Chương 05: Tôi cũng vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 05: Tôi cũng vậy

***

Cậu mặc quần lót vịt vàng rộng thùng thình...

***

Toàn bộ quán cà phê như một thế giới nho nhỏ, biệt lập với mưa đầu xuân triền miên bên ngoài, hoạt động độc lập và cân bằng.

Chúc Miêu chậm rãi uống xong cốc trà chanh, chiếc cốc vẫn lạnh buốt, thành cốc có bọt nước đọng lại. Sắc trời dần chuyển tối, mặt trời như cái trứng vịt vàng chìm dần. Nghe âm nhạc chầm chậm, Chúc Miêu hơi buồn ngủ, mèo trong quán vừa đi qua chân cậu, cái đuôi phất qua mắt cá chân trần trụi, làm cậu tỉnh táo lại.

Trong quán bật đèn lên, Hạng Chú đang ngồi trên ghế chân cao ở quầy bar, một chân để trên đất, lộ ra chân dài. Một tay anh cắm trong túi, một tay lật cuốn sách kia, lật từng trang từng trang.

Thấy Chúc Miêu tỉnh lại, Hạng Chú gõ gõ quầy bar, nói: "Đến giờ đóng cửa rồi."

Chúc Miêu nhìn giờ, nói: "Sớm vậy hả..."

Chủ quán lười nhác Hạng Chú đứng dậy, đặt sách lên quầy bar: "Trà chanh, ba mươi lăm tệ."

Chúc Miêu xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, khó xử, bây giờ nào dám có ý định trốn thanh toán.

Hạng Chú thấy sự quẫn bách của cậu, cười: "Nói đùa thôi, cho cậu uống miễn phí đó. Mau về nhà đi."

Anh không biết rằng, "về nhà" so với "thanh toán" càng khiến Chúc Miêu khó xử hơn.

Chúc Miêu đứng dậy, cậu lại nhìn về tấm thông báo tuyển dụng, ngoái đầu lại, tới bên quầy bar, nhỏ giọng nói: "Không phải các anh tuyển người à? Tuyển em đi, tác phong làm việc của em rất nhanh nhẹn, mỗi ngày tan học xong sẽ đến, cuối tuần sẽ đến, tiền lương thấp cũng không sao..."

Mặt tiền cửa hàng không lớn, Hạng Chú không chỉ dựa vào nguồn thu nhập của quán để nuôi sống bản thân, anh và Nhất Ninh thay phiên nhau mỗi ngày, mười giờ sáng mở quán, buổi chiều thích mấy giờ đóng cửa thì đóng. Nhưng gần đây anh có kế hoạch khác, không thể thường xuyên tới cửa hàng, cho nên định tuyển thêm barista hỗ trợ Nhất Ninh. Người định làm bán thời gian như Chúc Miêu không nằm trong phạm vi kế hoạch của anh.

Chúc Miêu đáng thương, cậu hay vô thức lộ ra cảm giác tội nghiệp này, đuôi mắt rũ xuống, khoé môi luôn nhếch lên tiu nghỉu, mái tóc xoăn tự nhiên hơi rối khiến cậu càng đáng thương, đôi mắt chớp chớp, giống mèo hoang Hạng Chú nhặt trước kia.

Hạng Chú không nói lời nào, chỉ là nhìn Chúc Miêu, ánh mắt lưu luyến trên mặt cậu.

Chúc Miêu bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ cả mặt, hỏi: "... Được không?"

Hạng Chú chống tay lên quầy bar, nâng cằm lên, không nói lời nào như cũ, cứ nhìn như vậy, tóc rối buông lơi bên thái dương anh, sau gáy tuỳ ý buộc lên, thoả mãn nhìn gương mặt Chúc Miêu bị anh nhìn đến ngày càng đỏ.

Cuối cùng, Chúc Miêu sắp không nhịn được nữa, muốn bỏ chạy, Hạng Chú mới nhẹ nhàng nói: "Được thôi."

Chúc Miêu mừng rỡ, suýt thì hét lên, mau mắn nói: "Cám ơn sếp."

Hạng Chú nói: "Ngày mai tan học cậu tới đây học đi."

Chúc Miêu do dự một lát, lại nói: "Em có thể... có thể ngủ lại tầng hai không ạ... Em khoá cửa giúp anh, ban đêm em có thể quét dọn vệ sinh, còn có thể hót phân và cho mèo ăn, em sẽ không động vào các đồ vật khác..."

Lần này, Hạng Chú đồng ý rất nhanh gọn: "Vậy được, cậu dọn dẹp một chút, tôi về trước."

Chúc Miêu vui vẻ tiễn anh về, đưa ra đến cửa, khi đi Hạng Chú còn cầm theo cuốn sách kia. Trong quán chỉ còn lại một mình Chúc Miêu, cậu đóng cửa lại, nhìn căn nhà nho nhỏ này, ánh đèn vàng bao trùm quán cà phê, cậu ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Trong quán không có ai, mấy chú mèo từ lầu hai xuống, vừa cảnh giác vừa hiếu kì nhìn Chúc Miêu.

Chúc Miêu dựa theo dặn dò của Hạng Chú, bày thau cho mèo ăn ra, đổ đồ ăn cho tụi nó. Rồi cậu lên tầng hai, vào toilet, dùng áo thun cũ nhúng nước lau người, nghĩ lát nữa tới cửa hàng giá rẻ dùng số tiền còn lại mua bàn chải và kem đánh răng vân vân...

Chúc Miêu hì hụi quét sạch lau sạch sàn nhà trong quán, cả cửa kính, giá sách, quầy bar, các xó xỉnh đều lau bằng sạch, như cô nương ốc đồng cần cù chịu khó. Năm chú mèo quấn tới quấn lui bên chân cậu, nhiều lần suýt làm cậu trượt chân.

Chúc Miêu lấy trong ba lô ra một cuốn sách k.h.i.e.u.d.a.m khác hồi đó mua, muốn vứt đi, nhưng lại thấy mục tiêu quá lớn, cuối cùng cậu nhấc nệm ghế sô pha lên, nhét xuống dưới giấu kỹ, còn hài lòng vỗ vỗ.

Ban đêm Chúc Miêu vẫn ngủ trên ghế sô pha, chất lượng giấc ngủ của cậu rất cao, chỉ thỉnh thoảng mèo nhảy lên người cậu, mới khiến cậu tỉnh khỏi cơn mơ. Lúc này cậu mới nhớ ra mình đã quên nhốt mèo vào lồng.

Có chỗ ngả lừng, nói không chừng còn có cả tiền lương, hôm sau khi tỉnh dậy toàn thân Chúc Miêu tràn ngập sức lực, tới trường nhìn thấy mấy kẻ hôm qua chặn đánh cậu cũng không thấy phiền.

May hôm qua chạy nhanh, với lúc sau chắc là giáo viên tới, nhìn mấy kẻ đó giống như đã bị dạy dỗ, hôm nay đàng hoàng hơn, chỉ là nhìn chằm chằm Chúc Miêu cay nghiệt, nhưng không ra tay nữa.

Vừa tan học, không đợi người khác chặn lại, Chúc Miêu chạy ù đi như sét đánh không kịp bưng tai.

Cậu chạy một mạch tới quán cà phê, Hạng Chú đang hút thuốc đọc sách trong sân, Nhất Ninh đang làm cà phê đá pha tay trên quầy bar, dòng cà phê nóng hổi tưới lên viên đá lớn, cục đá tan ra vang lên tiếng "cách cách". Nhất Ninh mãi mãi không vội không loạn, tựa như dòng nước chảy ra dưới tay cô, tốc độ chảy ổn định.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Chúc Miêu một cái coi như chào hỏi. Chúc Miêu đẩy cửa thuỷ tinh dẫn ra sân, lấy lòng gọi: "Sếp."

Hạng Chú gảy tàn thuốc, liếc cậu một cái rồi cười: "Cậu phơi gì trong toilet vậy?"

Chúc Miêu ngớ ra hai giây, mặt đỏ phừng — gần đây tần suất cậu đỏ mặt hơi nhiều. Tối qua sau khi tắm rửa xong, cậu thay quần lót rồi tiện tay giặt luôn, không có chỗ phơi, cũng không thể phơi trong sân, cậu đành vắt lên bể nước bồn cầu.

Cậu mặc quần lót vịt vàng rộng thùng thình.

Tối qua cậu định phơi đến sáng rồi thu vào, không ngờ ra ngoài gấp quá, quên béng mất.

"Em quên, quên mất..." Chúc Miêu lắp bắp, "Em đi thu, thu vào..."

Hạng Chú đáp: "Tôi thu lại cho cậu rồi, nhét vào ngăn tủ trong nhà vệ sinh, tầng dưới cùng."

Chúc Miêu tranh thủ chạy ruỳnh ruỳnh lên tầng, xông vào toilet kéo ngăn tủ ra, thấy quần lót của mình được gấp thành ô vuông nhỏ, đặt chính giữa ngăn tủ dưới cùng. Cậu không nhịn được bắt đầu hoạt động não, tưởng tượng Hạng Chú vừa ngậm thuốc lá vừa giũ quần lót của cậu rồi gấp lại gọn gàng.

"Xuống làm việc đi —–" Hạng Chú đứng trên bậc thang, nhô đầu ra gọi cậu.

Chúc Miêu nhanh nhẹn đáp lại, hấp tấp chạy xuống lầu. Nhất Ninh đưa cho cậu một chiếc tạp dề, để cậu buộc lên người, rồi bảo cậu bưng nước đá và khăn giấy cho khách mới tới.

Chúc Miêu làm việc rất nhanh nhẹn, trên mặt còn mang theo nụ cười, rất khiến người khác yêu thích.

Hạng Chú nhìn cậu bận bịu tới lui trong quán, nói với Nhất Ninh: "Cũng không tệ lắm nhỉ?"

Nhất Ninh không hề lay động, chỉ gật gật đầu, trầm mặc bắt đầu xay cà phê.

Chuông cửa leng keng vang lên, có mấy người cùng bước vào, một câu "Hoan nghênh ghé thăm" của Chúc Miêu còn chưa kịp thốt ra, nụ cười đã đông cứng trên mặt.

Người bước vào là bạn học cùng lớp cậu, là mấy kẻ không ưa cậu, vết ứ đọng trên mặt cậu vẫn còn đau nhói.

Vào cửa thì đều là khách, Chúc Miêu không muốn ngày đầu tiên đi làm đã làm hỏng việc. Không rặn ra nổi nụ cười, nhưng Chúc Miêu vẫn cố gắng để biểu cảm của mình không quá khíu chọ, dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.

Cậu không muốn gây sự, nhưng rõ ràng mấy kẻ kia ôm mục đích mà tới.

" Chúc Miêu —–" Thằng dẫn đầu gọi.

Chúc Miêu nhìn thoáng qua Nhất Ninh đang chăm chú pha cà phê sau quầy bar, căn bản không hề ngẩng đầu lên, còn có Hạng Chú. Hạng Chú đang dựa vào quầy nghịch điện thoại, nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn.

Chúc Miêu nhẫn nại lên tiếng, hỏi: "Làm sao?"

"Mày làm thêm ở chỗ này ha." Ngữ khí khiêu khích, không đợi Chúc Miêu trả lời, lại châm chọc tiếp: "Ông chủ biết chuyện của mày không nhỉ, dám tuyển mày cơ đấy."

Trong quán có mấy khách bắt đầu nhìn về hướng này, mấy con mèo vốn dĩ nằm trên sàn nhà phơi nắng cũng không thấy nữa, trốn mất rồi.

Chúc Miêu vừa bực bội vừa xấu hổ, thật sự cậu không muốn thêm phiền cho Hạng Chú và Nhất Ninh.

Hạng Chú đặt di động xuống, tốt bụng hỏi thăm: "Chuyện gì vậy?"

Thấy ông chủ tiếp lời, thằng dẫn đầu càng đắc ý khiêu khích hơn, như thể gã đang giấu một trái bom trong người, muốn làm cái quán nhỏ này nổ tanh bành.

Chúc Miêu cuống lên, tay buông bên chân siết chặt tạp dề, túm tạp dề đến dúm dó.

" Chúc Miêu ấy mà," Gã xấu xa nói, "Là đồng tính luyến ái, nó thích đàn ông, cái loại biến thái ấy, anh hiểu không—–"

Cả người Chúc Miêu cứng đờ, cậu không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của Nhất Ninh và Hạng Chú, cũng không dám nhìn khách ngồi trong quán.

Cả quán trở nên im phăng phắc.

Trong mấy giây đồng hồ trống rỗng đó, Chúc Miêu suy nghĩ rất nhiều.

Cậu bắt đầu nghĩ, nếu Hạng Chú đuổi cậu ra khỏi cửa, cậu phải đi đâu đây?

Hạng Chú lơ đễnh nhún vai, nhàn nhạt đáp: "A, tôi cũng vậy... Đồng tính luyến ái."

Nhất Ninh mặt không thay đổi giơ tay lên, như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của giáo viên, cô nói: "Tôi cũng vậy."

Hết chương 05.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net