhận được ý lạnh thấu xương.

Trong xe vẫn phát bài hát Hawaii sôi động kia, nhưng không khí đã không còn vui vẻ nữa.

Tôi ngồi trên ghế, hơi rùng mình.

Nhạn Không Sơn có một đôi môi rất hợp để hôn lên, nhưng khi khóe môi ấy kéo xuống, tạo thành vẻ khó chịu trên khuôn mặt, thì nó lại mang tới cảm giác vô cùng lạnh lùng.

Nếu như không biết nguyên nhân cơn giận của anh là gì, thì người bên cạnh đúng là đứng ngồi không yên.

"Ừm... Anh gặp người quen ạ?" Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức để bắt chuyện.

Nhạn Không Sơn rũ mắt xuống không nói gì, như thể không nghe thấy lời tôi.

Tôi nhìn chỉ số tâm trạng trên đầu anh, không biết lúc này đang anh nghĩ gì, cảm giác nó lại đỏ hơn nữa rồi, và giá trị không ngừng giảm xuống.

Tôi bất an vươn tay sang chỗ anh: "Anh, anh không sao chứ ạ?"

Nhưng khi ngón tay càng lúc càng gần anh, và lúc tôi sắp sửa chạm được vào bờ vai ấy, Nhan Không Sơn đột nhiên giương mắt lên nhìn, nhíu mày tóm lấy cổ tay tôi.

Tôi lúng túng gập ngón tay lại, hoảng hốt bởi sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy.

"Nhóc con, những chuyện không liên quan đến cậu thì đừng có hỏi nhiều." Nói rồi anh buông tay tôi ra.

Anh dùng sức hơi mạnh, tôi lại khá là trắng, thế nên nắm một lúc đã khiến cổ tay tôi xuất hiện dấu tay đỏ trắng đan xen, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.

"... Dạ." Tôi xoa cổ tay mình, hơi nhích người ra, cố gắng cách xa anh thêm một chút.

Tôi cũng đâu có cố tình hóng hớt chuyện riêng của anh, anh hung dữ như thế để làm gì chứ.

Không nói thì thôi, tôi cũng chả thèm.

Trong lòng tôi hơi khó chịu, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh nữa.

Quả nhiên Nhạn Vãn Thu là người đi ra sau cùng, lúc đi ra, một tay cô bé nắm tay cô giáo, tay còn lại thì dắt theo một bé trai. Bé trai kia nhanh chóng được mẹ mình đón về, Nhạn Vãn Thu chào bạn xong thì được cô giáo dắt đến bên cạnh xe của chúng tôi.

Nhạn Không Sơn xuống xe mở cửa cho con gái, đặt bé ngồi ngay ngắn trên ghế trẻ em, cô giáo thì đứng nói với anh về tình hình của Nhạn Vãn Thu ở nhà trẻ.

"Gần đây Thu Thu rất ngoan, bé đi ngủ không quấy, lúc ăn cơm cũng không kén ăn."

"Làm phiền cô Triệu rồi."

"Có gì đâu anh..."

Cô Triệu đeo một cặp kính có gọng bằng kim loại, trông vừa nhã nhặn lại vừa thanh tú, khi nói chuyện với Nhạn Không Sơn khuôn mặt cô luôn ửng hồng.

Cô ấy cũng thích anh.

Và chỉ riêng về giới tính thôi thì cô ấy đã có lợi thế hơn tôi rồi.

Thu tầm mắt lại, ngồi thẳng dậy, sự khó chịu trong lòng tôi càng thêm rõ rệt.

Tạm biệt cô Triệu xong, Nhạn Không Sơn khởi động xe, chậm rãi lái về nhà.

"A Sơn, cô Triệu thích A Sơn đó."

"Đừng nói linh tinh." Nhạn Không Sơn lái xe qua ngã tư một cách trật tự, trong giọng nói không hề có sự ngạc nhiên hay vui vẻ.

"Con nói thật mà, hôm nay cô còn hỏi con là A Sơn có bạn gái chưa đó."

Tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn Nhạn Vãn Thu, muốn hỏi cô bé trả lời thế nào, nhưng sợ Nhạn Không Sơn lại chê tôi nhiều chuyện, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không mở miệng được.

Có thể cô bé đã thấy được sự tò mò trong mắt tôi, em vung vẩy hai chân, không hỏi đã tự trả lời: "Em bảo là A Sơn quá kén chọn nên đến giờ vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn. Còn kể cho cô ấy biết mẫu người của A Sơn nữa"

"Nhạn Vãn Thu."

Giọng Nhạn Không Sơn hơi trầm xuống, từ cách anh gọi đầy đủ tên của Nhạn Vãn Thu đã có thể hiểu được rằng, anh không thích con bé nói những chuyện này.

Tôi liếc sang đỉnh đầu của anh, vẫn còn đỏ lắm.

Rốt cuộc người đàn ông kia là ai, tại sao lại khiến anh tức giận đến như vậy?

"Sao ạ? Con có nói sai đâu." Nhạn Vãn Thu không hề sợ hãi, to gan đến mức tôi cũng phải sợ: "A Sơn thích người lớn tuổi hơn, trưởng thành và gợi cảm, tóc còn phải dài nữa."

Trái tim tôi chìm xuống theo từng lời em nói, đến khi cô bé dứt lời, tôi như nghe được tiếng con tim mình vỡ nát.

Mẫu người của Nhạn Không Sơn tại sao lại hoàn toàn trái ngược với tôi như vậy?

Trong những ảo tưởng nằm sâu dưới nội tâm, con chim sẻ bé nhỏ đã bắt đầu lăn lộn ăn vạ, khóc lóc om sòm. Nó nói tôi đừng từ bỏ, thử cố thêm một chút nữa thôi. Nhưng ngoài điều cuối tôi còn có thể thử cố ra thì những cái khác tôi thật sự không làm nổi.

Tôi bị đả kích, tâm trạng trở nên suy sụp. Nhạn Không Sơn dừng xe ở trong sân, tôi không nói một lời bước xuống, chỉ khi Nhạn Vãn Thu chào thì tôi mới khẽ đáp lại một câu "tạm biệt", cũng không nhìn Nhạn Không Sơn thêm lần nào, như một hồn ma bay về nhà.

Giờ cơm tối, ông nội thấy tôi ăn không nhiều, vẻ mặt cũng bí xị nên tưởng là tôi thấy khó chịu trong người, nhất quyết không để cho tôi rửa bát, đuổi tôi về phòng đi ngủ sớm.

Căn phòng tôi đang ở hiện giờ là phòng của ba tôi ngày trước, về sau ông ấy lập gia đình, nó trở thành phòng nghỉ cho gia đình tôi mỗi khi về thăm đảo.

Mặc dù bây giờ chỗ này trên danh nghĩa đã là địa bàn của tôi, nhưng tôi ngại nằm giường nóng bức, quạt không thổi tới, thế là lúc nào cũng trải chiếu ngủ trên sàn nhà.

Tai ông tôi đã nghễnh ngãng nên luôn mở tiếng TV rất lớn. Tôi gối đầu lên tay nằm trên sàn cũng có thể nghe được tiếng súng bắn nhau đùng đoàng dưới nhà.

Thế mà còn bảo tôi đi ngủ sớm, như thế này thì ngủ kiểu gì?

Tôi nhìn chằm chằm trần nhà nhá nhem, xoay người lấy điện thoại ở bên cạnh, đăng nhập vào app rồi đăng một dòng trạng thái

[Tôi muốn nuôi tóc dài, đến tầm bả vai, nhanh nhất là bao lâu nhỉ?]

Dân mạng A: Ơ tôi nhớ chủ nhà là nam mà ta?

Dân mạng B: Để tới sau gáy là đẹp nhất (lạc đề rồi), cơ mà sao tự dưng lại muốn để tóc dài thế? Miên Miên để tóc ngắn cũng đẹp mà, tóc dài gội đầu mệt lắm.

Dân mạng C: Tùy theo tốc độ mọc tóc của cậu, nhanh nhất cũng phải nửa năm.

Nửa năm...

Nằm trên chiếu như một xác chết, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Hai tháng nữa là tôi nhập học rồi, đi học quân sự xong thì cũng phải ở trọ trong trường, không biết bao lâu nữa mới có thể về lại, nửa năm thì... Trinh nữ cũng thành bà già rồi?



Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng cãi vã của hai người đàn ông.

"Cút, đừng để tao nói lần thứ hai."

"Cậu không thể cướp đoạt quyền lợi của tôi..."

"Mày không có quyền lợi gì hết!"

Tôi mơ màng tỉnh lại, cuộc tranh cãi vẫn còn tiếp tục, chỉ là không to như lúc nãy, dường như bọn họ cũng biết là không nên làm phiền đến hàng xóm, nên bắt đầu nhỏ giọng lại.

Tôi bò dậy, dụi mắt rồi đi ra cửa sổ nhìn xuống.

Trong sân nhà bên cạnh, người đàn ông đeo kính râm tôi thấy hồi chiều đã tháo kính xuống, gã đứng cách một cái cửa với Nhạn Không Sơn, người trong người ngoài mà cãi nhau đến mức mặt đỏ tía tai.

Cái người kính râm kia trông có vẻ khá tuấn tú, nhưng chắc do sinh hoạt không điều độ, cộng thêm suốt ngày ngồi văn phòng nên hơi béo, bụng cũng phình ra như cái trống.

Hắn nói với giọng thành khẩn, gần như là van nài Nhạn Không Sơn: "Tôi chỉ muốn nhìn nó một chút, chỉ một chút thôi..."

Khi nói ra những lời này, màu lam trên đầu gã lại càng thêm đậm, hiển nhiên 'nó' làm gã thấy đau khổ vô cùng.

Tình cảm của con người đúng là bí ẩn và lạ thường, đến tận giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được thấu đáo quy luật kết quả tương phản giữa những gì mắt thấy và sự thật.

Giống như việc rõ ràng Phó Duy thích tôi, nhưng lại chối bay chối biến; hay như người đàn ông dưới lầu kia rõ ràng đang rất đau khổ, nhưng vẫn sốt ruột không ngừng đòi gặp 'nó' một lần.

"Không." Nhạn Không Sơn như một ngọn núi chặn trước mặt người đàn ông, đưa tay chỉ thẳng vào chiếc siêu xe đang đỗ ở bên đường: "Cút, đừng để tao thấy mày lần nữa, nếu không tao sẽ báo cảnh sát."

Người đàn ông kia thấy Nhạn Không Sơn vẫn cương quyết, gã thất vọng vô cùng, nhưng vì sự chênh lệch về hình thể quá lớn, gã không thể làm gì khác, đành phải không cam lòng quay người rời đi.

Siêu xe được khởi động rồi từ từ lăn bánh. Xem ra đã cuộc tranh chấp đã kết thúc.

Tôi quá buồn ngủ nên ngáp một cái, thấy Nhạn Không Sơn đi vào nhà thì cũng lăn hai vòng về lại chiếu ngủ tiếp.



Khi tôi mở mắt ra, trời đã sáng choang, dù là cảm giác hay thị giác thì cái kiểu sáng này không hề giống tám giờ sáng.

Tôi bật dậy như một con cá chép, luống cuống với lấy di động, phát hiện chuông báo thức có reo nhưng bị chính tôi tắt mất, đã gần mười giờ rồi.

Tôi vội vàng nhào tới trước bệ cửa sổ, nhìn sang sân nhà bên cạnh, xe của Nhạn Không Sơn đã không còn.

Anh không chờ tôi, cũng không gọi cho tôi...

Anh giận tôi, nên không cần tôi nữa à?

"Dù gì cũng là làm không công, nói không cần là không cần luôn à." Tôi dựa vào tường, trượt người xuống ôm lấy đầu gối, cõi lòng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net