Chương 03: Dưới mái hiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 03: Dưới mái hiên

***

Mấy chiếc mèo mập bên cạnh đang nhìn nó như nhìn đồ đần độn...

***

Tâm tình Hạng Chú rất tệ.

Chỉ là thấy bạn nhỏ này đáng yêu, hỏi han đôi câu, chưa kịp làm gì, tự dưng chịu một đòn, cả buổi chiều xương gò má bỏng rát. Anh soi gương xem đi xem lại, trên mặt đã xanh lại còn tím, tổn hại hình tượng. Anh vội vàng gọi điện cho Nhất Ninh đến thay ca, lấy cái khẩu trang che mặt đi về nhà. Đến tối muộn mới nhớ ra trong tiệm còn hạt cà phê chưa rang xong, đành tranh thủ bóng đêm rời nhà đến đây.

Từ xa xa anh chỉ thấy có người ngồi trước cửa quán, tội nghiệp co quắp trên chiếc ghế dài. Anh lại gần xem thử, phát hiện ra chính là tên ngốc đánh mình chiều nay.

Tốt rồi, anh đang lo không tìm thấy người đây, ngược lại tự mình dâng đến cửa.

Chúc Miêu thấy mặt anh đen như đáy nồi, lập tức đứng dậy, gập người cúi chào anh.

Bởi vì quá xấu hổ, mặt cậu đỏ bừng lên, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi. Tôi không, không cố ý..."

Hạng Chú lui lại một bước, dò xét cậu từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Không cẩn thận đánh tôi?"

Vóc dáng Chúc Miêu không hề thấp, nhưng người đàn ông trước mặt này còn cao hơn cậu một cái đầu, đút tay trong túi quần jean, khi hạ mắt nhìn cậu mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng một nửa được đèn chiếu sáng, một nửa ẩn trong bóng tối.

Chúc Miêu bắt đầu tự hỏi vì sao ban chiều cậu lại có lá gan đứng trước mặt anh.

Cậu nói: "Là tôi hiểu lầm ý của anh... Tôi không biết "pha tay" nghĩa là cà phê pha bằng tay, cho nên mới..."

Hạng Chú nhíu mày, tò mò hỏi: "Cậu tưởng nó có ý gì?"

Mặt Chúc Miêu càng đỏ hơn, đỏ đến mức trên mặt nóng ran, cậu chỉ muốn độn thổ cho xong, tiếng nói như muỗi vo ve: "Tôi tưởng là... Cái đó... Nghĩa là 'quay tay'..."

Giọng của cậu quá bé, Hạng Chú không nghe rõ, cậu nhóc lại còn cúi đầu, từ góc độ của Hạng Chú nhìn xuống chỉ thấy mái tóc ẩm ướt rối bời, như cái tổ chim.

Hạng Chú không kiên nhẫn: "Quay cái gì cơ? Nói to lên, chưa ăn cơm à?!"

Chúc Miêu vò mẻ không sợ nứt, lớn tiếng nói: "Quay tay!!!"

Phía đối diện hồi lâu không có tiếng nói chuyện, Chúc Miêu ngẩng đầu lên nhìn, Hạng Chú phản ứng lại, phì cười, cười đến ôm bụng, cười hết nửa ngày, cười đến mức Chúc Miêu càng xấu hổ.

Hạng Chú chống tay lên cột đèn ven đường, vừa cười vừa nói: "Cậu nghiêm túc đấy à? Cười chết tôi rồi, quay tay..."

Chúc Miêu nói: "Nếu anh còn tức giận, đánh lại tôi cũng được..."

Hạng Chú cười xong, thấy Chúc Miêu cực kì chăm chú, còn nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, dáng vẻ hy sinh anh dũng, chờ anh đánh trả. Lần đầu tiên Hạng Chú nghiêm túc nhìn gương mặt cậu, ngoại hình không xấu, mày rậm mắt to, khi không cười khoé môi vẫn hơi nhếch lên, vành môi rõ ràng, chóp môi là hình chữ M — đôi môi thích hợp để hôn.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Hạng Chú nâng tay lên cao rồi hạ xuống, phất qua mặt Chúc Miêu như lông vũ.

Chúc Miêu mờ mịt mở mắt ra.

"Đánh lại rồi đấy."

Hạng Chú móc chìa khoá ra mở cửa tiệm, nói tiếp: "Được rồi, về đi, lần sau cẩn thận một chút."

Chúc Miêu giật mình nhìn anh mở cửa đi vào, cửa mở ra rồi đóng lại, chỉ còn lại một mình cậu đứng ngoài cửa. Mèo con màu trắng đen ngủ trên ghế dài khẽ lật mình, cổ họng "grừ grừ" khe khẽ.

Hạng Chú không để ý đến nhóc ngốc ngoài cửa nữa, vào trong quán đi lên tầng. Trên tầng hai có máy để rang hạt cà phê, đêm nay anh định rang chỗ hạt cà phê mới mua cho khô. Khi rang hạt cà phê cần chú ý sức lửa và nhiệt độ, chờ rang khô một phần hạt, anh mới phát hiện bên ngoài mưa lại rơi.

Anh nhìn vệt mưa loang lổ trên kính cửa sổ , phát ngốc một lát, đổ hạt cà phê đã rang vào từng túi, ghi lại các số liệu, viết nhãn hiệu và ngày tháng xong, xuống lầu chuẩn bị khoá cửa đi về nhà.

Ai ngờ vẫn thấy nhóc ngốc ở bên ngoài như cũ, anh đẩy cửa ló đầu ra, nhóc ngốc bối rối cực kỳ, chột dạ nói: "Trời mưa, tôi tránh mưa thôi, tạnh mưa sẽ đi."

"Lấy ô cho cậu mượn nhé?"

"Không cần đầu, tạnh mưa... Tạnh mưa tôi sẽ đi..."

Hạng Chú: "Chúc... Cậu tên gì nhỉ, Chúc Tiểu Thảo?"

Chúc Miêu vội vàng nói: "Chúc Miêu, tôi tên Chúc Miêu, Miêu trong thụ miêu."

(树苗 /shùmiāo/: cây non)

Hạng Chú hỏi thẳng: "Có phải cậu không có chỗ để đi không?"

Chúc Miêu không đáp, cậu không biết trả lời sao, trên mặt không tự chủ hiện lên vẻ đáng thương, tóc vẫn rối bù, lông mèo con ôm trong ngực cũng rối bù, đôi mắt nó ngập nước long lanh tròn xoe, đúng lúc đó kêu một tiếng, vừa ỏn ẻn vừa thảm thương.

Bên ngoài vẫn mưa, nước từ mái hiên nhỏ xuống giày của Chúc Miêu, Chúc Miêu xê chân ra.

Hạng Chú nhìn đôi giày ướt một nửa của cậu, nói: "Cậu vào đây đi."

Chúc Miêu nghe lời, vừa bước vào một bước, lại khó xử nhìn mèo con trong ngực.

"Ôm vào đây."

Một người một mèo vào trong quán, sau khi vào cửa Chúc Miêu còn khéo léo chà đế giày ướt sũng lên tấm nệm ở cửa, sợ để lại dấu giày.

Cậu hỏi: "Xưng hô với anh như nào nhỉ?"

Hạng Chú lấy thẻ nhân viên của mình dưới quầy bar ra, đặt lên mặt quầy, ra hiệu cho cậu tự nhìn. Thấy Chúc Miêu nhìn hồi lâu, hơi khó xử, anh nhắc: " 'Chú', đồng âm với cây cối."

(澍 (Chú) và 树(Cây cối) cùng đọc là /shù/)

Chúc Miêu đỏ mặt gãi gãi đầu.

Hạng Chú dẫn cậu lên tầng hai, túm gáy mèo con trong ngực cậu nhấc lên, mèo con vùng vẫy, nâng chân sau lên muốn cào người, bị Hạng Chú tét hai phát vào mông, thành thật lại hẳn.

Trên tầng có hai cái lồng lớn, mấy chú mèo trong quán đều được nhốt bên trong, đang cào song sắt của lồng, tò mò ngó ra ngoài.

Hạng Chú lấy một chiếc lồng nhỏ ở xó ra, nhốt mèo con vào, bỏ thêm đồ ăn cho mèo và nước uống, mèo con bắt đầu ăn như hổ đói.

Chúc Miêu nhìn tầng hai hơi nhỏ hẹp, bên cạnh lồng nhốt mèo đặt một cái máy, một bên khác có chiếc bàn lớn dựa vào tường, phía trên đặt từng túi hạt cà phê. Cạnh bàn có một chiếc sô pha rộng rãi, thêm mấy chiếc ghế gỗ nhỏ.

"Cậu có thể ngủ ở chỗ này." Hạng Chú chỉ chỉ ghế sô pha.

Chúc Miêu ngây ngẩn cả người: "Tôi có thể ngủ ở đây?"

"Có thể." Hạng Chú nói, "Đừng đụng vào máy móc và hạt cà phê của tôi, cũng đừng nghịch mèo."

Chúc Miêu không tin vào tai mình: "Anh không sợ tôi khoắng sạch quán của anh à?"

Hạng Chú chỉ vào camera an ninh ở trong góc, lại chỉ vào đồng phục của cậu, nói: "Cậu là học sinh của trường trung học gần đây, chỗ này tôi còn có camera, tìm ra cậu rất dễ, cứ trộm 1 thì bồi thường 10. Hơn nữa, trong quán không có gì đáng giá cả. Máy pha cà phê là quý giá nhất, chắc hẳn cậu không bưng đi được."

Chúc Miêu mừng rỡ, cảm kích không thôi, nói: "Cảm ơn!"

"Được rồi," Anh nói, "Lát nữa tôi sẽ khoá cửa, chìa khoá dự phòng dưới đáy bình hoa ở quầy bar. Sáng mai chắc cậu phải đi học, khi đi nhớ khoá cửa lại."

Trước khi về Hạng Chú còn chỉ chỉ tóc của cậu, ghét bỏ nói: "Bên kia có toilet, chỉnh lại tóc tai đi, như tổ quạ."

Chúc Miêu ngồi trên ghế sô pha xốp mềm, nghe tiếng khoá cửa, chốc lát sau trong quán trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh đồng hồ quả lắc đong đưa qua lại, còn có tiếng mèo gừ gừ.

Cậu thở một hơi dài thật dài, tê liệt ngã xuống ghế, nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong quán có một mùi đàn hương thoang thoảng, khiến người ngửi thấy an tâm.

***

Hôm sau khi Hạng Chú đến quán, gần như đã quên mất đoạn nhạc đệm đêm qua.

Anh hay nhặt về mấy thứ linh tinh, bình hoa trong quán là bầu rượu anh nhặt, mèo là mèo hoang anh nhặt, thợ pha cà phê – Nhất Ninh, cũng là anh nhặt về, nhặt thêm một Chúc Miêu và một con mèo nhỏ không là gì cả.

Khi anh mở cửa vào quán, đã không còn ai ở trong. Anh lên tầng hai nhìn thử, Chúc Miêu đã biến mất, mèo con trong lồng vẫn còn, lật úp cái bát thức ăn, đang tự nghịch tự vui khều khều.

Mấy chiếc mèo mập bên cạnh đang nhìn nó như nhìn đồ đần độn.

Hạng Chú để ý thấy, sàn nhà được lau qua một lần, sạch bong, hình như quầy bar cũng được lau qua, bóng loáng.

Anh cười khẽ một tiếng, không chú ý nữa, thả đám mèo mập trong lồng ra, thu dọn quầy bar, chuẩn bị mở quán.

Anh không ngờ tới, lúc chạng vạng chuẩn bị nghỉ bán về nhà, Chúc Miêu lại đẩy cửa bước vào. Tóc tai vẫn rối bời, trên mặt một mảng xanh một mảng tím, tội nghiệp hơn cả mèo hoang, thấy anh thì nhoẻn cười.

"Anh," Chúc Miêu lấy lòng, "Buổi chiều tốt lành."

Hết chương 03.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net