Chương 110: Nàng trước kia đúng là mắt mù mới đi thích thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị bất lực? ? ?

Thần sắc Cố Nguyên đờ đẫn nhìn Kỷ Oánh Oánh, hắn vừa rồi nghe thấy cái gì vậy, hay là nói hắn là bởi vì muốn động phòng, quá hưng phấn cho nên xuất hiện ảo giác.

Lắc đầu để đầu não duy trì thanh tỉnh, Cố Nguyên hỏi "Nàng vừa mới nói sao?"

"Nói nhảm, chàng cứ nói đi!" Kỷ Oánh Oánh dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn Cố Nguyên, nghĩ đến đã có cơ hội mở miệng thì phải khuyên hắn tìm đại phu xem bệnh.

Thế là Kỷ Oánh Oánh ngồi dậy, ngồi xếp bằng, một mặt nghiêm túc nói "Cố Nguyên, ta biết tật xấu này rất mất mặt, nhưng chàng phải hiểu được, đây không phải điều chàng muốn, càng không phải là lỗi của chàng, chàng phải suy nghĩ thoáng một chút. Chúng ta bây giờ đã thành thân, phủ quận vương Nam Dương lại chỉ có chàng là độc đinh, về sau còn phải dựa vào để sinh sôi dòng dõi. Cho nên ta nghĩ chúng ta nên đi tìm mấy danh y đến xem, đây chỉ là bệnh vặt, uống thuốc, châm cứu có lẽ sẽ tốt lên."

Còn muốn châm cứu? Nhớ tới cái kim còn dài hơn cả ngón tay, Cố Nguyên nuốt nước bọt, không, hắn không muốn bị kim đâm.

Thấy mặt Cố Nguyên càng lạnh xuống, Kỷ Oánh Oánh cho hắn một ánh mắt thương hại, chợt thở dài, tận tình nói "Ta cũng không phải là ghét bỏ chàng mới nói như vậy, nói thật cho chàng biết, trước lúc chúng ta còn chưa đính hôn ta đã biết chuyện này rồi nhưng ta vẫn lựa chọn gả cho chàng mà."

Cố Nguyên: Biết hắn bất lực còn muốn gả cho hắn, chẳng lẽ Kỷ Oánh Oánh đối với hắn là chân ái?

Cố Nguyên nghĩ như vậy đột nhiên cảm giác được không đúng, Kỷ Oánh Oánh nói lượn quanh, hắn bị bất lực lúc nào.

Cố Nguyên trong nháy mắt mặt đen như mực.

Kỷ Oánh Oánh nhìn thấy mặt Cố Nguyên đen lại, nhưng nàng chỉ nghĩ là bởi vì nàng nói ra chuyện này làm hắn cảm thấy thật mất mặt mới đen mặt lại, nói "Ta ở ngoài sáng biết chàng bất lực nhưng vẫn gả cho chàng cho nên ta cũng hi vọng chàng có thể cố gắng một chút. Dù sao chúng ta cũng là phu thê, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, chúng ta hẳn là sẽ làm bạn cả đời."

"Ai nói cho nàng là ta bất lực?" Cố Nguyên nghiến răng nói ra.

"Cái này không thể nói cho chàng." Kỷ Oánh Oánh lắc đầu, Ân Trường Hoan có thể đem chuyện này nói cho nàng biết là có ý tốt, nàng nói ra tên Ân Trường Hoan thì là không có nghĩa khí, nàng Kỷ Oánh Oánh mới không phải loại người này.

"Nàng cứ như vậy tin tưởng người này?"

Kỷ Oánh Oánh ưỡn ngực "Đương nhiên, nàng ấy có lý do gì để gạt ta." Mà Ân Trường Hoan ngay cả đại sự cũng chưa từng nói dối, chút việc nhỏ thì không nhất định.

"Nếu đã như vậy, vì cái gì nàng còn đồng ý chuyện chung thân của ta?" Cố Nguyên nhìn chằm chằm Kỷ Oánh Oánh "Nàng chỉ cần đem chuyện này nói ra, thêm nữa có hoàng thượng cùng thái hậu nương nương, cho dù nàng không muốn đính hôn cũng sẽ không có người nào nói nàng."

Ánh mắt Cố Nguyên sắc bén, Kỷ Oánh Oánh không hiểu có chút mấy tự nhiên, nhưng lại không muốn rụt rè trước mặt Cố Nguyên, hất cằm, thở hồng hộc nói "Ai cần chàng lo, ta thích đồng ý thì đồng ý."

Cố Nguyên bình tĩnh nhìn Kỷ Oánh Oánh một hồi, bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, có gì mà tức giận, dù sao đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, hắn vẫn là cưới được phu nhân, mặc dù đầu óc phu nhân này tựa hồ có chút vấn đề.

"Chàng cười cái gì?" Thấy Cố Nguyên cười, Kỷ Oánh Oánh không hiểu có loại dự cảm không tốt, nàng rụt rụt về sau "Chàng không phải sẽ giết người diệt khẩu đấy chứ, chúng ta ngày mai còn phải tiến cung tạ ơn, chàng không thể hại ta."

Thân thể Cố Nguyên hướng về phía trước, tà mị cười nói "Ta sao lại muốn hại nàng, ta chỉ là muốn tự mình thử nghiệm để nàng biết ta có bất lực không."

Cố Nguyên quá gần, Kỷ Oánh Oánh có chút hô hấp không thông, gương mặt chậm rãi biến đỏ, lắp bắp nói "Chàng muốn làm gì?"

Cố Nguyên tới gần bên tai Kỷ Oánh Oánh, âm thanh nhỏ không thể nghe thấy, nhưng Kỷ Oánh Oánh lại quỷ dị nghe được rất rõ ràng, hắn nói "Ta bị bất lực hay không thì nàng phải thử qua mới biết được."

Thử? Thử kiểu gì?

Rất nhanh Kỷ Oánh Oánh liền biết thử kiểu gì, đêm qua ma ma dạy như vậy, lúc cảm giác được cái thứ gì đó trở nên vừa lớn vừa nóng, Kỷ Oánh Oánh liền biết mình bị Ân Trường Hoan lừa.

"Ân Trường Hoan, ta muốn liều mạng với ngươi!"

"Thái tử phi. " Cố Nguyên dừng động tác lại, trán nổi gân xanh, đôi mắt tinh hồng "Là thái tử phi nói với nàng là ta bất lực."

Thân thể cảm giác có chút kỳ quái, Kỷ Oánh Oánh đỏ mặt "Không phải."

Coi như Ân Trường Hoan lừa nàng, loại chuyện này tự nàng giải quyết là được, không cần nói cho Cố Nguyên.

Ánh mắt Cố Nguyên khẽ thay đổi.

Đêm nay Kỷ Oánh Oánh ở trong lòng mắng Ân Trường Hoan vô số lần, mà dù Cố Nguyên ép hỏi thế nào, nàng vẫn không nói ra Ân Trường Hoan, mặc dù Cố Nguyên đã đoán được đại khái.

"Ngáp!" Ân Trường Hoan nhìn sắc trời, vuốt vuốt mũi "Không phải là Kỷ Oánh Oánh đang mắng ta đấy chứ "

Diệp Hoàn nghi hoặc "Nàng ấy vì sao lại mắng nàng?"

Ân Trường Hoan nghiêng đầu, tức giận trừng Diệp Hoàn "Chàng còn hỏi vì sao, mấy chuyện tốt chàng làm đều không nhớ sao?"

Diệp Hoàn nhớ ra, hắn ho nhẹ hai tiếng, hậm hực nói "Nếu không ngày mai nàng cáo ốm ở trong Đông Cung không ra khỏi cửa?"

Ân Trường Hoan nhíu mày "Thái tử điện hạ, chàng là đang dạy ta nói dối sao?"

"Ta chẳng qua là cảm thấy nàng sẽ muốn làm như thế. " Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc "Nếu như nàng không muốn luôn ở trong Đông Cung thì cũng có thể ra ngoài."

"Vậy vạn nhất Kỷ Oánh Oánh đánh ta thì làm sao bây giờ?"

"Có ta ở đây, nàng ấy không dám đánh nàng."

Ân Trường Hoan thổi phù một tiếng bật cười, hoàn toàn chính xác, Kỷ Oánh Oánh dù có tức giận cũng sẽ không dám đánh nàng ngay trước mặt Diệp Hoàn.

Hôm sau, Ân Trường Hoan ở Đông Cung không đi ra ngoài, nàng suy nghĩ một chút, lúc này vẫn là tránh Kỷ Oánh Oánh là tốt nhất.

Chỉ là Ân Trường Hoan không nghĩ tới, nàng không đi ra thì Kỷ Oánh Oánh tới cửa.

"Thái tử phi, Nhu Lạc quận chúa tới." Cung nữ vội vã tiến đến bẩm.

Ân Trường Hoan đang nghe kể chuyện, nghe vậy toàn thân chấn động "Nàng ta có biểu cảm thế nào?"

Cung nữ không biết nên trả lời như thế nào, xin giúp đỡ nhìn về phía Nhược Vân, Nhược Vân nói "Nhu Lạc quận chúa nhìn có vẻ hơi tức giận?"

Cung nữ lắc đầu "Không có."

Ân Trường Hoan nhíu mày, không tức giận, làm sao có thể, nếu nàng là Kỷ Oánh Oánh không tức giận đến giậm chân mới là lạ, chẳng lẽ Cố Nguyên thật sự không được, vẫn là nói hôm qua động phòng quá mệt mỏi, không giận nổi.

"Thái tử phi." Kỷ Oánh Oánh rất nhanh được người dẫn vào, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu, Ân Trường Hoan thấy vậy trong lòng nhất thời lộp bộp kêu, còn chưa mở miệng đã nhìn thấy Kỷ Oánh Oánh đi đến trước mặt nàng, phúc thân "Nhu Lạc bái kiến thái tử phi!"

Ân Trường Hoan: . . . Xong, xong rồi, Kỷ Oánh Oánh sợ là tức đến choáng váng.

"Oánh Oánh à." Ân Trường Hoan cười một tiếng, chột dạ rõ ràng, nàng tự tay đỡ Kỷ Oánh Oánh "Hôm nay sao lại khách khí vậy?"

Kỷ Oánh Oánh rút tay về, không còn giả vờ giả vịt, nhìn Ân Trường Hoan cười lạnh, tự mình tìm chỗ ngồi xuống "Xem ra ngươi đã sớm biết là nói dối, ta còn tưởng ngươi không biết rõ tình hình."

Ân Trường Hoan: . . . Thất sách a.

Ân Trường Hoan nhìn Nhược Vân, Nhược Vân kỳ quái nhìn lại Kỷ Oánh Oánh. Kỳ lạ, Nhu Lạc quận chúa thế mà cũng dám bày sắc mặt với chủ tử các nàng, vấn đề là chủ tử vậy mà không có tức giận, còn nhỏ giọng dỗ dành, mặt trời mọc từ hướng Tây sao?

Nhược Vân hiếu kì cũng không dám nghe lén, dẫn theo cung nhân lui ra.

"Kỷ Oánh Oánh, cái này kỳ thật cũng không thể trách ta. " Ân Trường Hoan ngồi cạnh Kỷ Oánh Oánh, khổ sở nói "Đây đều là hiểu lầm!"

Kỷ Oánh Oánh lườm nàng, lạnh giọng nói "Nếu đã là như vậy, ngươi vì cái gì không nói cho ta biết trước."

Làm hại nàng mất hết mặt mũi trước Cố Nguyên không nói, còn bị Cố Nguyên ép phải nói hắn rất được.

Ân Trường Hoan ngượng ngùng cười một tiếng "Đây không phải là không dám nói cho ngươi sao?"

"Oánh Oánh, ngươi biết ta là từ đâu biết tin tức này không?" Chuyện đã đến nước này, Ân Trường Hoan quyết định tung sát chiêu.

"Từ chỗ nào biết được?"

"Thái tử, biểu ca ngươi!"

"Hắn làm sao biết Cố Nguyên bất lực?"

"Cũng không phải là chàng ấy biết." Ân Trường Hoan đem việc Diệp Hoàn vì không muốn nàng có hảo cảm với Cố Nguyên nên mới tạo thành cái hiểu lầm này, cuối cùng nói "Đều là biểu ca ngươi không đúng, việc này sao có thể nói lung tung, nếu lúc trước có thể nói thẳng là ta nghĩ sai, chẳng phải là sẽ không có hiểu lầm sao! Cho nên muốn trách thì trách biểu ca ngươi."

Kỷ Oánh Oánh: . . .

Không ngờ thái tử lại là hạng người này, vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy. Nàng trước kia đúng là mắt mù mới đi thích thái tử.

.

Một bên khác, Cố Nguyên nói với Diệp Hoàn "Đêm qua ta từ chỗ Oánh Oánh biết một tin tức?"

"Hả?" Diệp Hoàn nhẹ nhàng nâng mi, mặc dù không có nói nhưng vẻ nghi hoặc rất rõ ràng, phảng phất như hắn đối với chuyện này có bất ngờ.

Ân Trường Hoan nơi nào sẽ vô duyên vô cớ nói hắn bị bất lực, Cố Nguyên suy nghĩ một đêm, chắc chắn có liên quan đến Diệp Hoàn.

"Hôm qua Oánh Oánh vậy mà nói ta bất lực." Cố Nguyên nhíu chặt lông mày, tức giận không thôi "Cũng không biết là ai không có lương tâm, vậy mà lại chửi bới ta, thái tử huynh nói xem, cái người sau lưng này có phải rất quá đáng không."

Diệp Hoàn bưng chén trà, phong đạm vân khinh nói "Đích thật là quá mức, chỉ là ta nghĩ người này cũng không phải cố ý, đối với ngươi cũng không có tổn thất gì, ta thấy coi như xong đi."

Cố Nguyên: Tốt, có thể khẳng định người này là thái tử.

"Lời tuy như thế, nhưng việc này liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, ta không thể cứ như vậy mà cho qua."

"Thế nhưng là coi như ngươi tìm được người rồi ngươi có thể làm được gì?" Diệp Hoàn chậm rãi mà nói "Có tinh lực như vậy, không bằng đặt ở công vụ đi."

Cố Nguyên: □□ Uy hiếp trần trụi! Nhưng mà cũng không phải không có lý, hắn có thể làm cái gì, hắn cái gì cũng không làm được, ai bảo hai người này là thái tử và thái tử phi chứ.

Vì cái gì hắn xui xẻo như vậy, lại có một biểu ca đi hố người khác.

.

Buổi trưa, Diệp Hoàn dẫn Cố Nguyên về Đông Cung dùng cơm trưa, Kỷ Oánh Oánh luôn ở Đông Cung, hưởng thụ cơ hội được Ân Trường Hoan ân cần phục vụ.

Dùng cơm trưa xong, tiễn đôi phu thê tân hôn, Ân Trường Hoan đại thở phào "Xem như xong đi."

Diệp Hoàn bật cười, nắm tay nàng đi về "Nàng hẳn là đã đem chuyện ta nói Cố Nguyên bất lực cho Kỷ Oánh Oánh?"

"Sao chàng biết?"

"Khi trở về nàng ấy giận mà không dám nói gì, chỉ nhìn ta một chút."

Ân Trường Hoan xẹp miệng, giận Diệp Hoàn mà không dám nói gì, đối với nàng thì vừa đánh vừa mắng, đối đãi khác biệt như thế, xem ra mấy đồ mà nàng cho thêm kia trôi theo dòng nước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net