Chương 81: Hắn không ngại, thật không ngại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Náo loạn một trận, có người đề nghị đưa thơ cho Vĩnh vương gia xem, nguyên nhân là Vĩnh vương gia là trạng nguyên, sẽ giỏi về thơ từ.

Ân Trường Hoan nhìn về phía người được đề nghị, không có gì ấn tượng.

"Không được." Trần Tử Thiến lập tức cau mày nói "Thơ này là chúng ta chơi đùa mà làm, cho Vĩnh vương gia xem chỉ sợ là giống như múa rìu qua mắt thợ, ta cũng không có mặt mũi lớn đến thế đâu."

Trần Tử Thiến nhìn thì ôn hòa nhưng giọng nói thì lại không mềm yếu, âm vang rất có lực.

Nàng đi đến trước thư án, cầm lấy một cây bút vẽ một nét gạch chéo vào bài thơ Vịnh Cúc, không chút do dự nói "Cố tiểu thư, ta nhận thua."

Cố Như Vận chau mày lại, "Trần tiểu thư nói đúng, Vĩnh vương gia tuy là trạng nguyên nhưng dù sao cũng là ngoại nam, đưa thơnchúng ta cho Vĩnh vương bình luận đúng là có chút có hơi sai lầm."

"Về phần thắng bại." Nàng ta cười nhẹ "Chúng ta cứ để lần sau lại so vậy."

Trần Tử Thiến mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Người lúc trước phụ họa nghe Trần Tử Thiến nói xong mới phát giác được chỗ không đúng, bảo một người chưa lập gia đình như vương gia chạm tay vào là có thể bỏng đi bình luận thơ của hai nữ tử khuê các, sợ là không cẩn thận truyền ra sẽ không tốt.

Người lúc trước đề nghị liền nghiêm mặt xin lỗi "Đều là ta suy tính không chu đáo, ta cứ nghĩ không kí tên thì sẽ không sao."

Mọi người trấn an nàng vài câu, nhưng trong lòng đều xem thường. Dù không kí tên, nhưng đã biết hai bài thơ này cái nào của Trần Tử Thiến cái nào của Cố Như Vận. Nhìn khí chất hai người thì muốn đoán ra do ai viết cũng không khó.

Người sống trên đời sao có thể không có chỗ không tốt, lúc này có người nói "Tuy là không kí tên nhưng phong cách làm thơ của Trần tỷ tỷ rất nổi tiếng trong kinh thành, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Kỷ Oánh Oánh nhìn Cố Như Vận cùng Trần Tử Thiến, dáng vẻ như xem náo nhiệt.

Người đề nghị nhất thời đỏ cả vành mắt, tội nghiệp nói với Ân Trường Hoan "Ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy."

Ân Trường Hoan không biết nàng có phải cố ý hay không, nhưng đây là yến tiệc đầu tiên của phủ Vĩnh vương, nàng không muốn làm phức tạp lên, chỉ nói "Ta tin ngươi không phải cố ý, nhưng về sau vẫn nên cẩn thận hơn, dù sao họa cũng là từ miệng ra, một số người là có ý tốt nhưng lòng người khó dò."

Người đề nghị ấy gật đầu, không dám nói nửa chữ.

Ân Trường Hoan đi đến cạnh Trần Tử Thiến, tiếc hận nói, "Thơ hay chữ tốt, thật sự là đáng tiếc."

Ân Hoài Di cười "Chữ muội mặc dù viết không bằng nhưng ánh mắt lại không tệ nha, chữ của Trần tiểu thư là do đại bá nàng ấy truyền lại đấy."

Hiện nay đại lão gia Trần gia dù không chức vị nhưng là đại nho đương thời, chữ của ngài ấy dù là thiên kim cũng khó đổi.

"Trần tỷ tỷ." Ân Trường Hoan lập tức không cần mặt mũi nói "Tỷ cho ta một bộ thư pháp đi. "

"Ta cũng muốn. " Kỷ Oánh Oánh thấy thế nói.

Trần Tử Thiến cười cong mắt "Còn nói các ngươi là đối đầu, có dạng đối đầu này sao?"

Ân Trường Hoan thích, Kỷ Oánh Oánh nhìn nàng khịt mũi coi thường, đây mới thực sự là đối đầu.

Kỷ Oánh Oánh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ "Mặc dù ta cùng Ân Trường Hoan là đối đầu, nhưng ta là thưởng thức chữ của tỷ."

Trần Tử Thiến thấy rõ, hai người này rõ ràng không lớn lên, nên tính tình còn quá trẻ con. Nàng suy nghĩ một chút nói "Chữ của ta còn ngây ngô, không dám tặng người khác, không bằng ta đi tìm đại bá viết cho các ngươi được không?"

Thư pháp của Trần đại nho, ai sẽ ghét bỏ chứ, Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh đật đầu như gà con mổ thóc.

Những người khác thấy thế rất hâm mộ, nhưng các nàng cũng không phải quận chúa, nào dám muốn như thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai quận chúa thương lượng với Trần Tử Thiến nên viết nội dung gì.

Cố Như Vận cầm lấy thơ của mình, thần sắc nhàn nhạt cất đi.

.

Phủ Vĩnh vương tổ chức yến tiệc mười phần náo nhiệt, người kinh thành có mặt mũi đều tới hết, lúc ánh chiều tà le lói thì khách nhân mới dần rời đi.

Đưa tiễn người Diệp gia cuối cùng rời đi, Ân Trường Hoan nói với Diệp Hoàn "Không còn sớm nữa, ta về đây."

Diệp Hoàn nhìn hộ vệ đánh xe ngựa tới "Ta đưa nàng về."

Ân Trường Hoan bật cười "Gần như vậy, có cái gì để tặng sao."

"Ta ngồi xe ngựa đưa nàng về, nàng về đến nơi rồi thì ta lại ngồi xe ngựa trở về. " Diệp Hoàn nói "Mà ta đang có chút chuyện muốn nói với nàng."

Ân Trường Hoan không tin, có chuyện gì không thể nói luôn. Lên xe ngựa nàng lập tức hỏi Diệp Hoàn có chuyện gì.

Chuyện gì? Cũng không phải có chuyện gì, hắn chỉ là muốn được ngồi cùng Ân Trường Hoan mà thôi, nhưng Diệp Hoàn nghĩ đến một chuyện có thể nói "Trước đó Ân quốc công cũ bị người khác bắt đi nàng có biết không?"

Ân Bác Văn dù sao cũng là phụ thân Ân Trường Hoan, không nên gọi thẳng tên nên cứ gọi là Ân quốc công cũ.

"Biết. " Ân Trường Hoan gật đầu "Có vấn đề gì không?"

Chính là Diệp Hoàn cũng có hiểu biết về tính nết Ân Trường Hoan, Ân Bác Văn bị bắt đi thì bản thân chính là vấn đề đó.

"Yên tâm đi, trong lòng của hắn đã rất méo mó, bị bắt đi cũng không phải đại sự gì." Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn "Chàng chỉ muốn nói cái này?"

Diệp Hoàn nhìn nàng "Không được sao?"

Ân Trường Hoan khoát tay "Không phải không được, chàng vui thì tốt. Vậy còn chuyện khác không?"

Diệp Hoàn trầm mặc một lát "Không có."

Ân Trường Hoan ồ một tiếng, mặc dù không nói gì, nhưng ý vị trêu chọc lại không giấu được. Muốn ngồi cùng nàng thì cứ nói thẳng ra, nàng thích hắn như thế, có thể không đồng ý sao?

Đối mặt nụ cười ý vị thâm trường của Ân Trường Hoan, mặt Diệp Hoàn không đổi sắc "Đúng rồi, sao ngọc quan nàng đưa ta lại có một con mèo?"

"Bởi vì mèo rất đáng yêu nha, giống như chàng vậy." Đều rất ngạo kiều, sĩ diện, con vịt đến chết vẫn mạnh miệng.

Diệp Hoàn lại một lần nữa cạn lời, hắn nói lại câu của Ân Trường Hoan "Nàng vui thì tốt."

Đều là việc nhỏ, hắn không ngại, thật không ngại, dù sao cũng tốt hơn là không có.

Phủ Vĩnh vương và phủ quận chúa thật sự quá gần, chỉ một lát sau xe ngựa liền ngừng lại, hộ vệ ở phía ngoài nói "Quận chúa, đến rồi."

Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn "Ta đi xuống đây, chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi." Nàng nhẹ nhàng khẽ ngửi "Hôm nay chàng uống không ít rượu rồi, mặt đỏ cả lên kìa."

"Không nhiều mà."

"Ta ngửi thấy mùi rượu ."

"Không tin nàng kiểm tra đi."

Ân Trường Hoan mờ mịt, cái này kiểm tra kiểu gì?

Đang nghĩ ngợi thì Diệp Hoàn bỗng nhiên lại gần, nhẹ nhàng chạm vào bờ môi Ân Trường Hoan, sau đó lùi lại "Nàng xem, có phải uống nhiều không?"

Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn gần trong gang tấc, liếm liếm bờ môi vừa bị Diệp Hoàn hôn "Chạm như vậy thì làm sao kiểm tra được?"

Khoé miệng Diệp Hoàn hơi mím "Vậy phải làm thế nào?"

"Muốn..." Ân Trường Hoan nhìn thẳng vào mắt Diệp Hoàn, chậm rãi tới gần hắn, thì thầm bên tai Diệp Hoàn "Ta không nói cho chàng đâu."

Nói xong nàng đẩy Diệp Hoàn ra rồi đi đến cửa, sau đó quay đầu lại "Kỳ thật chàng không nên tự uống rượu, hẳn là nên rót rượu cho ta mới đúng."

Diệp Hoàn sĩ diện lại tôn trọng nàng, dạng hôn chuồn chuồn lướt nước này đã là cực hạn của hắn, nếu mà rót rượu cho nàng rồi nàng uống say thì sẽ khác đó, nàng nhất định sẽ hôn hắn không buông.

Diệp Hoàn hiểu rõ ý của Ân Trường Hoan, trong mắt đầy ý cười "Đa tạ Trường Hoan chỉ giáo, ta nhất định sẽ nhớ kỹ."

Ân Trường Hoan cười một tiếng "Không cần cám ơn."

Nàng cũng là vì mình kiếm cớ, dù sao say mà làm ra chuyện này cũng không phải không thể lý giải.

Nhìn Ân Trường Hoan tiến vào phủ quận chúa, Diệp Hoàn đi lên xe, buông rèm xuống, nói với Diệp Nhiên "Chú ý đến phủ Gia Hòa trưởng công chúa."

Diệp Nhiên hỏi "Là có phát hiện gì mới ạ?"

Diệp Hoàn vuốt vuốt mi tâm "Không có, chỉ là ta nói cho bà ấy là Ân Bác Văn bị bắt đi."

"Rõ ạ."

Diệp Hoàn nhắm mắt dưỡng thần, hắn hôm nay thật sự rất mệt mỏi.

.

Trở về từ phủ Vĩnh vương, Kỷ Oánh Oánh tìm được Kỷ Thừa, nói cho Kỷ Thừa là nàng cảm thấy gần đây Gia Hòa trưởng công chúa cứ không đúng ở đâu đó.

Kỷ Thừa nghĩ thầm, xem ra không phải hắn nhạy cảm, ngay cả Oánh Oánh luôn luôn trì độn cũng phát giác được hành vi của mẫu thân có chỗ bất thường.

"Muội suy nghĩ nhiều rồi." Kỷ Thừa không muốn Kỷ Oánh Oánh phải phiền lòng "Có lẽ bọn họ chỉ là bất đồng ý kiến mà thôi."

"Thế nhưng mẫu thân lại không phải là quan. " Kỷ Oánh Oánh nói "Như vậy thì bọn họ bất đồng ý kiến có có gì khác biệt chứ."

"Có lẽ là gần đây thân thể mẫu thân không thoải mái. " Kỷ Thừa lại tìm lý do "Ta trước đó từng nhìn thấy một đơn thuốc, nói mẫu thân ở cái tuổi này rất có thể sẽ trở nên tính khí nóng nảy, bất an, lo nghĩ, chờ qua trong khoảng thời gian này thì tự nhiên sẽ tốt lên."

Vừa nói như vậy, chính Kỷ Thừa cũng tin, mẫu thân hắn sẽ có phải như vậy mới dẫn tới hành vi dị thường.

"Thật sao?" Kỷ Oánh Oánh không quá tin tưởng "Sao muội chưa nghe nói qua bệnh chứng này?"

"Đương nhiên là thật, không tin muội đi hỏi đại phu đi." Đó là đơn thuốc trong một quyển sách, Kỷ Thừa không sợ đại phu chưa thấy qua.

Kỷ Oánh Oánh miễn cưỡng tin, chủ yếu là nàng cũng nghĩ không ra vì sao mẫu thân lại đột nhiên như vậy.

.

Phủ Vĩnh vương tổ chức tiệc được hai ngày thì đến ngày Gia Di trưởng công chúa dời mộ.

Quá trình phần đầu dời mộ mất tận ba ngày nên Ân Trường Hoan đều ở hành cung trong hoàng lăng, cố ý ăn chay ba ngày cũng vì pháp sự dời mộ cho Gia Di trưởng công chúa. Còn phần sau quá trình dời mộ Ân Trường Hoan còn muốn ở lại biệt uyển hoàng lăng bảy ngày coi như là thủ lăng cho Gia Di trưởng công chúa.

Chuyến đi này mất đến mười ngày, đồ cần dùng đến mười mấy cái rương, nha hoàn cũng đi theo rất nhiều, có thiếp thân phục vụ, có thiện trù nghệ, còn có nữ công.

Gia Di trưởng công chúa đã qua đời lâu như vậy, Ân Trường Hoan không có nhiều bi thống, nhưng đây là sinh mẫu của nàng, tâm tình tự nhiên không hề tốt bao nhiêu, muốn ăn cũng kém đi.

Vì để Ân Trường Hoan ăn nhiều một chút, các nha hoàn và ma ma đều vắt hết óc.

Nhược Vân bưng một phần cháo nấm hương với rau xanh tới "Quận chúa nếm thử?"

Ân Trường Hoan nhìn bát cháo, nấm hương và rau xanh đều được nấu rất thơm, gạo cũng nấu chín mềm, nhìn thôi cũng đã thèm rồi.

Nhược Vân còn tưởng Ân Trường Hoan không muốn ăn, nhân tiện nói "Quận chúa nếm thử một chút đi, nếu thấy ngài gầy đi, thái hậu nương nương sẽ rất đau lòng đấy."

"Nếu mà gầy thì ta vui còn không kịp!"

Tuy nói như vậy nhưng Ân Trường Hoan vẫn cầm chén nhỏ múc non nửa bát, nàng cầm lấy thìa ăn, cháo vừa đưa đến bên miệng thì hai tay nàng bỗng nhiên run một cái, trong nháy mắt mất đi hết khí lực, ngay cả thìa và bát cũng không cầm được, làm rơi hết xuống đất.

Nhược Vân kinh sợ "Quận chúa!"

Ân Trường Hoan sững sờ nhìn hai tay của mình, nắm chặt lấy nó rồi lại buông ra, lặp lại nhiều lần, không còn run nữa cũng lấy lại sức, nhưng mới rồi rõ ràng là...

Nàng đột nhiên nhìn về phía nồi đất nấu cháo, trong đầu một suy nghĩ "Đi mang mấy con gà tới đây."

Nhược Vân thân là đại nha hoàn thiếp thân của Ân Trường Hoan, về sau sẽ tiếp quản công việc của tiếp Trương ma ma, nhìn thấy một màn này thì trong lòng cấp tốc có suy nghĩ, sau khi nghiêm túc gật đầu thì rất nhanh đã tìm tới mấy con gà, cũng trong đoạn thời gian này bảo hộ vệ bao vây cả viện, bất luận kẻ nào dù mọc cánh cũng khó mà thoát.

Những con gà này bị trói cánh và chân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chúng xông đến bát cháo. Có hai con gà bắt đầu ăn chỗ cháo rơi dưới đất, chỉ là sau vài giây, hai con gà liền bị lệch cổ.

Cháo này có độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net