Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nương nương, thái tử điện hạ ở trên thư phòng đánh nhau với nhị công tử phủ Anh vương."

Vừa trở lại Khôn Ninh cung, nằm lên giường chuẩn bị ngủ thì Ân Trường Hoan trong nháy mắt tỉnh hẳn, khó tin mình vừa nghe được gì "Ngươi nói sao?"

"Thái tử điện hạ và nhị công tử phủ Anh vương đánh nhau." Cung nhân nói nhỏ "Người tới nói thái tử điện hạ đánh nhị công tử đến chảy máu mũi."

Ân Trường Hoan kinh ngạc nhìn cung nhân, Phó Thần thế mà lại đi đánh nhau, phải biết lúc Phó Thần bốn, năm tuổi thì nàng muốn dạy Phó Thần luyện võ, kết quả Phó Thần nói đánh nhau là không hay, không xứng với thân phận trưởng tử thái tử này, rất ra vẻ muốn dạy đời nàng.

Ân Trường Hoan xoay người xuống giường, thần sắc hưng phấn.

Nàng đã từng trải nghiệm rồi, năm đó đánh nhau với Kỷ Oánh Oánh xong, ngoại tổ mẫu đi đến chỗ Triệu thái hậu xin lỗi Kỷ Oánh Oánh. Cảm giác này rất mới mẻ.

Cung nhân này mới đến hầu hạ Ân Trường Hoan, còn tưởng Ân Trường Hoan sẽ tức giận, kết quả lại nhìn thấy bộ dáng này, nàng hoài nghi vừa rồi có phải mình truyền sai lời không.

Bên cạnh có cung nữ đụng đụng nàng ta, nhỏ giọng nhắc nhở "Nương nương chính là như vậy, không cần ngạc nhiên."

Cung nhân mới tới vẫn ngây ngốc hỏi lại "Là sao?"

Cung nữ không ngờ nàng ấy sẽ hỏi như vậy, phản ứng nửa ngày mới nhỏ giọng nói "Có lẽ là khác với chúng ta."

Hai người hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu.

"Thế tử phủ Đoan vương té xỉu."

"Té xỉu?" Anh vương nhíu mày "Sao lại té xỉu?"

"Là. . ."

Cung nhân vừa mới nói một chữ, Anh vương đã nhìn thấy Ân Trường Hoan, hắn đi về phía trước mấy bước, chắp tay hành lễ "Bái kiến hoàng hậu nương nương."

Ngữ khí Anh vương cung kính, cũng không bởi vì con của mình bị Phó Thần đánh chảy máu mũi mà tức giận. Con của hắn mập như vậy, mất chút máu mũi cũng không sao.

Lúc Diệp Hoàn đăng cơ thì có hạ chỉ thăng Anh quận vương thành Anh vương. Mấy năm qua, Anh vương dù chưa hoàn toàn quy thuận giống Đoan vương nhưng cũng không tìm Diệp Hoàn gây phiền toái.

Người như Anh vương, không tạo thêm phiền phức đã làm Diệp Hoàn rất hài lòng.

Khác với Anh vương, Ninh quận vương mấy năm nay động tay động chân không ít, chỉ là đều không gây ra sóng gió gì nhưng cũng bởi vì việc không an phận này mà bị Diệp Hoàn giáng xuống làm thân vương.

"Anh vương không cần phải khách khí."

Dù sao cũng là con của nàng đánh con người ta, mặc dù bây giờ mọi chuyện còn chưa rõ ràng nhưng Ân Trường Hoan vẫn có hơi ngại ngùng. Đồng thời, nàng quyết định ngày mai sẽ đi hành cung thăm Trịnh thái hậu, nàng từ nhỏ đến lớn không biết gây ra bao nhiêu họa, ngoại tổ mẫu nuôi lớn thật sự quá khó khăn.

Cách đó không xa, Cố Như Nguyệt vội vội vàng vàng chạy đến, Ân Trường Hoan nghi ngờ hỏi "Đoan vương phi sao tới đây?"

Nàng như nghĩ đến cái gì đó, cả kinh nói "Chẳng lẽ Phó Khang cũng bị Phó Thần đánh chảy máu mũi?"

"Thế tử phủ Đoan vương té xỉu." Anh vương nghe xong ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ tiểu thái tử đánh Phó Khang đến ngất xỉu, xem ra lần này có trò hay để xem rồi.

Quả tim Ân Trường Hoan như treo lên, cũng không phải vì Phó Thần mà là lo lắng cho cơ thể Phó Khang, vội hỏi "Truyền thái y chưa?"

Nàng mặc dù không thích Phó Dịch với Cố Như Nguyệt, nhưng đứa bé Phó Khang này cũng không tệ lắm.

"Truyền rồi, thái y nói không có gì đáng ngại." Thấy Ân Trường Hoan lo lắng, mà Anh vương lại tỏ vẻ không liên quan đến mình, cung nhân lắm mồm nói "Thế tử phủ Đoan vương vì che chở cho tiểu công chúa mà bị nhị công tử của Anh vương đẩy một cái, đầu đụng phải tường mới ngất đi."

Anh vương vừa rồi còn nhẹ nhõm lập tức cứng đờ, lúc trước hắn ung dung như vậy là bởi vì hắn không cảm thấy việc Phó Khang té xỉu có liên quan đến con mình, bởi vì khi ở nhà dặn đã dặn dò nhi tử là tuyệt đối đừng chọc con ma bệnh Phó Khang kia.

Có thể đắc tội thái tử nhưng không nên đắc tội Phó Khang, một khi chọc tới Phó Khang, Phó Dịch sẽ không để yên. Cũng không phải là chỉ có một mình Phó Khang là con trai, Anh vương cũng nghĩ không thông Phó Dịch sao lại yêu thương Phó Khang đến vậy, còn sớm cầu thánh chỉ phong thế tử.

Lo lắng cho hài tử, Cố Như Nguyệt đến nơi cũng không nhiều lời, mọi người vội vàng tiến vào thư phòng, một phu tử nhìn thấy bọn họ bèn kể lại sự việc, đại khái là nhị nhi tử của Anh vương kéo bím tóc của Phó Du, Phó Thần thấy thế bực mình, thế là hai đứa cãi nhau rồi xông lên đánh nhau luôn, không cẩn thận làm Phó Khang bị thương.

Anh vương nghe xong hãi hùng khiếp vía, mồ hôi đầy trán, hai chân như nhũn ra, không chỉ chọc phải Phó Khang còn dám bắt nạt Phó Du, con của hắn là ngại cuộc sống lão tử quá yên bình rồi sao?

Phu tử đưa bọn họ tới một căn phòng, đây là nơi cho học sinh nghỉ ngơi, vừa đi vào, Ân Trường Hoan nhìn thấy  Phó Thần và Phó Du ngồi trên giường La Hán: Phó Thần đang ôm Phó Du ngủ trong ngực, còn cậu cũng ngủ dựa vào tường, bên cạnh có một cậu bé béo mập ngủ ngon đến chảy cả nước miếng.

Phó Khang đã tỉnh lại, lúc này đang cầm một quyển sách, thấy bọn họ tiến đến thì lập tức đứng dậy, bên trán phải có một lớp băng.

Thái y vẫn còn ở đây, đang định hành lễ thì Ân Trường Hoan ngăn lại "Thế tử sao rồi?"

"Thế tử tổn thương nhìn thì nghiêm trọng nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc là được ạ."

Ân Trường Hoan yên tâm, nói thế nào cũng là Phó Khang vì che chở Phó Du mới bị thương, nàng lại hỏi "Không phải bị té xỉu sao, thật sự không sao chứ?"

"Nương nương yên tâm, thế tử té xỉu chỉ là bởi vì ăn sáng quá ít, không liên quan mấy đến việc bị thương."

Ân Trường Hoan gật đầu "Vậy thì tốt rồi."

Nàng nhìn về phía gương mặt đang ửng đỏ của Phó Khang, ngữ khí ôn nhu "Về sau đồ ăn sáng nhất định phải ăn đầy đủ, biết chưa?"

Phó Khang không dám nhìn Ân Trường Hoan, cụp mắt xuống ngượng ngùng nói "Cháu biết rồi."

"Ngoan." Ân Trường Hoan sờ lên tóc Phó Khang "Ăn nhiều cơm mới có thể cao lớn được."

Bàn tay trên đầu thật ấm áp, Phó Khang lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Ân Trường Hoan, đối diện với ánh mắt ôn nhu, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

Cậu trước kia tiến cung rất ít, cơ hội gặp hoàng hậu không nhiều, nghe nói hoàng hậu trước kia là một người rất lợi hại, phách lối nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng là rất ôn nhu mà.

Lúc trước cậu còn nghe thái tử nói hoàng hậu nương nương sẽ đưa thái tử cùng công chúa bay đến trên cây chơi, cậu còn chưa từng được lên trên cây chơi bao giờ.

Hoàng hậu ôn nhu, từ ái như vậy, vì sao mẫu thân lại không thích chứ. Phó Khang nghi ngờ nghĩ.

Thấy Phó Khang không sao, mọi người tản bớt đi, chuyện của trẻ còn thì để chúng nó tự mình giải quyết, đương nhiên Anh vương không thể không quay ra xin lỗi Ân Trường Hoan và Cố Như Nguyệt.

Ân Trường Hoan vẫn còn tốt, nàng biết nhị nhi tử của Anh vương mặc dù nghịch ngợm nhưng tâm địa không xấu, chỉ là rất yêu quý Phó Du. Mỗi lần tiến cung đều muốn trêu chọc Phó Du rồi cùng Phó Thần náo loạn một trận, lần này là nghiêm trọng nhất, chỉ là nhìn tiểu mập mạp còn ngủ ở bên cạnh Phó Thần, chỉ sợ trong lòng bọn chúng cũng không thấy chuyện này nghiêm trọng gì.

Cố Như Nguyệt thì có chút không vui, nhưng nàng ta có thể làm gì, việc này vốn chỉ là ngoài ý muốn, may mà Phó Khang không sao.

.

"Mẫu hậu." Phó Thần xin giúp đỡ nhìn về phía Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan liếc mắt ôm Phó Du chơi cửu liên hoàn(*), nhìn cậu bé nhún vai, biểu thị nàng cũng không có cách nào.

(*)Cửu liên hoàn là một trò chơi thường gặp, lưu truyền trong dân gian Trung Quốc. Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng một trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ trên chiếc thoa xuống.

Giữa phụ thân và mẫu thân cũng nên có một người nghiêm khắc, Ân Trường Hoan mặc dù sủng con nhưng lúc Diệp Hoàn dạy bảo thì nàng đều không nhúng tay can thiệp, chỉ là phần lớn Diệp Hoàn đều giáo huấn nhi tử, nữ nhi thì nâng trong lòng bàn tay còn không kịp.

"Uống nước. " Rót cho Phó Du một cốc nước, Diệp Hoàn nhàn nhạt hỏi Phó Thần "Con có biết mình sai?"

Phó Thần mím môi lắc đầu không nhận "Tiểu mập mạp bắt nạt Du Du."

Hoàng đế cũng tức giận tiểu mập mạp kéo tóc Phó Du, nhưng bây giờ đang giáo huấn nhi tử, hắn nói "Nó là muốn trêu Du Du."

"Nó kéo đau Du Du." Phó Thần cứng cổ, tựa hồ như còn tức giận chuyện buổi sáng "Nó về sau nếu còn dám kéo tóc Du Du, con sẽ đánh tiếp."

Phó Du đang chuyên tâm chơi cửu liên hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, kéo tay áo Diệp Hoàn, cầu tình "Phụ hoàng, là ca ca mập mạp kéo tóc Du Du nên ca ca mới đánh nhau với huynh ấy, người đừng giận ca ca được không?"

Phó Thần cảm động không thôi, đúng là muội muội tốt. Ánh mắt cậu nhìn qua Ân Trường Hoan, mẫu hậu. . . Mẫu hậu cũng rất tốt, chỉ là mỗi lần cậu bị phụ hoàng mắng thì mẫu hậu luôn thiên vị phụ hoàng.

Diệp Hoàn không để ý Phó Thần, ôn hòa nói với Phó Du "Nhưng hôm nay đã làm đường ca Phó Khang bị thương."

Người Phó Du tuy nhỏ nhưng câu chữ lại rất rõ ràng "Đó chỉ là ngoài ý muốn, ca ca cũng không phải cố ý."

Diệp Hoàn thừa cơ dạy bảo nữ nhi "Dù là việc không phải cố ý, nhưng đường ca con bị thương là sự thật, thương tổn tới người khác, mặc kệ nó có phải là cố ý hay không đều phải nhận sự trừng phạt."

"Ra là vậy." Phó Du cắn môi nghĩ nghĩ, nói với Phó Thần "Ca ca, huynh lần sau nếu đánh nhau với ca ca mập mạp thì phải tìm một chỗ vắng vẻ, như thế sẽ không làm người khác bị thương."

Diệp Hoàn: . . . Trọng điểm là cái này sao?

Ân Trường Hoan nín cười, tình cảm hai huynh muội này đúng là tốt mà, Phó Du sao có thể không cầu tình cho Phó Thần chứ.

"Phụ hoàng. " Phó Du đi xuống, đứng cạnh Phó Thần, bắt chước kiểu cho hai tay ra sau lưng, mười phần nghĩa khí nói "Ca ca cũng là vì giúp con, người nếu phạt ca ca thì cũng phạt nữ nhi đi."

Diệp Hoàn trầm mặc, nhi tử phạt thì phạt, dù sao đứa con trai này đầy thịt chắc nịch nhưng nữ nhi bé nhỏ như vậy, sao có thể phạt chứ.

Hoàng đế trọng nữ khinh nam cả giận "Con cũng nhẫn tâm để muội muội chịu phạt cùng."

"Con không đành lòng." Phó Thần mím môi "Nhưng nếu đây là ý tốt của Du Du thì nhi tử cũng không thể chối từ."

"Phụt!" Ân Trường Hoan không nhịn được bèn bật cười, thấy ba phụ tử nhà này cùng nhìn về phía nàng, khoát tay áo "Không cần phải để ý đến ta, ba người tiếp tục đi."

Còn thú vị hơn cả đọc thoại bản.

Tiếp tục, tiếp tục kiểu gì, Diệp Hoàn tức giận "Lần này coi như có Du Du, trẫm không tính toán với con nhưng ngày mai con phải đi xin lỗi Phó Khang."

"Con xin lỗi rồi, con còn mời huynh ấy xế chiều ngày mai sau khi tan học đến Khôn Ninh cung chơi."

Phó Thần nắm tay Phó Du ngồi cạnh Ân Trường Hoan, thấy mặt Diệp Hoàn vẫn không tốt lên, cậu kỳ quái nói "Tiểu mập mạp cũng tới."

"Ca ca mập mạp nói xin lỗi con, thế là ca ca cũng mời huynh ấy, ca ca mập mạp còn nói về sau sẽ không kéo tóc con nữa." Phó Du ngồi giữa Phó Thần với Ân Trường Hoan, vẻ mặt thành thật nói với Diệp Hoàn "Ca ca không phải kẻ xấu."

Thần sắc Diệp Hoàn hơi bớt giận, ánh mắt bất đắc dĩ lại ôn nhu nhìn ba người đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net