Chương 06: Ngày mai gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 06: Ngày mai gặp

***

"Về chuồng!"

***

Lần này đến lượt đối phương không biết phải làm sao.

Hạng Chú lấy menu đập lên quầy bar, đứng lên, nói: "Uống gì?"

Một khi anh đứng lên, người đối diện lập tức phải rụt vòi. Hạng Chú rất cao, bất kể là tóc dài buộc sau đầu hay hình xăm trên cánh tay, đều có thể khiến đám học sinh cấp ba chưa trải đời cảm thấy không dễ chọc vào. Mà trên mặt anh còn nở nụ cười thương mại, càng giống cười lạnh hơn, khoé miệng khẽ nhếch lên, như thể một giây sau sẽ đầu độc cả bọn.

Đám học sinh lật đật chạy mất, trong quán cũng có một bàn vội vã tính tiền ra về.

Nhất Ninh hơi tức giận, cô nói: "Bọn họ uống còn thừa rõ nhiều."

Không uống hết đồ uống, là sự vũ nhục lớn nhất đối với barista.

Hạng Chú ngồi về chỗ cũ, vén tóc rơi loà xoà trước trán lên, cúi đầu lại bắt đầu nghịch điện thoại, cay nghiệt nói: "Chắc sợ không khí truyền nhiễm HIV-Aids."

Chúc Miêu thấy xấu hổ cực kỳ, nhưng hết lần này đến lần khác, ngoại trừ cậu, người khác đều tỏ ra không có chuyện gì, điều này khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.

Hạng Chú gập ngón tay gõ quầy bar, sai bảo: "Đi dọn bàn đi."

Một ngày làm việc sắp kết thúc, mặt trời xuống núi, nên dọn quán thôi.

Nhất Ninh gõ gõ bát, đám mèo từng con từng con xuất hiện như chui từ không khí ra, ngồi trước bát của mình đợi cơm.

Mèo con đen trắng Chúc Miêu mang tới được đặt tên là "Oreo", ăn một mình một lồng, mấy nữa cần dẫn nó đi tiêm phòng, mới có thể thả chung với đàn mèo trong quán.

Hạng Chú chơi điện thoại cả một buổi chiều, lúc này đứng lên giãn gân cốt, tự pha một ly cà phê.

Mặc dù Chúc Miêu không phải người trong nghề, nhưng cũng nhìn ra cách pha chế của Hạng Chú hoàn toàn khác với Nhất Ninh.

Khi Nhất Ninh pha cà phê, dòng nước chảy ra từ ấm luôn tinh tế, chậm rãi đảo quanh trên bột cà phê, bình ổn cân bằng, như ấn tượng mà cô đem lại cho người khác.

Khi Hạng Chú pha, tay cũng rất ổn định, nhưng dòng nước chảy rất mạnh, trút nhanh xuống, khuấy cho bột cà phê sủi bọt, như đang hô hấp. Khi dừng nước quả quyết vô cùng, động tác liền mạch dứt khoát.

Sau khi pha xong, chuẩn bị ba cái tách nhỏ, mỗi người một tách.

Chúc Miêu thận trọng uống một hớp.

Thế mà giống rượu quá.

Hạng Chú đang rửa ly và cốc đo lường, thuận miệng hỏi: "Thế nào?"

Chúc Miêu kinh ngạc nói: "Có mùi rượu!"

Cậu nghi ngờ barista nào cũng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Hạng Chú đang cọ rửa dụng cụ pha chế và ly đựng, cất gọn, chỉnh chỉnh góc độ, quầy bar khôi phục dáng vẻ ban đầu.

"Cái này gọi là "Thiên thần đen", hạt cà phê được xử lý đặc thù, sẽ có hương vị của rượu Whisky (*), rất được ưa thích. Lần sau cho cậu thử pha chế lạnh xem sao."

(*) Hạt cà phê sau khi rang sẽ được tẩm ướp rượu.

"Thiên thần đen/黑天使" ở đây search google thì ra một loại cà phê xuất xứ từ Guatemala, giá khoảng $420 một gói 227g.

Chúc Miêu nghiêm túc uống còn dư lại một ngụm nhỏ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Hạng Chú lau khô nước dính trên tay, hỏi: "Cảm ơn cái gì?"

Chúc Miêu ngồi xổm xuống, cúi đầu dùng ngón tay gảy đuôi mèo, mèo đen đang ăn cơm bị cậu quấy rầy, mất kiên nhẫn vung vẩy cái đuôi.

Cậu hơi thẹn thùng đáp: "Cảm ơn anh chị, đã giúp em nói chuyện. Thực ra không cần thiết, nếu anh chị không phải là..."

Hạng Chú nói: "Tôi đúng mà, Nhất Ninh cũng thế, muốn chứng minh thế nào?"

Chúc Miêu vội vã đứng lên, cuống quýt xua tay: "Thôi khỏi..."

Hạng Chú lấy điếu thuốc ra, kẹp giữa ngón tay, không đốt lên, cười như không cười nói: "Nếu bây giờ cậu tới hôn tôi, khả năng tôi sẽ có phản ứng, có thể chứng minh? Đúng rồi... Cậu thành niên rồi nhỉ..."

"Thành niên rồi... Không đúng, không cần chứng minh! Thật sự không cần! ... Em, em ra sân tưới hoa!"

Nhất Ninh nghe toàn bộ xong không phản ứng gì cả, cô đứng lên uống một ngụm "thiên thần đen" ướp lạnh, bình tĩnh nói: "Hạt cà phê cần degas (*) thêm, để ngỏ mấy hôm nữa đi."

Hạng Chú uống một ngụm, gật đầu đồng ý.

(*) Quá trình degas hay còn gọi là khử khí cho cà phê. Sau khi rang xong, có rất nhiều khí CO, NO hình thành trong hạt cà phê, nếu pha chế ngay, những chất này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hương vị. Bởi vậy cần khử khí cho hạt, để các chất đó bay bớt, quá trình này sẽ kéo dài khoảng 3-10 ngày tuỳ từng loại. Hạt cà phê được khử khí đầy đủ sẽ thơm ngon trọn vẹn. Có thể nói quá trình khử khí quan trọng không kém quá trình rang sấy hạt cà phê.

Chúc Miêu tưới hoa trong sân, hôm nay trời không mưa, mặt trời ló ra, cần tưới nhiều nước một chút.

Góc sân vắng có cái ao nhỏ Hạng Chú xây, bên trong chỉ nuôi chú rùa, đang nằm bên mép ao thở, bên cạnh còn mấy quả táo ăn gần hết.

Trên mặt Chúc Miêu vẫn còn nóng, lấy nước trong bình tưới hoa đổ ra tay, vỗ vỗ mặt.

Cậu ý thức được xu hướng tính dục của mình là mấy năm trước, nên cậu mới lén lén lút lút mua hai cuốn sách không đứng đắn kia.

Nhưng cậu chưa bao giờ thấy chủ đề này có thể nói ra một cách thoải mái như vậy, Hạng Chú và Nhất Ninh quá thản nhiên khiến cậu ngượng ngùng đến hận không thể trốn đi.

Chúc Miêu chột dạ tới cửa sổ thuỷ tinh ngó ngó vào, vừa hay Hạng Chú cũng đang nhìn cậu, trừng mắt với cậu một cái, doạ cậu vội vã cúi đầu tưới nước, suýt thì tưới ngộp cả hoa.

Cho mèo ăn, nhốt mèo vào lồng, Nhất Ninh gõ cửa kính một cái chào Chúc Miêu trong sân.

Chúc Miêu phất phất tay với cô, cất bình tưới hoa, đi vào chuẩn bị khoá cửa và lau sàn linh tinh gì đó. Cậu nghe thấy trên tầng hai có tiếng động, lên tầng, phát hiện Hạng Chú vẫn chưa về, đang trong toilet, cửa không khoá, không biết đang nghịch cái gì.

Chúc Miêu lại gần nhìn thử.

Hạng Chú đang ngồi xổm trong toilet, cầm cờ lê đang vặn cái gì đó, áo thun ngắn tay xốc lên trên vai.

Chúc Miêu nhìn bắp tay của anh, lại len lén nắn nắn tay mình, cảm thấy mình như một con gà còi.

"Đang làm gì đấy ạ..." Chúc Miêu hỏi.

Hạng Chú đứng lên, rửa qua tay, cất cờ lê đi, nói: "Lắp cái vòi sen nhỏ cho cậu, dùng để tắm rửa. Nhưng không có nước nóng, cậu ráng vậy, thời tiết cũng không lạnh."

Từ trước đến nay Chúc Miêu thích tắm nước lạnh, nên không có ý kiến gì, có cái vòi sen nhỏ là tốt lắm rồi. Mà Hạng Chú lại cực kì cẩn thận, còn làm thêm cái móc trên tường, để cậu treo vòi sen lên.

Toilet trên tầng hai rất nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai người rất gần. Chúc Miêu cảm thấy rất áp bách. Cậu đứng đưa lưng về phía bồn rửa tay, cố gắng lui về sau, mép bồn rửa tay cấn trên lưng cậu.

Hạng Chú bước một bước sang bên cạnh, Chúc Miêu vội vã rụt về phía sau, ngay cả bụng cũng hóp lại, chỉ mong không gian mình chiếm nhỏ đi.

Nhưng Hạng Chú chỉ là nghiêng người đi ra ngoài.

Khi bước ra hình như nhìn cậu một cái, lại có vẻ không nhìn.

Chúc Miêu sững sờ tại chỗ một lúc lâu, gãi gãi đầu, ra khỏi toilet, bám trên lan can tầng hai nhìn xuống. Hạng Chú đã dọn xong đồ chuẩn bị về, cũng không quay đầu lại nói với cậu một câu: "Về đây. Ngày mai gặp."

Chúc Miêu vội đáp: "Ngày mai gặp!"

Nhưng hôm sau, sau khi tan học, lúc Chúc Miêu chạy thẳng tới quán chuẩn bị làm việc, Hạng Chú không ở trong quán, chỉ có Nhất Ninh, vô cảm như trước, tóc buộc hết sau gáy. Bím tóc đuôi ngựa xù xù rối tung, so với đuôi ngựa càng giống cái chổi xể hơn.

"Hi." Nhất Ninh nói.

Chúc Miêu đáp lại cô, mặc tạp dề vào bắt đầu giúp đỡ, lượn một vòng tầng trên tầng dưới ngoài sân, không thấy bóng dáng Hạng Chú đâu cả.

Nhưng cậu ngại hỏi, nhân viên mới tới sao lại không biết ngượng đi hỏi "Sao sếp không tới"...

Lại nói chứ, Hạng Chú có đến hay không, cũng không ảnh hưởng đến cậu.

Sau khi suy nghĩ thông suốt chỗ này, Chúc Miêu không xoắn xuýt nữa, vùi đầu làm cái này cái kia.

Những việc cần làm trong quán không nhiều, một lát là xong. Cậu ngồi trong góc làm bài tập của mình, mèo con ghé vào bên tay cậu, Nhất Ninh ngồi sau quầy bar đọc sách.

Kỳ quái là, Chúc Miêu phát hiện ra, khi Hạng Chú ở đây, mèo không dám trèo lên bàn. Khi chỉ có Nhất Ninh ở đó, một hai con lớn gan sẽ lợi dụng quán vắng người để nằm úp sấp trên bàn.

Rất nhanh đã đến lúc đóng cửa. Nhất Ninh chuẩn bị ra về.

Lúc này Chúc Miêu mới đột nhiên nhận ra, mình vẫn rất muốn hỏi. Nhưng cái sự thật gọi là "rất muốn hỏi" này khiến cậu xoắn xuýt.

Đến cùng thì nên hỏi, hay không hỏi đây....

Chờ cậu xoắn quẩy xong, Nhất Ninh đã về mất, trong quán chỉ còn lại một mình cậu.

"Phiền quá à!"

Chúc Miêu đứng bật dậy, học Nhất Ninh và Hạng Chú lúc bình thường, quát một tiếng:

"Về chuồng!" 

Mèo không thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ run run lỗ tai, vẫy vẫy đuôi, híp mắt.

Không một con nào chuyển ổ.

Hết chương 06.

(づ ̄3 ̄)づ╭❤~ 02h52: Ngủ ngon ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net