Chương 147: Kết cục (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Trường Hoan ngay từ đầu đã sợ sinh con, cho dù là mang thai cũng có e ngại, nhưng thần kỳ là càng gần ngày sinh thì nàng càng bình tĩnh, lúc nằm lên giường sản phụ còn có tâm tình nói với ma ma đỡ đẻ là nàng mỗi ngày đều chăm chỉ tản bộ.

Trán Ân Trường Hoan chảy mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt rất sáng, kiêu ngạo nói "Ta nhất định có thể sinh nhanh."

Ma ma đỡ đẻ đã sớm chuẩn bị xong, bọn họ còn nghĩ thái tử phi sẽ rất nghiêm khắc không ngờ lại hòa ái, dễ gần đến thế, tâm trạng khẩn trương lập tức buông lỏng không ít, cười phụ họa nói "Cơ thể của thái tử phi tốt, nhất định sẽ nhanh thôi."

Ân Trường Hoan mặc dù luyện võ nhưng vẫn sợ đau, lúc miệng tử cung mở, nàng phát hiện tính bền dẻo của con người thật lớn, nàng vốn sợ đau cũng có thể nhịn được tiếng gào đau đớn, ma ma bảo nàng điều chỉnh hô hấp.

Trong phòng sinh Ân Trường Hoan ngoài ý muốn rất tỉnh táo, bình tĩnh nhưng trong chính điện thì thái hậu, hoàng đế và thái tử lại khẩn trương vô cùng.

Triệu thái hậu nhận được tin tức cũng tới, bà nhìn Trịnh thái hậu ngồi bên cạnh, lắc đầu.

Đối thủ cũ mấy chục năm, ai mà không hiểu rõ ai, Trịnh thái hậu càng nghiêm túc thì càng nói lên trong nội tâm khẩn trương, lại thêm chuyện Gia Di...

Nghĩ đến Gia Di, Triệu thái hậu nhớ tới nữ nhi Gia Hòa ngốc nghếch của mình, bà mặc dù không ưa Trịnh thái hậu nhưng chưa từng có ý muốn hại Gia Di. Dưới cái nhìn của bà, Gia Di còn tốt hơn Trịnh thái hậu nhiều, là người có tâm địa thiện lương, chỉ tiếc lại chết bởi Gia Hòa...

"Tỷ tỷ yên tâm." Chột dạ thêm áy náy, Triệu thái hậu trấn an nói "Thái y đã nói Trường Hoan có thân thể tốt, vị trí bào thai cũng ổn định, nhất định sẽ bình an."

Trịnh thái hậu nhẹ gật đầu, không nói gì, bà bây giờ nói cũng không ra lời.

Diệp Hoàn xưa nay trầm ổn lão luyện nhìn chằm chằm vào phòng sinh, nghe vậy nhịn không được hỏi "Trường Hoan sao lại không kêu?"

"Cứng rắn chịu đựng." Triệu thái hậu rất có kinh nghiệm "Kêu la quá tốn sức, nàng nhịn để giữ sức cho lúc sau."

Diệp Hoàn không nhịn được, đứng dậy đi ra ngoài, hoàng đế bèn hỏi "Con muốn đi đâu?"

Diệp Hoàn nói "Con không yên lòng, muốn vào trong với Trường Hoan."

"Không được đi." Triệu thái hậu nói "Cho dù ngươi có vào thì chưa chắc Trường Hoan sẽ không đồng ý để ngươi ở bên trong."

Nữ tử sinh đều không dễ dàng, mồ hôi đầm đìa, thần sắc nhăn nhó là trạng thái bình thường, Ân Trường Hoan cũng là một cô nương, sao có thể cho phép Diệp Hoàn đi vào.

Triệu thái hậu nghĩ không sai, cung nữ quả nhiên không cho Diệp Hoàn vào trong, Ân Trường Hoan đang mồ hôi dầm dề nằm trên giường sản phụ nghe thấy Diệp Hoàn muốn vào thì gấp đến độ ngồi dậy, cố gắng nói to "Không cho phép thả chàng ấy vào đây."

Diệp Hoàn mặc dù không thể đi vào nhưng nghe thấy giọng Ân Trường Hoan xong, nỗi lòng lo lắng cũng hơi buông xuống, còn có tinh thần như vậy, chắc là không sao.

Ân Trường Hoan lúc nói chuyện với Diệp Hoàn trên giường thì chỉ mới bị vỡ nước ối, còn phải đợi cửa tử cung mở dần ra, mãi cho đến rạng sáng, trong phòng sinh mới vang lên tiếng khóc của hài tử, vừa nghe xong đã biết đứa nhỏ rất khoẻ mạnh.

Diệp Hoàn đỡ lấy tường, thở ra một hơi dài.

Cả hai thái hậu và hoàng đế đều một đêm thức trắng đứng đợi ở đây, một cung nữ đi ra báo Ân Trường Hoan sinh hạ một tiểu hoàng tôn, mẫu tử đều an.

Trịnh thái hậu nghe xong cuối cùng cũng nở được nụ cười, một là vì Ân Trường Hoan bình an, hai là Ân Trường Hoan sinh hạ một nhi tử.

Bà không phải không thích nữ nhi, chỉ là thân sống ở hoàng gia, đứa con đầu tiên của Ân Trường Hoan là nhi tử thì sẽ bớt đi vài phiền phức.

Triệu thái hậu vui vẻ "Hoàng tôn khoẻ mạnh nha."

Hoàng đế thấy Diệp Hoàn vẫn đứng im, bèn chế giễu "Nghĩ đến sợ run chân sao."

Trịnh thái hậu trừng hoàng đế một cái, cười nói với Diệp Hoàn "Đây là rất bình thường, năm đó phụ hoàng ngươi lần đầu tiên cũng khẩn trương không kém."

.

Nghe thấy tiếng khóc của hài tử, toàn thân Ân Trường Hoan buông lỏng, vô lực nằm trên giường.

Nàng rốt cuộc cũng biết biết mẫu thân vì sao lại yêu con mình, phí nhiều sức lực để sinh ra, có thể không yêu ư!

Ma ma đỡ đẻ nhìn hài tử, cười nói "Chúc mừng thái tử phi, là một tiểu hoàng tôn."

Ân Trường Hoan vốn đã cạn hết sức lực, con mắt cũng không mở nổi, nghe câu hoàng tôn xong trong nháy mắt thanh tỉnh "Không phải nữ nhi sao?"

Ma ma đỡ đẻ nhìn lại hài tử, chắc chắn nói "Là tiểu hoàng tôn ạ."

Ân Trường Hoan nhíu mày, vẫn chưa tin "Sao có thể là nhi tử?"

Nàng nằm mơ rõ ràng là nữ nhi, sao lại biến thành con trai!

Nhược Vân đến gần nhìn hài tử, nhẹ gật đầu với Ân Trường Hoan. Ân Trường Hoan thở dài, thật sự là nhi tử a, thế nhưng nhi tử sao lại đi thích cái đẹp chứ!

Gia tộc truyền thừa cần nhờ nam tử, lại càng không cần phải nói đến hoàng gia, ma ma đỡ đẻ bị Ân Trường Hoan làm cho hồ đồ, sinh nhi tử tốt bao nhiêu chứ, có không ít người muốn sinh cũng không được, sao thái tử phi lại có vẻ mặt khó tiếp nhận thế.

Nhược Vân cười nhìn ma ma "Chủ tử chúng ta vẫn cho rằng mình mang thai một tiểu quận chúa."

Ma ma cười nói thì ra là thế, trong lòng đang suy nghĩ khó trách người người đều nói thái tử phi được sủng ái, vậy mà có thể một lòng nghĩ là sinh ra nữ nhi, nếu không phải được sủng ái thì sao có thể có ý nghĩ như vậy.

Đưa hài tử đi tắm rửa sạch sẽ xong, cung nữ ôm hài tử đến cạnh Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan chưa từng nhìn trẻ vừa sinh bao giờ, nhỏ nhất cũng là phải được ba ngày tuổi cho nên vừa thấy, Ân Trường Hoan hoài nghi kinh hô "Đây là con của ta?"

Thảo nào Kỷ Oánh Oánh nói con của nàng xấu, nếu không phải cả phòng đều là người của mình thì nàng đã hoài nghi có kẻ đánh tráo, nàng nhất định là sinh ra một nữ nhi xinh đẹp chứ.

Ma ma cười nói "Tiểu hoàng tôn rất đáng yêu, dân phụ chưa từng nhìn thấy đứa bé nào đẹp như thế."

Ân Trường Hoan cảm thấy ma ma chắc là muốn lấy lòng bèn nhìn kỹ lại, có vẻ cũng không khó coi lắm, người hơi nhỏ, hơi đen, còn hơi vàng, khuôn mặt cũng không tệ lắm.

Chờ mấy ngày nữa sẽ đẹp lên thôi, Ân Trường Hoan tự an ủi chính mình.

Cung nhân dọn dẹp xong thì Triệu thái hậu cùng Trịnh thái hậu đi vào, thấy sắc mặt Ân Trường Hoan không tệ, hai người mới yên tâm được, bảo cung nhân ôm hài tử lên cho hoàng đế.

Diệp Hoàn ở bên ngoài cùng hoàng đế, thấy cung nữ ôm đứa bé ra, hai nam nhân tôn quý nhất thiên hạ cùng nhau đi tới.

Hoàng đế vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người, ngoại trừ có hơi đen thì giống hệt Diệp Hoàn lúc vừa ra đời.

Lúc trước vì nhiều nguyên nhân nên Diệp Hoàn không thể lớn lên bên cạnh ông, đứa bé này giống Diệp Hoàn như đúc hài tử có lẽ xem như đền bù tiếc nuối của ông.

Ánh mắt hoàng đế nhìn hài tử đầy nhu hòa cùng từ ái "Giống hệt con lúc mới sinh."

Diệp Hoàn không biết hoàng đế có ý nghĩ muốn cướp hài tử về nuôi, hắn nhìn đứa bé, cảm thấy nó giống Ân Trường Hoan hơn, ít nhất là ở phần tính cách.

Đưa hoàng đế cùng hai vị thái hậu về, Diệp Hoàn mới đi thăm Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan vốn rất mệt, kết quả bị giới tính của đứa trẻ làm cho hết hồn, hiện tại ngược lại đã lấy lại tinh thần, còn đang ngồi uống canh gà.

Thấy Diệp Hoàn tiến vào, nàng lập tức hỏi "Chàng nhìn thấy hài tử chưa?"

Diệp Hoàn gật đầu, ngồi xuống bên giường "Thấy rồi."

"Có phải rất khó coi không?"

Diệp Hoàn bình tĩnh "Mấy ngày nữa sẽ đẹp lên thôi."

Nhìn khuôn mặt tuấn dật của Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan cảm thán không thôi "Nói cũng phải, nó là con của chàng, sao có thể xấu được."

Diệp Hoàn ôn nhu cười một tiếng "Cũng là con của nàng."

Ân Trường Hoan bĩu môi, có chút không vui "Rõ ràng nó nghe lời chàng hơn."

Diệp Hoàn buồn cười.

Uống canh gà xong, Ân Trường Hoan đi ngủ, Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan một hồi, cuối cùng cúi người, hôn nhẹ lên trán Ân Trường Hoan một cái rồi mới đi đến chỗ hài tử.

Đứa bé vừa tỉnh dậy, nhũ mẫu còn đang cho ăn, lông mi của nó cong vút, cái miệng nho nhỏ, được quấn trong tã lót màu đỏ chót càng lộ ra màu da đen.

Diệp Hoàn nhìn xong có hơi buồn cười, hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nó, mềm mềm làm hắn không dám dùng chút lực nào.

Đứa bé rất đáng yêu, lòng Diệp Hoàn như mềm nhũn.

"Đưa ta."

Nhũ mẫu hơi kinh ngạc, hiện tại vẫn còn chú trọng cha không ôm con, cái này. . .

Lời thái tử nói là mệnh lệnh, nhũ mẫu hơi do dự một chút rồi thận trọng đưa hài tử cho Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn chưa từng bế trẻ con bao giờ, nhưng hắn bế rất tốt, hài tử không kêu một tiếng, mở to đôi mắt nhìn Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn một tay ôm hài tử, một tay cầm thìa nhẹ nhàng đút sữa cho nó.

Không biết hài tử đói bụng hay là lần đầu tiên nếm hương vị ngọt ngào này mà nó ăn vô cùng vui vẻ, còn cười cười, Diệp Hoàn ôn nhu nói "Mẫu thân sinh con không dễ dàng, con trưởng thành cần phải hiếu thuận mẫu thân."

Hắn dừng một chút, nghĩ tới điều gì cười nói "Cho dù có thích ta hơn cũng không thể biểu hiện ra trước mặt mẫu thân, mẫu thân thích ăn dấm, hai cha con chúng ta phải yêu thương nàng ấy nhiều hơn."

Hài tử đương nhiên nghe không hiểu, nhũ mẫu bên cạnh nghe xong trợn tròn tròng mắt.

Muốn đứa trẻ vừa ra đời đi yêu thương mẫu thân, thái tử có thể đáng tin cậy hơn không.

.

Ngày hôm sau, hoàng đế lấy lý do thái tử có trưởng tử để bãi triều ba ngày ăn mừng, đồng thời cũng thông báo tên hài tử của Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan là ―― Phó Thần.

Thần ở đây là chỉ nơi ở của sao bắc cực đồng thời cũng chỉ nơi ở của đế vương.(*)

(*) Nơi ở của sao bắc cực, và cũng là nơi ở của nhà vua. Nơi ở của nhà vua còn đc gọi là thần điện, còn sao bắc cực có tên khác là sao thần, đồng âm với chữ thần ở trên, chữ thần ở trên có thêm có thêm bộ miên (mái nhà) nên vậy.

Từ cái tên này có thể thấy hoàng đế mong chờ ở đứa bé nhiều thế nào.

Diệp Hoàn mặc dù có chút bất mãn hoàng đế không thương lượng với hắn đã đặt tên luôn nhưng cũng rất hài lòng với cái tên này.

Hắn chắp tay cúi người, giọng vang vọng toàn bộ Kim Loan điện: "Nhi thần thay mặt Phó Thần đa tạ phụ hoàng ban tên, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Triều thần cùng chúc theo "Chúc mừng hoàng thượng có hoàng tôn, chúc mừng thái tử, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Biết hoàng đế đã đặt xong tên, Ân Trường Hoan và Trịnh thái hậu đều giật mình.

Ân Trường Hoan tựa ở đầu giường, hài tử còn đang ngủ trong nôi "Phụ hoàng nghĩ tên từ lúc nào vậy?"

Trịnh thái hậu lắc đầu "Cháu cảm thấy cái tên này như thế nào?"

Ân Trường Hoan suy nghĩ một chút "Cũng không tệ lắm."

Đứa bé này là trưởng tử của nàng và Diệp Hoàn, về sau đương nhiên sẽ phải kế thừa hoàng vị, lấy tên như vậy cũng không có gì khó hiểu.

Trịnh thái hậu cười gật đầu "Ai gia cũng cảm thấy rất tốt."

Về phần đứa bé này có năng lực để kế thừa hoàng vị hay không, các nàng đều không để ý.

Con của Ân Trường Hoan và Diệp Hoàn có thể không thông minh sao.

Về sau sự thật chứng minh Phó Thần đúng là rất thông minh, thông minh đến mức làm Ân Trường Hoan vừa yêu vừa hận.

Lúc nhu thuận, Ân Trường Hoan yêu đến mức muốn đem cả tâm can đã cho nó, lúc nghịch ngợm thì toàn bộ hoàng cung cũng có thể nghe thấy tiếng mắng của Ân Trường Hoan, sau đó Phó Thần sẽ chạy đến chỗ Diệp Hoàn xin giúp đỡ, sau đó nữa còn bị Diệp Hoàn bế trả lại.

Chuyện như vậy xảy ra không ít lần, Ân Trường Hoan không nhịn được hỏi "Con biết phụ vương sẽ trả lại thì sao còn tới đó?"

Lý do của Phó Thần rất nhiều nhưng cái làm Ân Trường Hoan cứng cả họng là: "Bởi vì phụ vương rất đẹp nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net