Phiên ngoại xuất bản: Năm thứ sáu (Dư Miên trở về)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phần phiên ngoại này chỉ có trong sách xuất bản, ngàn lần đội ơn cô thexanhreu đã cung cấp bản scan cho tui o(≧◇≦)o.

Tuy nhiên thì không rõ là do scan bị mất chữ hay do trình đọc hiểu QT của tui chưa tới mà có kha khá đoạn tui khum hiểu gì và phải chém bừa ( '△`) Xin hãy thông cảm cho con mắm này và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ <3 )

Update: Có bản scan hoàn chỉnh nên tui đã beta lại những đoạn sai rồi nha <3 Còn chỗ nào sai nữa thì mọi người cứ việc comment góp ý nhé <3


Edit: Ry

"Cậu đã nghĩ kĩ chưa?" Tiêu Trướng Nguyệt kí tên lên giấy tờ thuyên chuyển công tác, đóng lại nắp bút máy. Chị cầm tấm giấy mỏng manh đó thật chặt, như thể chỉ đợi tôi lắc đầu là sẽ ngay lập tức xé nát nó.

Nhưng dù chị có thuyết phục như thế nào, đáp án của tôi vẫn sẽ chỉ có một: "Vâng, em đã nghĩ kĩ rồi ạ."

"Cậu trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả mới vào được bộ ngoại giao, vậy mà chỉ làm có hai năm đã muốn nhảy việc à?" Chị không hiểu: "Bởi vì Nhạn Không Sơn sao?"

"Dạ không." Sau khi tốt nghiệp, tôi thuận lợi nhậm chức ở bộ ngoại giao, hai năm vững bước lên cao, rất được Tiêu Trướng Nguyệt coi trọng. Thậm chí có người còn coi tôi như người nối nghiệp của chị, đồn rằng người phát ngôn kế tiếp của bộ ngoại giao sau khi chị về hưu chính là tôi.

Thật ra ban đầu lúc biết phải làm việc dưới trướng chị, tôi cũng có ít nhiều khó chịu. Dù sao thì chị cũng là người yêu cũ của Nhạn Không Sơn, còn là người suýt chút nữa khiến anh ấy không thể tin vào tình yêu.

Tôi cho rằng chị là kiểu mỹ nhân rắn rết, trông thì xinh đẹp vậy thôi chứ thực chất vừa ác lại vừa có độc. Nhưng làm chung với chị lâu dài tôi lại phát hiện, chị là người quyết đoán sát phạt, có sức hấp dẫn vô biên, và đối với chị mà nói, tình yêu chỉ là thứ có thể tiện tay ném đi bất cứ lúc nào, còn lâu mới quan trọng được bằng lý tưởng và công việc của chị. Mặc dù đôi khi thậm chí có thể dùng từ "ác nghiệt" để miêu tả cách xử thế của chị, nhưng nó hoàn toàn không mang nghĩa xấu.

Dần dà, ngay cả chính tôi cũng không tự chủ được mà bắt đầu khâm phục chị, tán thưởng cách làm việc của chị từ tận đáy lòng. Không thể không nói, chị thật sự là một người cực kì đáng để mọi người phải tôn kính.

Có lẽ là tôi lúc ấy còn quá non, cũng có thể là chị quá cay, chị chỉ nhìn thôi đã đoán được quan hệ giữa tôi và Nhạn Không Sơn, còn lấy chuyện này ra để trêu chọc không biết bao nhiêu lần trong suốt hai năm qua.

Có những dịp nghỉ đông tôi xin được về đảo Thanh Mai, mỗi lần như vậy chị đều dặn tôi phải trở lại đúng ngày, đừng để con yêu quái bám người kia quấn lấy không thoát thân được.

"Chuyện này không liên quan đến A Sơn ạ. Thật ra từ lúc còn đi học em đã lên kế hoạch rồi, công việc này chỉ giúp em càng thêm nhận định rõ suy nghĩ của mình."

Chị nghe vậy thì thở dài, đưa tờ đơn thuyên chuyển cho tôi: "Nếu đã vậy thì chị chúc cậu thuận lợi phát triển ở cương vị mới."

Tôi nhận công văn, nói với chị: "Em cảm ơn."

Thuận lợi lấy được giấy thuyên chuyển, tâm tình tôi như muốn bay lên.

Vì muốn dành niềm vui bất ngờ này cho gia đình, và cũng vì không muốn để họ thất vọng khi hi vọng quá lớn, tôi vẫn luôn bí mật tiến hành vụ xin thuyên chuyển này, không nói với bất cứ ai. Có trời mới biết tôi đã phải nhẫn nhịn bao lâu.

Về kí túc xá thu dọn hành lí xong, tôi lập tức đến thẳng sân bay.

Để chuyển hồ sơ sang sẽ còn mất chút thời gian, việc này giúp tôi có thêm vài ngày tự do nghỉ ngơi.

Tôi không chút nghĩ ngợi đã quyết định xong, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để bay về, dùng hết số ngày tự do này cho người yêu và gia đình.

Tôi mua một chiếc vé vừa túi tiền của chuyến bay gần nhất, lúc hạ cánh ở thành phố Cầu Vồng đã là mười giờ tối, còn ngồi xe đến đảo Thanh Mai nữa thì chắc phải mười hai giờ mới về đến nơi. Nhưng không sao, chỉ cần có thể được nhìn thấy người yêu dấu trong tim sớm hơn một chút thôi, dù có mệt hơn nữa tôi cũng không sợ.

Kéo vali đến trước cổng nhà Nhạn Không Sơn, nhặt từ dưới đất lên một viên đá nhỏ, tôi vung tay, dùng lực vừa đủ để ném vào tấm kính của cửa sổ tầng hai nhà anh.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng, chẳng mấy chốc mà một bóng người cao lớn đã xuất hiện sau tấm rèm.

Tôi ngửa mặt lên. Vào khoảnh khắc Nhạn Không Sơn kéo màn ra, tôi dang rộng tay, cười đến mức đôi mắt tít cả lại thành những nếp nhăn.

Nhạn Không Sơn đẩy cửa sổ ra, đờ đẫn nhìn tôi, mãi một lúc lâu sau anh mới mở miệng, khàn giọng mà nói: "Sao em lại về đây?"

Lần cuối chúng tôi gặp nhau là hồi Tết, giờ đã là đầu hạ, tính chi li thì cũng gần nửa năm rồi.

"Không chào đón em à?" Tôi vẫn giữ nguyên tư thế.

Nhạn Không Sơn không nói không rằng rời khỏi cửa sổ, chỉ chừng nửa phút sau, cửa tầng một đã mở ra với bóng anh rõ ràng còn đang thở dốc. Anh tiếp tục đẩy cổng, vẻ mặt vẫn có chút không dám tin.

Chúng tôi yên lặng không nói gì, nhìn nhau nửa ngày, rồi đồng thời chạy như bay tới ôm đối phương vào lòng.

Nhạn Không Sơn ôm chặt lấy tôi, đến mức mà xương cốt tôi cũng cảm thấy nhức nhối. Tôi vùi mặt vào cổ anh, hai tay leo lên phần lưng áo, mười ngón nắm chặt, khiến áo thun của anh trở nên nhàu nhĩ.

Mặc dù chúng tôi thường xuyên viết thư cho nhau, mỗi ngày cũng gọi điện liên lạc, nhưng nỗi nhớ vẫn từng chút thấm vào tận xương tủy, mỗi phút mỗi giây đều gặm nhấm thân xác này.

"Đáng lẽ em phải nói trước với anh là em sẽ về." Anh hít hà mùi tóc tôi rồi nhẹ nhàng hôn lên trán. Tôi tưởng anh muốn tôi báo trước để anh chuẩn bị tâm lý, kết quả anh lại nói: "Nếu thế thì anh có thể đi đón em rồi, sẽ được thấy em sớm hơn."

Trời ơi, tôi thật sự thật sự rất yêu anh.

Lúc trước tôi luôn nghĩ, tôi muốn cho anh biết rằng, dù tôi có đi đến bao xa thì cuối cùng tôi vẫn sẽ trở lại bên cạnh anh. Nhưng khi tôi thật sự rời khỏi vòng tay anh, xông xáo ở thế giới ngoài kia, thì tôi mới biết chia ly khó khăn đến nhường nào.

Chúng tôi đứng ôm nhau trong sân một lúc lâu rồi mới tách ra.

"Lần này em được về bao lâu?" Nhạn Không Sơn đan ngón tay với tôi, tay kia xách vali của tôi vào nhà.

Tôi vung vẩy cái tay, thừa nước đục thả câu mà nói: "Cả một đời."

Chúng tôi cùng nhau vào nhà, anh đặt hành lý của tôi ở huyền quan rồi nghi hoặc quay sang, đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Tôi ôm lấy cổ anh, cả cơ thể đều treo trên người anh: "Sau này em sẽ không đi nữa. Em đã xin chuyển công tác, cũng được chấp thuận rồi, từ giờ em sẽ nhậm chức ở ngành giáo dục cơ bản thuộc bộ giáo dục trên đảo."

Với tôi mà nói, tôi đã được trải nghiệm công việc của một nhà ngoại giao, giấc mộng năm ấy coi như đã hoàn thành. Tôi cũng không vì thế mà cảm thấy tiếc nuối, vì tôi vẫn còn rất nhiều cơ hội để phát triển tỏa sáng ở những nơi khác. Giống như Nhạn Không Sơn vậy, dù anh không tiếp tục làm nhà ngoại giao nữa, nhưng tiệm sách của anh đã trở thành một thắng cảnh của đảo Thanh Mai, nó đã trao cho rất nhiều người niềm vui và sức mạnh.

"Thật không?" Anh chăm chú nhìn tôi rất lâu, tuy giọng điệu là đang hỏi, nhưng khóe miệng anh đã dần hiện lên ý cười không thể che giấu.

Tôi dùng sức gật đầu, kiễng chân hôn lên môi anh một cái: "Thật đó."

Có được câu khẳng định của tôi, nụ cười của anh lại nhạt đi. Bàn tay anh mơn trớn gương mặt tôi, tựa như đang vuốt ve vật báu quý giá nhất.

"Anh yêu em." Nói rồi, anh cúi xuống hôn tôi.

Tôi hơi nhắm mắt lại, như một lẽ tất nhiên mà say đắm trong nụ hôn ấy.

Vì ngủ quá muộn nên tôi ngủ một mạch đến gần giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.

Rửa mặt xong xuống dưới nhà thì thấy Nhạn Không Sơn đang bận rộn trong phòng bếp.

Tôi ôm lấy anh từ phía sau, ngó xem thử thứ anh đang nấu trong nồi, hít hà nói: "Thơm quá đi mất."

Anh khuấy thịt bò đã được hầm đến chín mềm trong nồi, vỗ lên tay tôi nói: "Dọn bát đũa ra đi."

Tôi nói vâng, vui sướng chạy đi xới cơm.

Ăn một bữa no nê xong, tôi cùng Nhạn Không Sơn ngồi trên ghế sô pha xem phim, xem một chút lại thiếp đi, chân tay cuốn lấy nhau. Nếu không phải sau đó chuông báo của Nhạn Không Sơn vang lên thì không biết cả hai sẽ còn ngủ đến khi nào.

Tôi dụi mắt ngồi dậy: "Mấy giờ rồi anh?"

Nhạn Không Sơn tắt báo thức, trả lời: "Bốn giờ, em ngủ tiếp đi, anh đi đón Thu Thu."

"Em đi cùng anh luôn." Đã mấy tháng tôi không gặp Nhạn Vãn Thu, cũng thấy rất nhớ bé. Bé gái ở tuổi này lớn rất nhanh, gần như thay đổi mỗi ngày. Mỗi lần về thăm thấy con bé cao hơn trước kia một chút là tôi lại cảm thấy tiếc nuối vì đã để lỡ quãng thời gian trưởng thành của em.

Có nhiều thứ bỏ lỡ rồi còn có thể dùng thứ khác để thay thế, nhưng cũng có rất nhiều thứ đã mất đi rồi thì sẽ không bao giờ có lại được.

Tối hôm qua tôi bay gấp nên không báo cho ai, sáng nay lại ngủ dậy muộn nên cũng chưa kịp gặp Nhạn Vãn Thu và ông nội. Nhạn Không Sơn không rõ liệu tôi có muốn tự mình trao tặng niềm vui bất ngờ này không, nên anh vẫn không nói cho ai biết chuyện tôi đã về, giấu đến là gắt gao.

Thế là lúc Nhạn Vãn Thu bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy tôi đứng trước mặt em, thật sự là cô bé kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rớt xuống đất.

Em đứng im một hồi, nhìn sang Nhạn Không Sơn bên cạnh, khi đã chắc chắn không phải mình nhìn thấy ảo giác thì gần như là hét ầm lên lao về phía tôi.

"Miên Miên!" Cô nhóc nhẹ nhàng linh hoạt nhảy một cái, cả hai cái đùi vòng lấy eo tôi: "Anh về rồi! Anh về rồi! Em nhớ anh quá đi mất! Sao anh không nói gì đã về rồi?"

Giờ Nhạn Vãn Thu đã mười một tuổi, là thiếu nữ rồi, tôi suýt nữa thì không đỡ nổi trọng lượng của cô bé, thế là buồn cười vỗ lưng em, để em xuống dưới trước.

"Nói ra thì đâu còn bất ngờ nữa?" Tôi nắm tay em, dưới cái nhìn chăm chú của cả cô bé lẫn Nhạn Không Sơn, cùng lên xe.

"Anh nói là em với A Sơn sẽ đi đón anh rồi." Nhạn Vãn Thu chen vào khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ. Theo sự tăng trưởng của tuổi tác, ngũ quan của cô bé cũng nảy nở hơn, bớt đi mấy phần tròn trịa đáng yêu hồi thơ bé, thêm chút nữ tính tinh xảo mà kiều diễm, em càng ngày càng giống với mẹ mình: "Thế là bọn em sẽ được gặp anh sớm hơn một chút, vậy không tốt hơn à?"

Nghe câu trả lời này của em, lòng tôi tràn đầy ngạc nhiên. Tôi nên nói quả nhiên là người thân sao, đến cả câu trả lời cũng nhất trí với Nhạn Không Sơn một cách lạ kì.

"Vậy lần sau anh hứa sẽ báo." Tôi nói: "Nếu như có lần sau."

Nhạn Vãn Thu vô cùng thông minh, lập tức phát hiện ra đầu mối trong lời nói của tôi.

"Tại sao lại không có lần sau, anh không đi nữa à?"

Tôi cười hì hì quay đầu lại, không vòng vo với cô bé nữa: "Đúng vậy, anh không đi nữa, sau này anh sẽ ở đây với mọi người."

Nhạn Vãn Thu há miệng, biểu cảm đóng băng trọn vẹn ba giây trong "hạnh phúc bất ngờ", tiếp đó em vòng tay từ đằng sau ôm lấy tôi, siết chung với ghế dựa, vừa cười nắc nẻ vừa reo hò.

Tôi suýt thì bị cô bé siết cho nghẹt thở, vừa ho vừa hơi kéo tay em ra, rồi cũng bị cô nhóc ảnh hưởng, bắt đầu cười không ngừng được.

"Mình đi đón ông nội nhé." Tối hôm qua Nhạn Không Sơn đã bị niềm vui bất ngờ này tấn công, giờ bình tĩnh hơn nhiều, đợi Vãn Thu hò hét đủ anh mới chậm rãi mở miệng.

Xe bán trứng luộc nước trà của ông nội được bày khá gần nhà, tiện đường về mà cũng đúng lúc tan tầm nữa.

Đi qua giao lộ, từ đằng xa đã thấy bóng ông tôi ngồi ven đường. Tôi vội vàng trượt người xuống, không thể để ông phát hiện ra tôi nhanh như vậy được.

Đỗ lại trước quầy hàng xong, Nhạn Không Sơn xuống xe giúp ông tôi thu dọn.

"Hầy, ông tự về được mà, con tới đón làm gì? Có chuyện gì đâu, ông nội vẫn chưa già đến mức đi lại không được."

Miệng thì nói vậy nhưng ông nội vẫn rất thuần thục rút điện lò vi sóng ---- Bắt đầu từ hai năm trước, người ông rất thức thời của tôi đã bỏ không dùng lò than nữa, chuyển sang dùng lò vi sóng để bảo vệ môi trường. Sau đó ông bưng nồi trứng luộc nước trà nóng hổi, ngồi lên xe dưới sự giúp đỡ của Nhạn Không Sơn.

"Ông trứng luộc nước trà ơi, để cháu cầm cho ạ." Có lẽ là Nhạn Vãn thu sợ lát nữa ông nội sẽ quá kích động mà bị bỏng, chủ động bê nồi nước luộc trứng.

Ông nội xoa đầu cô bé, cười khà khà: "Thu Thu hiếu thảo quá."

Nhạn Không Sơn trở lại ghế lái, một lát sau, xe bắt đầu lăn bánh.

"Thời tiết đúng là càng ngày càng nóng..."

Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, đột ngột chồm lên từ ghế phụ.

"Ông nội, con về rồi!"

Ông nội che ngực, mắt tròn xoe: "Ôi, ai thế này?" Nói xong câu đó thì ông cũng thấy rõ mặt tôi, thế là cái tay càng thêm không ngừng nghỉ mà xoa nắn: "Miên Miên? Đây không phải là Miên Miên sao? Ôi Miên Miên con về rồi! Con về khi nào vậy, sao không nói cho ông biết?"

"Vì con muốn cho ông niềm vui bất ngờ ạ." Mấy năm nay tai ông càng thêm nghễnh ngãng, tôi chỉ có thể giao tiếp với ông bằng cách hét thật to.

"Lại còn niềm vui bất ngờ nữa à!" Ông vỗ một cái lên vai tôi, bất mãn nói: "Con phải báo trước cho ông thì ông với A Sơn mới đi đón con được chứ. Ông nội nhớ con lắm đấy, con lại chẳng cho ông được gặp con sớm hơn."

Nghe ông nói vậy, tôi chợt hiểu ra. Nhạn Không Sơn và Nhạn Vãn Thu có đáp án giống nhau như đúc, chẳng phải vì họ là người thân, mà vì cả hai người họ đều yêu thương tôi. Cũng giống như ông nội, đều coi tôi như người thân quan trọng.

"Từ giờ về sau ông có thể gặp con rồi." Tôi lớn tiếng công bố tin tốt cho ông: "Con không đi nữa đâu."

Ông nội liên tục xác nhận: "Không đi nữa?"

"Vâng, không đi nữa."

Ông nội không hỏi lí do, chỉ gật gù, dùng đôi tay khô gầy mà ấm áp bao trùm lấy tay tôi, hốc mắt dần đỏ.

"Không đi nữa thì tốt rồi, tốt rồi."

Lúc tôi muốn rời đi, không ai trong số họ giữ tôi lại, vì họ biết tôi có cuộc sống của mình, có lý tưởng để phấn đấu. Nhưng khi tôi nói với họ tôi muốn ở lại, cuối cùng họ cũng có thể giải phóng những luyến lưu bao ngày để nói với tôi, bọn họ vẫn luôn không muốn tôi rời đi.

Vì quá vui mừng mà đêm đó ông nội khui bình rượu mơ tự ngâm ra, còn uống không ít, cuối cùng thì say đến mức ngồi lảm nhảm, nhưng vừa đặt lên giường đã ngủ mất.

Còn Nhạn Vãn Thu thì do ngày mai phải đi học nên làm bài tập xong cô bé đã đi ngủ sớm.

Cuối cùng chỉ còn lại tôi và Nhạn Không Sơn, chúng tôi ngồi trên ghế dài trong vườn hoa, vừa uống rượu vừa ngắm trăng.

"Ba em từng nói, sau khi rời khỏi đảo Thanh Mai, ông vẫn luôn mơ về mọi thứ trên đảo, nhưng ông lại không hối hận vì đã rời khỏi nơi này. Còn tiên đoán một ngày nào đó em cũng sẽ giống như ông, sẽ rời khỏi nơi đây và cũng sẽ hoài niệm nó. Nhưng không bao giờ trở lại nữa." Tôi ngả đầu lên vai Nhạn Không Sơn, gương mặt vì hơi rượu mà có chút nóng.

"Ông ấy sai rồi." Nhạn Không Sơn cầm chén rượu nhấp một ngụm, trở tay xoa mặt tôi.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay hơi lạnh của anh mân mê mặt mình, nói: "Ừm. Ông ấy sai rồi, sai hoàn toàn. Em rời khỏi đây, em nhớ nơi này, thế nên em lại trở về. Tại sao con người phải hơn thua với chính bản thân như vậy để làm gì? Thích ở đâu thì hãy ở đó, thích làm gì thì cứ làm nấy thôi."

Thế gian này đã có người như bà cô, không muốn lấy chồng chỉ thích sống một mình, cũng có người như Tôn Nhụy xem "yêu đương" như một phần thiết yếu của cuộc sống. Nhưng không một ngoại lệ, họ đều là truy tìm bản tâm, sống sao cho thật hạnh phúc.

Hải Tử từng nói: "Bạn đến nhân gian một chuyến, bạn muốn ngắm mặt trời*."

Câu này rất đúng. Mọi người đến nhân gian một chuyến, có ai không nhìn thấy ngày hè nồng nàn? Có ai không thấy những ngày đông sang?

Bạn đến nhân gian một chuyến, bạn muốn thấy mặt trời, bạn muốn sống thật vui vẻ.


*Một câu thơ trong bài Mặt trời mùa hè của Hải Tử (海子) sáng tác năm 1985. Bài thơ này biểu đạt tình yêu nồng nhiệt của nhà thơ với cuộc sống, trong lúc đang dạo chơi cùng mối tình đầu tươi đẹp, Hải Tử cảm thấy rất hạnh phúc. Hải Tử muốn dùng những câu thơ này khuyên nhủ mọi người hãy dùng những yêu thương nồng nhiệt đối đáp với cuộc sống; hãy yêu đi, để không uổng công tới nhân gian này một chuyến.

Mình không tìm được bản dịch thơ nên edit lại theo QT như sau:


Mặt trời mùa hè

Mùa hè,

Nếu như con đường này không có thợ giày

Tôi sẽ đi chân trần,

Đứng dưới ánh dương ngắm mặt trời

Tôi nghĩ đến những đứa trẻ ra đời lúc nắng rạng,

Chắc chắn là cố ý rồi

Bạn đến nhân gian một chuyến,

Bạn muốn ngắm mặt trời

Cùng với người trong lòng bạn,

Dạo bước trên con phố quen

Hiểu rõ em,

Cũng hiểu rõ mặt trời

Mặt trời ngày hè,

Mặt trời

Năm đó Jesus nhập thế.

Cũng dưới ánh dương này hắn lớn lên.

1.1985




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net