Chương 07: Người da đen - kem đánh răng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 07: Người da đen – kem đánh răng

***

Cả người Hạng Chú đen đi vài tông...

***

Liên tiếp mấy ngày Hạng Chú không xuất hiện, đến cuối tuần cũng không tới, cuối tuần kế tiếp cũng không thấy đâu, đều là Nhất Ninh trông coi quán.

Thực sự Chúc Miêu không nhịn được nữa, hỏi: "Sếp đâu rồi chị?"

Nhất Ninh ngơ ngác nhìn cậu, mãi sau mới phản ứng lại, như không biết ai là sếp.

"À," Nhất Ninh như vừa tỉnh mộng, đáp, "Đi ra ngoài rồi."

Trả lời đơn giản chắc như đinh đóng cột, như thể đây là vấn đề quá xá đơn giản, vậy là giải thích đủ rõ ràng rồi.

Chúc Miêu không dám mặt dày hỏi lại, ra ngoài? Đi đâu? Bao giờ thì về?

Mỗi một vấn đề đều có vẻ vượt khỏi khuôn phép.

***

Cuối tuần hiếm khi nhàn rỗi, khách không nhiều, Chúc Miêu đứng bên quầy bar nhìn Nhất Ninh pha cà phê, tò mò chỉ vào dụng cụ trên quầy bar, hỏi cái này cái kia. Hỏi gì Nhất Ninh đáp nấy, không hề bị quấy rầy — mỗi barista đều xuất sắc như vậy, vừa pha vừa nói, một công đôi việc, việc trên tay vẫn cẩn thận tỉ mỉ như cũ.

Chúc Miêu nghe xong bó tay toàn tập, không hiểu gì cả.

Trước kia cậu vẫn cho rằng, pha cà phê chính là đổ cà phê vào nước nóng, quấy lên, hoà tan, xong.

Nhưng sự thực phức tạp hơn nhiều.

Cậu hỏi dò: "Em hơi hơi... muốn học thử..."

Nhất Ninh gật gật đầu, rút một cuốn sách trên giá sách cạnh quầy bar ra, đưa cho Chúc Miêu. Trước kia cô thường đọc cuốn đó.

Chúc Miêu ngạc nhiên gật đầu, nhận sách, ngồi ở một bên, thành kính nghiêm trang lật trang đầu tiên ra. Bên trên có rất nhiều ghi chép và chú thích, khiến cho cuốn sách nhìn thoáng qua khá là phong phú.

Chúc Miêu nghiêm túc dành mười phút để đọc trang đầu tiên —- nhìn... không... hiểu.

Tên cà phê và khu vực sản xuất khó đọc khiến cậu không hiểu gì cả.

Cậu vừa ngẩng đầu đã thấy Nhất Ninh đang nhìn mình, mặc dù mặt vẫn không biểu tình, nhưng ở chung đã quen nên Chúc Miêu có thể nhìn thấy sự chờ mong và kích động trong ánh mắt cô, như thể rốt cuộc cũng tìm được người để chia sẻ sở thích, sau bấy lâu cầu mong.

Chúc Miêu chỉ có thể cười khan nói: "Hay quá, em... Em giữ lại để ban đêm đọc..."

Nhất Ninh thoả mãn gật đầu, lại rút thêm mấy cuốn sách nữa ra, nhét hết cho Chúc Miêu.

Chúc Miêu chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nhận.

"Đúng rồi," Nhất Ninh nói, "Hạng Chú bảo em thêm Wechat của ảnh. Ảnh muốn trả tiền lương cho em."

Chúc Miêu đứng lên, hấp tấp cầm lấy điện thoại, quét mã QR, gửi lời mời kết bạn, thuận miệng hỏi: "Hôm nay anh ấy bảo chị à?"

Nhất Ninh nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Từ hôm trước thì phải."

Chúc Miêu: "..."

Lời mời kết bạn gửi đi mãi mà không thấy chấp nhận, nhưng Chúc Miêu không có thời gian để xoắn xuýt chuyện này, trong trường học có chuyện khiến cậu phiền não hơn.

Sau lần đối đầu chính diện với Hạng Chú và Nhất Ninh, đám nam sinh ăn no thừa calo thích gây chuyện trong trường yên tĩnh lại, nhưng kẻ Chúc Miêu ghét nhất đời này – Lâm Chu, hắn lại bắt đầu "tìm phiền toái" cho Chúc Miêu.

Thông thường không có việc gì thì Chúc Miêu cũng không tới văn phòng, hôm đó giáo viên Anh văn lớp bên cạnh tình cờ gặp trên đường có nhờ cậu lên văn phòng chuyển lời hộ. Cậu vừa mở cửa ra, đối tượng cần nhắn không ở đó, trong văn phòng chỉ có Lâm Chu ngồi lù lù và một giáo viên khác Chúc Miêu không quen.

Chúc Miêu xoay người định rời đi ngay. Cậu giống con thú nhỏ lánh xa nguy hiểm, vừa thấy Lâm Chu là lông tơ cả người dựng đứng, chỗ nào cũng không thoải mái.

"Chúc Miêu à," Lâm Chu đeo kính cận, điềm đạm dễ gần nói: "Lại đây."

Còn người khác đang ở đây, nên Chúc Miêu cứng ngắc đi qua. Lâm Chu giữ chặt cùi chỏ của cậu, ấn cậu ngồi xuống. Chúc Miêu thấy làn da chỗ khuỷu tay mình như bị lưỡi rắn liếm qua, ướt lạnh dính nhớp, khiến người ta buồn nôn.

Lâm Chu cười nói: "Có phải gần đây trò thường mâu thuẫn với bạn học không? Có chuyện gì khó xử, cứ nói với thầy..."

Chúc Miêu khẽ hất tay của hắn ra, đáp: "Không có."

Bỗng Chúc Miêu đang ngồi trên ghế giật bắn, bởi dưới ngăn bàn tay Lâm Chu khoác lên đùi cậu. Thời tiết nóng dần, Chúc Miêu mặc quần đùi đồng phục, một nửa bàn tay của Lâm Chu dán chặt vào da thịt chỗ bắp đùi.

Chúc Miêu chỉ thấy nhịp tim đập nhanh dữ dội, không biết phải làm sao, luống ca luống cuống. Đại não gào thét muốn nhảy dựng lên đánh cho hắn ta một trận.

Nhưng hậu quả khó lường, không thể tuỳ tiện ra tay.

Đồ ngu mới thích dùng nắm đấm.

Hạng Chú từng nói vậy, Chúc Miêu phân tâm nghĩ.

Chúc Miêu nhớ tới lúc bắt đầu mọi chuyện, đại khái khoảng nửa năm trước. Đó là một buổi chiều nóng bức, cậu len lén trốn trong gian đựng đồ linh tinh ở cuối hành lang đọc truyện, chỗ đó nóng đến mức toàn thân Chúc Miêu đổ mồ hôi, tim đập rộn lên.

Lâm Chu phát hiện ra cậu, đồng thời tịch thu truyện cậu đang đọc.

Cậu căng thẳng vô cùng, nội dung trong cuốn truyện đó rất đáng xấu hổ, như bị lột trần truồng bêu rếu công khai vậy. Chúc Miêu cuống đến sắp khóc, Lâm Chu trước giờ ôn hoà, là giáo viên dễ nói chuyện (hoặc là dễ bắt nạt) nhất đối với học sinh.

Lâm Chu không hề phê bình quở trách, mà bảo Chúc Miêu tan học đến văn phòng tìm hắn.

Chúc Miêu lo lắng bất an đến đó, vượt ngoài dự kiến, Lâm Chu chỉ an ủi cậu.

"Cái này không sao, đồng tính luyến ái không phải cái gì to tát." Lâm Chu nói.

Bốn chữ nhạy cảm ở giữa khiến Chúc Miêu càng căng thẳng, trên lưng cậu toàn là mồ hôi, vừa sợ vừa cấp bách muốn nghe tiếp.

Lâm Chu nói: "Chuyện này rất bình thường, thả lỏng đi. Thầy cũng vậy."

Chúc Miêu ngẩng phắt đầu lên, không tin vào tai mình. Cậu hỏi lại: "Thầy cũng vậy ạ?"

Đang mải kinh ngạc, cậu không để ý Lâm Chu đang ngày càng lại gần, như rắn độc trườn lại chỗ con mồi, tỉnh rụi thản nhiên.

Tay Lâm Chu khoác lên đùi cậu, hơi thở phả ra phun trên cổ Chúc Miêu.

Lâm Chu nói: "Nam với nam... Cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Bình thường em có tự mình tuốt không? Thầy có thể giúp em..."

Tay hắn càng lúc càng mò lên trên.

Chúc Miêu đột nhiên bừng tỉnh, hất văng tay hắn, cướp lại cuốn truyện bị Lâm Chu tịch thu đặt trên bàn, chạy trối chết.

Hồi ức và hiện tại chồng lên nhau.

Lúc này Chúc Miêu cũng đứng phắt lên, làm đổ cả ghế, doạ vị giáo viên khác trong văn phòng, nhưng cậu không để ý, quay người rời khỏi văn phòng. Không muốn lên lớp nữa, nhảy tường ra khỏi trường, không dám dừng lại, sợ dừng lại một cái sẽ bị nhấn chìm trong nỗi chán ghét và sợ hãi.

Từ cái ngày hôm ấy, bạn học trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán về Chúc Miêu, mấy tên nam sinh bắt đầu gây chuyện.

Hôm ấy, lần đầu tiên cậu trực tiếp đối diện với xu hướng tính dục của mình, xui xẻo chính là, đồng loại đầu tiên cậu biết lại là Lâm Chu. Hành vi của Lâm Chu khiến cậu thấy ghê sợ xu hướng tính dục của chính mình.

Hôm ấy cậu cũng như hiện tại, chạy một mạch, chạy trên con đường bỏng rát phơi dưới ánh mặt trời.

Không khí oi nóng đè ép bốn bề, cậu hít thở không thông. Khi ấy không biết đi đâu về đây, chỉ có thể chạy không mục đích trên đường phố, cuối cùng ngồi xổm ở góc hành lang hẻo lánh ngoài nhà, im lặng ngẩn người, còn khóc nữa.

Nhưng bây giờ không giống nữa, Chúc Miêu có chỗ để đến rồi. Nơi cậu đến so sánh ra thì còn an toàn hơn cái "nhà" trước giờ nhiều.

Chạy mãi chạy mãi, Chúc Miêu chậm dần lại. Chạy băng băng khiến nhịp tim cậu đập nhanh, thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Cậu chạy tới quán cà phê.

Khiến cậu không ngờ đó là, trong quán không chỉ có Nhất Ninh, còn có Hạng Chú đã hơn hai tuần không gặp.

Suýt thì Chúc Miêu không nhận ra anh. Cả người Hạng Chú đen đi vài tông, trên gáy và cánh tay còn vết bỏng nắng tróc da chưa khỏi hẳn. Mái tóc dài đã cạo đi, chân tóc mới mọc như gốc rạ ngắn, khiến ngũ quan của anh càng thêm nổi bật.

Quả thực y chang dân tị nạn lưu lạc hai tháng trời.

"Ủa, sớm thế. Có phải cậu trốn học không?" Hạng Chú nói.

Sau khi da anh đen đi, răng càng thêm trắng sáng. Giống người da đen quảng cáo cho kem đánh răng vậy.

Suýt thì Chúc Miêu phì cười, tâm tình khó chịu được quét sạch.

Hết chương 07

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net