Chương 93: Phải biết co biết dãn mới được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thái hậu nương nương, Đức Dương quận chúa tới." Từ An cung, cung nhân tiến đến bẩm báo với Triệu thái hậu.

Triệu thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần, Gia Hòa bị cấm túc, tâm tình bà không hề tốt đẹp chút nào, nghe vậy mở mắt nhíu mày, tức giận "Nó tới làm gì?"

Cung nhân thận trọng trả lời "Vừa rồi Đức Dương quận chúa hỏi vài câu liên quan tới Nhu Lạc quận chúa, có lẽ là tới gặp Nhu Lạc quận chúa."

"Mèo khóc chuột giả từ bi." Triệu thái hậu khinh thường xùy một tiếng "Cần đến xem sao, bảo nó về đi."

"Dạ."

"Dừng lại." Cung nhân mới quay người đi hai bước thì Triệu thái hậu lại lên tiếng, giống như nói một mình lại như đang nói với cung nhân "Nó cũng đã đến rồi, ta không cho gặp Oánh Oánh thì lại quay đầu đi tìm hoàng đế cáo trạng, nếu đã muốn gặp thì ai gia liền để nó gặp, nhưng nếu dám chế nhạo Oánh Oánh, ai gia vừa vặn có lý do đi tìm hoàng đế tranh luận một phen ―― để nó đi gặp Oánh Oánh đi, nói ai gia không thoải mái, không cần tới thỉnh an ai gia."

Nghe cung nhân mói, Ân Trường Hoan cao hứng đi tìm Kỷ Oánh Oánh, không cần thỉnh an Triệu thái hậu,  đương nhiên là vui hơn rồi.

"Kỷ Tiểu Oánh. " Ân Trường Hoan vừa vào cửa liền hô "Ta tới thăm ngươi."

Kỷ Oánh Oánh mấy ngày nay tâm tình không tốt, thân thể tựa hồ cũng kém đi. Hai, ba ngày nay bị cảm, hiện tại còn nằm trên giường, nghe thấy giọng Ân Trường Hoan, nàng trở mình, mặt hướng bên trong, tựa hồ không muốn nhìn thấy Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan đi tới vừa vặn trông thấy Kỷ Oánh Oánh xoay người, nàng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy liền nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trực tiếp ngồi xuống ghế, bộ dáng rất tùy tiện "Làm sao, ngươi còn không muốn gặp ta ư?"

Kỷ Oánh Oánh nắm chặt đệm chăn, cứng rắn nói "Không, ta bị cảm, không muốn lây cho ngươi, ngươi mau trở về đi."

"Thân thể ta tốt, sẽ không bị truyền nhiễm." Ân Trường Hoan duỗi ngón tay, cách đệm chăn chọc chọc lưng Kỷ Oánh Oánh "Ta nói này Kỷ Tiểu Oánh, ngươi sẽ không phải là ngại ngùng nên không gặp ta đấy chứ?"

Kỷ Oánh Oánh không nhúc nhích, Ân Trường Hoan tiếp tục chọc "Không phải chỉ là mẫu thân ngươi làm chút chuyện ngu xuẩn sao, ngươi cũng là người bị hại, ta không cùng người so đo thì ngươi còn ngại ngùng gì chứ?"

Kỷ Oánh Oánh vẫn bất động, Ân Trường Hoan nói "Thật không ngờ da mặt ngươi lại mỏng như vậy, đợi lát nữa ta gặp được Bình Dương nhất định phải giúp ngươi nói một tiếng, nói là ngươi ngại gặp người khác. Về sau đều...

"Ai nói ta ngại ngùng. " Kỷ Oánh Oánh vèo một cái ngồi dậy, nhìn Ân Trường Hoan, con mắt trừng như cái chuông đồng "Ta tại sao lại phải ngại gặp ngươi."

Ân Trường Hoan cười "Đây mới là Kỷ Tiểu Oánh mà ta biết nè, ta còn tưởng rằng Kỷ Tiểu Oánh hôm nay đổi tính nữa cơ."

"Cái gì mà Kỷ Tiểu Oánh với Kỷ Đại Oánh, ngươi có thể nói chuyện bình thường không hả."

Lông mày Ân Trường Hoan nhíu lại, lý trực khí tráng nói "Ta đương nhiên có thể dễ nói chuyện nhưng ngươi cũng phải nghe chứ, ngươi vừa rồi xoay người như vậy, ta không cho ngươi hai đấm là tốt rồi."

Cũng không biết Ân Trường Hoan nói câu nào chạm đến Kỷ Oánh Oánh, nàng bỗng nhiên nhích lên phía trước, cầm lấy tay Ân Trường Hoan "Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi"

Bộ dáng này làm Ân Trường Hoan sợ ngây người, Kỷ Oánh Oánh từ lúc nào không cần mặt mũi vậy.

Nàng đang muốn chất vấn một phen thì chợt phát hiện vành mắt Kỷ Oánh Oánh đỏ lên, dần chuyển biến thành gào khóc "Ân Trường Hoan, ngươi đánh ta đi..."

Ân Trường Hoan: ... Kỷ Oánh Oánh chủ động muốn ăn đòn, cái này là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ân Trường Hoan một bên ở cảm khái trong lòng thời cơ không đúng, một bên xoa đầu Kỷ Oánh Oánh, ngữ khí ôn nhu nói "Khóc đi, khóc xong rồi ta đánh ngươi."

Kỷ Oánh Oánh khóc bù lu bù loa, ngẩng đầu, nấc mấy cái, xẹp miệng nhỏ, tội nghiệp mà nói "Ngươi còn muốn đánh ta?"

Ân Trường Hoan vô tội trừng mắt nhìn "Không phải ngươi muốn ta đánh ngươi sao?"

"Ta để ngươi đánh thì ngươi liền đánh sao. " Kỷ Oánh Oánh lấy tay áo lau mặt, chật vật cười "Ta bảo ngươi đi đánh thái tử sao không đánh thái tử đi?"

Ân Trường Hoan bĩu môi "Kia là vị hôn phu của ta, sao ta lại phải đánh hắn, ta không phải ngươi đần độn."

Tiếng khóc của Kỷ Oánh Oánh dừng lại, ngay sau đó bộc phát tiếng khóc càng lớn "Ngươi mắng ta ngốc... Ô ô ô..."

Ngoài điện Triệu thái hậu "Không cẩn thận" đi ngang qua nghe thấy Kỷ Oánh Oánh khóc, đầu tiên là giận dữ, đang muốn tiến vào tìm Ân Trường Hoan tính sổ sách, tay vừa chạm tới cửa điện thì dừng lại, suy nghĩ một chút quay người "Trở về đi, ai gia bỗng nhiên lại không muốn tản bộ."

Từ khi mọi chuyện phát sinh đến nay, Kỷ Oánh Oánh vẫn luôn kìm nén, còn không khóc lớn như vậy, khóc cũng tốt, giấu ở trong lòng dễ dàng nín hỏng.

Nhìn Kỷ Oánh Oánh khóc đến nấc lên, Ân Trường Hoan nắm tay "Ngươi khóc xong chưa."

Cầm khăn tay xoa xoa nước mắt, nghĩ muốn hù dọa Ân Trường Hoan nhưng do dự vẫn làm không được "Không có, ta còn muốn khóc."

Mẫu thân tính toán nàng ấy, mưu hại đích mẫu và cháu gái của mình, còn không thể cho nàng khóc hai tiếng sao.

"Ngươi khóc đi. " Ân Trường Hoan chắp tay làm ra một động tác ta phục "Ngươi khóc xong thì gọi ta một tiếng, ta có chuyện muốn nói cho ngươi."

Nâng con mắt đã sưng lên, Kỷ Oánh Oánh thút thít hỏi "Chuyện gì?"

"Chuyện của ngươi cùng Cố Nguyên chứ sao." Hiện tại xảy ra việc của Gia Hòa trưởng công chúa, đương nhiên phải xử lý Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên, cũng không thể xem sự kiện kia như không tồn tại.

Kỷ Oánh Oánh nhìn ấm trà "Ta muốn uống nước."

Cung nhân đã sớm ra ngoài, Ân Trường Hoan liếc nàng ấy một cái, nhận mệnh đi rót nước cho.

Ân Trường Hoan vừa rót nước vừa nghĩ, đầu nàng có phải có vấn đề không, chạy tới hầu hạ nữ nhi của kẻ đã hại mẫu thân mình, chỉ mong về sau mẫu thân nhìn thấy nàng thì đừng mắng nàng bất hiếu.

Khóc một trận làm khát nước vô cùng, Kỷ Oánh Oánh uống liên tiếp ba chén nước mới bình tĩnh nói "Ta biết hoàng cữu cữu khẳng định sẽ tứ hôn cho ta và Cố Nguyên, ta đã nghĩ kỹ rồi, việc này là mẫu thân ta làm, ta sẽ bí mật đi hỏi Cố Nguyên, nếu hắn không đồng ý thì ta bảo hoàng cữu cữu không cần tứ hôn, còn nếu hắn đồng ý thì ta và hắn sẽ thành thân."

Thần sắc Ân Trường Hoan hơi liễm, cái việc không thể làm chuyện ấy này là bí mật của Cố Nguyên, theo lý thuyết nàng không nên nói ra, nhưng việc này lại liên quan đến cả đời Kỷ Oánh Oánh, có một số việc nàng cũng không thể không để ý tới.

Nhẫn tâm cắn răng một cái, Ân Trường Hoan nói "Ta một lần tình cờ nghe nói Cố Nguyên hình như không thể làm chuyện ấy."

Sắc mặt Kỷ Oánh Oánh cứng ngắc, sững sờ nhìn Ân Trường Hoan.

Đều là cô nương chưa gả, Ân Trường Hoan nói cái này cũng có chút khó chịu, nàng không được tự nhiên nói "Dù sao chuyện này ta là nói với ngươi, tự ngươi xem mà xử lý đi, ta đi đây."

Không biết là do khóc lóc một trận hay là bị tin tức của Ân Trường Hoan làm chấn kinh mà sau hôm gặp Ân Trường Hoan thì Kỷ Oánh Oánh liền tốt lên, còn bảo Kỷ Thừa giúp nàng hẹn Cố Nguyên gặp nhau trong hoàng cung.

Phủ Gia Hòa trưởng công chúa đã bị tịch thu, phò mã cùng Kỷ Thừa đều trở về Kỷ gia, Kỷ Oánh Oánh không trở về mà luôn ở trong Từ An cung, xem tình hình, Triệu thái hậu tựa hồ cũng không định cho Kỷ Oánh Oánh trở về.

Đối với Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên, Kỷ Thừa cũng cảm thấy rất xin lỗi, nhưng hắn vẫn hi vọng Cố Nguyên có thể cưới Kỷ Oánh Oánh, không phải là bởi vì chuyện lần này mà là Cố Nguyên là một nhi lang rất tốt.

Cố Nguyên đúng hạn phó ước, Kỷ Oánh Oánh cho tới bây giờ cũng không phải người sẽ hàn huyên uyển chuyển, gọn gàng dứt khoát hỏi Cố Nguyên "Nếu hoàng cữu cữu tứ hôn cho ta và ngươi thì ngươi có nguyện ý không?"

Cố Nguyên sớm đoán được Kỷ Oánh Oánh sẽ nói chuyện này, khóe miệng của hắn nhếch lên, mang theo chút bất cần đời nhưng nhìn kỹ lại không có cảm giác như vậy "Quận chúa không phải đã nói vĩnh viễn sẽ không tìm nam nhân Nam Dương làm quận mã sao?"

Mặt Kỷ Oánh Oánh hơi nhăn lại, sau một lúc lâu cắn răng nghiến lợi nói "Vậy ư, sao ta lại không nhớ gì nhỉ."

Cố Nguyên nghĩ tới rất nhiều câu mà Kỷ Oánh Oánh sẽ đáp lại nhưng không ngờ nàng sẽ giả ngu.

"Nhu Lạc quận chúa, tốt xấu gì cũng là một quận chúa, đạo lý quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy này cũng không biết sao?"

"Ta là quận chúa, không phải quân tử." Kỷ Oánh Oánh hừ một tiếng "Lười ba hoa với ngươi, thống khoái trả lời xem ngươi có nguyện ý không?"

Kỷ Oánh Oánh nghĩ kỹ, nếu Cố Nguyên nguyện ý, bọn họ sẽ kết thành phu thê, chung quy là mẫu thân nàng có lỗi với Cố Nguyên, nàng nguyện ý thay Cố Nguyên giấu diếm việc hắn không thể làm chuyện ấy. Nếu không nguyện ý thì không nguyện ý đi, thanh danh mà thôi, nàng cũng không ép buộc.

"Nguyện ý, vì sao lại không nguyện ý." Hôm đó lúc tỉnh lại Cố Nguyên đã nghĩ tới chuyện này, kỳ thật cưới Kỷ Oánh Oánh cũng rất tốt, chí ít sinh hoạt sẽ thú vị hơn, nhưng lời này hắn sẽ không cho Kỷ Oánh Oánh biết.

Hắn nhíu mày, nhìn thấy Kỷ Oánh Oánh có ý riêng nói "Không phải vạn nhất về sau ta nói chuyện việc hôn nhân, quận chúa liền chạy đi nói ta nói tiểu thư kinh thành kỳ quái thì làm sao bây giờ?"

Kỷ Oánh Oánh nháy mắt mấy cái, tiếp tục giả vờ ngốc, làm người phải biết co biết dãn mới được.

"Thật? Không đổi ý?"

"Không đổi ý."

"Cứ quyết định như vậy đi. " Kỷ Oánh Oánh đưa tay, làm động tác bắt tay, Cố Nguyên hiểu ý, đưa tay ra thì nghe thấy Kỷ Oánh Oánh "Yên tâm, ta cũng sẽ thay ngươi cất kỹ bí mật, sẽ không để ai phát hiện."

Cố Nguyên mờ mịt "Ta có bí mật gì?"

Kỷ Oánh Oánh mím môi, loại việc liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân này thì có nam nhân nào thích chứ. Nàng giật giật khóe môi, hàm hồ nói "Không có gì, là ta hồ ngôn loạn ngữ."

Cố Nguyên không tin lắm, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ ra biểu ca hắn vào lúc vô tình đã truyền ra một lời đồn hắn bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net