Chương 02: Cà phê pha tay!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 02: Cà phê pha tay!

***

Nhắc tới cũng buồn cười, nhà của cậu, nhưng cậu không có chìa khoá.

***

Tim Chúc Miêu đập thình thịch, đầu vang ong ong. Cậu chạy một mạch ra thật xa mới dừng lại, chống đầu gối thở hồng hộc.

Mưa lâm râm khiến tóc cậu ướt sũng, đã lâu cậu không đi cắt tóc, mái tóc hơi xoăn tự nhiên rối bời, cậu xoa lung tung một hồi, móc 19 tệ 3 trong túi còn sót lại ra, bỏ 15 tệ mua một túi sơ ri nhỏ đầu mùa.

Cậu như một bà thím vắt cổ chày ra nước, cẩn thận soi mói lựa những trái sơ ri không ngon ra, ông chủ sạp trái cây lườm cậu cháy mặt, tức giận nói: "Quả nào cũng ngon cả, đừng chọn nữa..."

Chúc Miêu không để ý đến lão, tự mình chọn lựa, xách túi nhựa về nhà.

Trên đường, cậu nhìn sơ ri đỏ mọng trong túi, thực sự nhịn không được, thò vào túi cầm cuống nhấc một quả lên ăn, ăn vừa chậm rãi vừa chăm chú, khi nhả ra cái hạt đã trống trơn sạch bóng. Rất ngọt rất ngon, nhưng Chúc Miêu không nỡ lòng ăn nữa, sơ ri rất đắt, mười lăm tệ mua được vài quả.

Cậu xách cái túi trở về nhà, trên đường là đám nhóc tan học, người lớn về nhà nấu cơm. Nhà lầu cũ kỹ lâu đời, đến mùa xuân mưa dầm, luôn ẩm ướt sì sì, tường trắng không nhìn ra màu sắc vốn có, ố vàng pha tạp. Trong hành lang có một con mèo đen trắng đan xen, nhúm lông trắng trước ngực giống một chiếc khăn, con mèo chỉ lớn xíu xiu, không biết từ đâu tới, vây quanh chân Chúc Miêu meo meo gọi.

Chúc Miêu cho nó ăn mấy lần, nhưng hôm nay không có gì ăn, cậu phẩy tay ra hiệu, mèo con thông minh liền vẫy vẫy đuôi rời đi, không lưu tình chút nào. Chúc Miêu bĩu môi, nhẹ nhàng gõ gõ cửa đang đóng.

Nhắc tới cũng buồn cười, nhà của cậu, nhưng cậu không có chìa khoá.

"Tới đây —"

Bên trong có tiếng bước chân tập tễnh, Chúc Miêu kiên nhẫn đợi một hồi. Mở cửa cho cậu là bà nội, tuổi gần tám mươi, thân thể miễn cưỡng còn khoẻ mạnh, chỉ là lưng đã còng, vóc người nhỏ thó, đi đường kéo lê bước chân.

Vừa thấy bà nội, Chúc Miêu vội vàng như hiến vật quý giơ sơ ri lên trước mặt bà.

"Ta da —" Chúc Miêu nói, "Nội ơi, con mua sơ ri cho nội này."

Bà nội cười lên trên mặt toàn là nếp nhăn, nhưng nụ cười của bà không từ ái như ngày thường, mà ẩn chứa chút lo lắng.

Bà nói: "Miêu Miêu ăn đi."

"Con đã ăn rồi, không ăn nữa đâu."

Chúc Miêu vừa nói vừa đi vào trong, phát hiện người trong nhà đều có mặt.

Chú của cậu đang thu dọn đồ đạc ở ban công cạnh cửa, thu dọn toàn là đồ của Chúc Miêu.

Thím của cậu đang ngồi trong phòng khách nhấm hạt dưa, thấy Chúc Miêu về, cái mông không hề di chuyển, nói: "Miêu Miêu về rồi. Chú mày đang dọn đồ của mày đó. Trong nhà hứng ánh sáng kém quá, không thể bịt ban công lại, phải thông ra."

Trong lúc nhất thời Chúc Miêu luống cuống tay chân.

Năm cậu lên ba cha cậu qua đời, mẹ đi bước nữa. Cậu được bà nội nuôi lớn, ở trong nhà chú thím.

Từ nhỏ đến lớn cậu luôn ngủ cùng bà nội, lớn hơn chút, trong nhà bịt cái ban công, đặt cái giường nhỏ làm nơi cho cậu ngủ.

Nhiều năm qua phải chịu lời nhiếc móc chưa tính, cái nhà này còn đề phòng cậu như phòng cướp, không cho chìa khoá, vậy cũng được đi, đằng nay khai thông ban công, không có gì chắn gió che mưa, tương đương với chuyện cậu không có chỗ ngủ, chuyện này khá lớn đấy.

Bà nội ở bên cạnh nắm lấy tay của cậu, đang muốn nói chuyện, Chúc Miêu vội dìu bà về phòng. Cậu không muốn thấy bà nội vì mình mà làm ầm ĩ với chú thím.

Chúc Miêu trở tay đóng cửa phòng bà nội lại, đặt sơ ri mua cho bà lên bàn, nói: "Nội ăn đi nội."

Bà nội lo lắng đến mặt ủ mày chau: "Miêu Miêu, lần này phải làm sao đây?"

"Không sao đâu," Chúc Miêu vỗ ngực một cái, không thèm để ý, "Con tới nhà bạn ngủ."

Chúc Miêu ấn bả vai bà nội, để bà ngồi xuống không đứng nữa. Cậu đi tới ban công, đồ đạc của cậu vốn cũng không nhiều, một ít quần áo, vài cuốn sách, sách giáo khoa sách bài tập đều ở trong ba lô. Chúc Miêu không nói thừa một câu với chú cậu, tiện tay vơ mấy bộ quần áo nhét vào túi, mắt sắc bén nhìn thấy có mấy cuốn sách cũ bị lật ra, rơi vương vãi trên mặt đất.

Chúc Miêu giật nảy cả mình, khẩn trương vơ mấy cuốn sách đó lại, nhìn cũng không nhìn, nhét hết vào ba lô.

"Miêu Miêu à, " Chú của cậu nói, "Trong nhà cũng nhỏ, không còn phòng nữa..."

Cũng không phải không còn phòng, còn một phòng lớn để đó không dùng tới, là để anh họ của Chúc Miêu ở. Anh họ đang học đại học ở nơi khác, một học kỳ không về được mấy lần.

Chỉ là cậu không đòi hỏi vô vị, không trả lời, đeo ba lô lên lưng, lớn tiếng hô một câu "Nội ơi con đi nhé", sập cửa một tiếng cực kì vang dội, doạ thím cậu nhảy dựng, ngón chân đá phải góc bàn, tức giận chửi ầm lên.

Chúc Miêu ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, bỏ lại tiếng mắng mỏ sau lưng.

Bên ngoài mưa hãy còn rơi, Chúc Miêu thả chậm bước chân, đứng trong hành lang, nhất thời có chút mờ mịt.

Vừa nãy cậu nói dối, cậu không qua lại với bạn cùng lớp, "hoạt động xã giao" tham gia tích cực nhất đó là đánh nhau. Cậu chần chừ không biết nên đi về đâu, bực bội đến vò đầu bứt tai.

Con mèo nhỏ trắng đen kia lại tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, nghẹo đầu, đôi mắt tròn xoe đảo tới đảo lui.

Có hàng xóm đi ngang qua tò mò hỏi vì sao cậu chưa về nhà, Chúc Miêu không muốn nhiều lời, đành đi vào trong mưa, cẩn thận men theo mái hiên nhỏ hẹp mà đi. Nước từ mái hiên nhỏ xuống, ướt nhẹp bờ vai cậu. Cậu đơn độc đeo ba lô, đút tay trong túi, vừa quay đầu lại, phát hiện con mèo nhỏ kia vẫn đi theo phía sau, nước đọng trên mặt đất làm lông nó bẩn thỉu.

Chúc Miêu lại đi thêm năm phút, quay đầu, mèo con vẫn đi theo.

Cậu thở dài, xách gáy mèo lên, dùng một chiếc áo thun cũ bọc lấy nó.

Con mèo ngoan một cách lạ kỳ.

Mặt trời xuống núi, trời tối rồi. Chúc Miêu vẫn mặc áo đồng phục ngắn tay, hắt hơi một cái vang dội, lạnh buốt. Cậu đi chẳng có mục đích gì, trong đầu tính toán xem rốt cuộc mình nên ngủ chỗ nào, nói chung là đâu thể ngủ ở gầm cầu vượt được.

Bất giác, cậu đi tới quán cà phê trong ngõ nhỏ hồi chiều kia.

Lúc này cậu mới để ý tên quán, là một từ đơn tiếng Anh, Flore, Chúc Miêu nhìn không hiểu.

Quán cà phê toạ lạc ở hẻm nhỏ trong khu dân cư cũ, sát vách là một quán bán quà vặt đã đóng cửa. Trước nhà trồng hoa sơn trà màu trắng, hoa giấy màu đỏ, còn có rất nhiều cây xanh không biết tên. Trong cửa sổ thuỷ tinh tản ra vầng sáng màu vàng, nhìn qua rất ấm áp.

Chúc Miêu sợ bị ông chủ kia nhìn thấy, hóp bụng đi qua như mèo. Xa xa nhìn lại, cậu phát hiện chủ quán không ở bên trong, thay vào đó là một cô gái, mặc tạp dề, đang ngồi sau quầy bar.

Cậu nhẹ nhàng thở ra, nhìn hai bên một chút, cắn răng, đẩy cửa bước vào.

Cô gái có mái tóc xoăn dài, lọn xoăn dày đặc, rủ xuống thắt lưng, giống lông bờm sư tử đang xoã tung. Cô như chưa tỉnh ngủ ngẩng đầu nhìn Chúc Miêu một cái, mặt không biểu tình, không có tinh thần nói: "Hoan nghênh ghé thăm."

Chúc Miêu quét mắt qua quán vắng, thăm dò hỏi: "Tôi, tôi đến ứng tuyển, ông chủ có ở đây không?"

Trên tạp dề của cô gái kia có tấm thẻ, ghi tên của cô, "Nhất Ninh".

Cô nói: "Ông chủ ra ngoài rồi."

Ra ngoài không phải vừa hay à?

Suýt thì Chúc Miêu reo hò thành tiếng, trong quán thơm thơm ấm áp, thoải mái hơn gió lạnh mưa rét bên ngoài nhiều. Chúc Miêu còn ngửi thấy mùi bánh ga tô thơm ngọt, bụng cậu lập tức réo lên.

Cậu bày ra thái độ thành khẩn, nói: "Vậy tôi ở đây đợi anh ấy vậy."

Nhất Ninh gật gật đầu, trầm mặc.

Chúc Miêu nháy mắt, nhìn bánh gato trong tủ kính trong suốt ở quầy bar, nói: "Bánh gato nhỏ kia, xem ra, ăn rất ngon nhỉ."

Nhất Ninh: "Ừm, ăn ngon."

Sau đó thì sao?

Không có sau đó, Nhất Ninh ngồi sau quầy bar, gác cằm ngủ gà ngủ gật.

Da mặt Chúc Miêu cũng không dày đến thế, đành thở dài, vùi ở trong ghế, ôm mèo ngoan trong ngực, buồn ngủ.

Trước mặt cậu bày quyển menu không lấy đi, Chúc Miêu buồn bực ngán ngẩm, bắt đầu nghiên cứu menu.

Trên menu ghi một loạt tên cà phê cậu không hiểu, thình lình trên cùng có ghi "Cà phê pha tay". (quay tay =)))))

Chúc Miêu trợn tròn mắt, xem đi xem lại, lại gần quầy bar, nhỏ giọng hỏi: "Cái gì gọi là... "Cà phê pha tay" á?"

Nhất Ninh nhìn cậu một cái, trên mặt vô cảm như cũ, giọng điệu bình ổn: "Cà phê pha thủ công."

"A..."

Chúc Miêu nghe xong đỏ mặt. Cậu nhớ tới chuyện cậu không phân rõ phải trái đánh chủ quán một quyền, hoá ra là do cậu hiểu lầm.

Chúc Miêu ngồi trở lại ghế, hồi tưởng lại dáng vẻ căm phẫn lúc đó của mình, xấu hổ đến mức ngón chân trong giày liều mạng co quắp.

Xấu hổ quá.

"Coong coong coong —"

Đồng hồ trong quán điểm tám lần, 8 giờ rồi. Nhất Ninh luôn trầm mặc như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đứng lên, Chúc Miêu đang ngủ gật cũng tỉnh, lập tức ngồi thẳng dậy, đưa tay dụi dụi mắt. Nhất Ninh cởi tạp dề treo lên, Chúc Miêu khẩn trương nhìn chằm chằm cô, sợ cô muốn đuổi người.

Cô lấy cái thau gỗ dưới đáy tủ ở quầy bar ra, cầm thìa gõ gõ, lớn tiếng gọi: "Ăn cơm nào —"

Từ trong các ngõ ngách trong quán xuất hiện mấy chú mèo như ảo thuật, Chúc Miêu giật cả mình, chăm chú đếm, khoảng chừng năm con, ba con đen, một con hoa li, còn có một con mèo Anh lông ngắn màu xám.

Mấy con mèo vây quanh chân Nhất Ninh đi tới đi lui, cọ chân cô.

Nhất Ninh lại gõ gõ chậu gỗ, nói: "Ngồi yên."

Mấy chú mèo ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô mở đồ hộp cho mèo. Chúc Miêu cũng ngẩn ra, cảm thấy Nhất Ninh giống một phù thuỷ nuôi cả một đàn mèo đen trong hoạt hình. Mấy chú mèo ăn như gió cuốn, mèo con trong ngực Chúc Miêu nhịn không được, dậm chân nhảy xuống muốn chen ăn cùng.

Nhất Ninh liếc mèo con một cái, tìm một cái thau khác đổ chút thức ăn để sang một bên cho nó ăn.

Chúc Miêu lại gần ngồi xổm xuống xem mèo ăn cơm, Nhất Ninh ngồi xổm bên cạnh cậu, hai người không nói một lời, giống hai đứa bé ngồi chồm hổm nhìn kiến dời tổ.

Mấy chú mèo đã ăn xong, liếm lông cho nhau.

Nhất Ninh nói: "Về lồng."

(suýt dịch thành về chuồng =))))

Mấy chiếc mèo nhao nhao bò lên bậc thang về tầng hai, mèo con Chúc Miêu mang tới cũng muốn đi theo. Chúc Miêu xách gáy nó trở về, nhỏ giọng giáo huấn: "Mày đừng tự tiện quá thế chứ..."

Nhất Ninh lên lầu đóng kỹ mấy chiếc lồng xong xuống thu dọn quầy bar, Chúc Miêu hỏi: "Chị, các chị phải đóng tiệm à?"

"Không được nói là 'đóng tiệm', " Nhất Ninh uốn nắn lời cậu, "Là 'đóng cửa'."

Chúc Miêu ngượng ngùng cười một tiếng, đáp: "Vậy tôi ra ngoài đợi vậy."

Nhất Ninh: "Hôm nay ông chủ không về đâu."

Chúc Miêu nhỏ giọng nói "Không sao", ôm mèo con ra ngoài cửa. Trên đầu có mái che mưa, cạnh bồn hoa ngoài cửa còn một cái ghế gỗ dài. Chúc Miêu ngồi lên, ôm mèo con, nhìn Nhất Ninh thu dọn quán rồi đóng cửa khoá lại, trước khi đi còn mặt không biểu tình gật gật đầu với cậu, nói: "Bai bai."

Chúc Miêu nói bai bai với cô, ôm mèo con ăn no đã ngủ ngồi trên ghế, buồn thỉu nhìn mưa như chuỗi hạt bị đứt.

Bên ngoài khá lạnh, cậu rụt người, ôm mèo sưởi ấm. Mèo ngáy khò khò, "khò khè khò khè", Chúc Miêu nghe mà buồn ngủ, mắt cậu díp lại, đầu gục xuống dần.

"Cậu ở đây làm gì —–"

Chúc Miêu bị doạ giật nảy, ngẩng đầu, phát hiện người đứng trước mặt cậu là chủ quán lúc chiều gặp, áo thun đen quần jean, kín trên cánh tay là hình xăm, lá xanh quả đỏ, hướng thân cành vừa khớp với gân xanh hơi lồi ra, không biết là loại thực vật gì. 

Biểu cảm trên mặt anh cũng không dễ nhìn, có thể là bởi trên xương gò má xanh một mảng, nhìn qua càng dữ dằn hơn lúc chiều.

Hết chương 02.

Tác giả có lời muốn nói:

Có quen biết một người bạn, trên tay có hình xăm quả cà phê, rất ngầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net