Chương 10: Mặt mo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 10: Mặt mo

***

"...Gọi ba đi..."

***

Chuyện họp phụ huynh này, Chúc Miêu thấy rất phiền.

Trước kia đều là bà nội đi họp cho cậu, hôm đó Chúc Miêu nhận được thông báo, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định về nhà. Cậu chọn một buổi chiều làm việc, nói với Nhất Ninh một tiếng. Rồi hôm nay tan học không đến quán cà phê, chạy thẳng về nhà, định tranh thủ lúc chú thím đáng ghét chưa tan tầm, nói chuyện họp phụ huynh cho bà nội.

Mùa hè đã lặng lẽ tới, che giấu rất khá, sáng tối còn gió xuân hơi lạnh, nhưng thỉnh thoảng nắng gắt ló ra làm lộ chân tướng.

Chúc Miêu chạy đến đầu đầy mồ hôi, vừa tính toán đi cắt tóc, vừa chạy về nhà. Cậu chạy thẳng lên lầu, vội vàng chào hỏi hàng xóm đã lâu không gặp, đập vang cửa nhà.

"Nội ơi, con nè, mở cửa cho con —"

Hồi lâu không thấy ai đáp lại, Chúc Miêu lại gõ gõ, nâng cao âm lượng gọi bà, vẫn không thấy ai ra mở cửa. Chúc Miêu từ nghi hoặc đến khẩn trương rồi đến khủng hoảng, sợ bà nội lớn tuổi ở nhà một mình té ngã hoặc ngất xỉu gì đó, đập cửa "Ầm ầm", gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Ngay khi cậu định gọi cảnh sát, hàng xóm ở đối diện nghe thấy động tĩnh ra mở cửa.

"Miêu Miêu à, vừa về hả..."

Chúc Miêu vội hỏi: "Nội cháu có ở nhà không? Hay là ra ngoài rồi?"

"Cháu không biết à?" Hàng xóm muốn nói lại thôi, "Hai hôm trước bà cháu đi viện, nhưng không có việc gì lớn. Ài, cháu đừng gấp, không sao đâu —"

Chưa kịp nói thêm gì, Chúc Miêu đã hùng hổ chạy tới bệnh viện.

Tuổi tác bà nội đã cao, là khách quen của bệnh viện, ngay ở đầu phố. Chúc Miêu quen thuộc tới thẳng khu nội trú, y tá báo cho cậu số phòng và số giường. Chúc Miêu hít thở sâu một hồi, bình tĩnh lại mới đẩy cửa đi vào, thấy bà nội Chúc đang ngồi bên cửa sổ.

Bà đang đan len bên cửa sổ, nhìn trên tay thì đoán là đang đan áo gile len cho Chúc Miêu. Năm nào bà cũng đan một chiếc cho Chúc Miêu.

"Nội ơi." Chúc Miêu nhẹ nhàng gọi, sợ doạ đến người già.

"Ai ya, Miêu Miêu đến rồi, mau tới đây." Bà nội Chúc gọi cậu, "Tan học rồi à con, nội không có việc gì. Con tới đây làm gì?"

Sau khi rời nhà, Chúc Miêu thường chọn lúc chú thím không ở nhà để về thăm bà. Hạng Chú trả lương cho cậu, cậu bèn mua ít đồ cho bà nội, để bà yên tâm, cậu nói mình đi làm thêm, ở lại trong quán, rất tốt, lúc nào rảnh sẽ dẫn bà tới xem thử.

Bà nội vẫn không yên tâm, nhưng cũng hết cách.

Bà nuôi dưỡng Chúc Miêu mười mấy năm, Chúc Miêu không muốn để bà khó xử.

Giọng Chúc Miêu vẫn khẽ khàng, ngồi ở một bên giường bệnh. Vừa ngồi xuống, lại giật bắn lên, nói: "Nội à con đi mua ít hoa quả cho nội ăn."

Bà nội còn chưa lên tiếng, Chúc Miêu đã chạy đi như một làn khói. Đầu hạ đã có quả vải và măng cụt, quả vải tính nóng, Chúc Miêu không dám mua, bèn mua một ít măng cụt, mang về bệnh viện. Còn chưa bước vào phòng bệnh, Chúc Miêu đã nghe thấy tiếng của bà nội, đang khen cậu với bà lão giường bên cạnh.

"... Đúng vậy. Miêu Miêu ngoan lắm, lại thông minh, đang học lớp 12 rồi... Đúng vậy nha, sắp thành sinh viên đại học rồi..."

Chúc Miêu cầm măng cụt bước vào, đặt trong hộc tủ bên giường. Bệnh cũ của bà nội Chúc là bệnh gout, thêm mấy bệnh lặt vặt của người già, không thể đi nhanh, lưng còng còng. Trẻ con và người già, mỗi năm thay đổi rất lớn. Năm ngoái bà nội Chúc còn cực kỳ nhanh nhẹn.

Chuyện họp phụ huynh Chúc Miêu không thể nói ra, chăm sóc bà hồi lâu, rồi ra về. Cửa không đóng lại, sau lưng lại vang lên lời khen ngợi. Áo gile đã đan được một nửa, Chúc Miêu bảo bà cứ đan từ từ, đừng để mệt mỏi.

Chúc Miêu chậm rãi ra khỏi bệnh viện, nhìn mặt trời lặn về phía tây, cảm thấy trong lòng trĩu nặng.

Cậu ngồi xổm ở ven đường thất thần hồi lâu, nhìn ngắm mu bàn tay của mình. Tuổi trẻ có làn da trắng nõn căng mịn, khác với người già. Da của người già nhăn nheo, vàng như nến, hiện lên vẻ ủ rũ của sinh mệnh.

Chúc Miêu suy nghĩ miên man...

Vì sao ba mẹ lại đặt tên cho cậu là "Chúc Miêu" nhỉ. Cậu không muốn làm một cây non, cậu muốn làm một cây to che trời, có thể che chở cho những người cậu yêu thương.

Chúc Miêu quyết định, khi họp phụ huynh thì vị trí của mình trống không cũng được.

Nhưng Lâm Chu làm chủ nhiệm lớp Chúc Miêu, làm giáo viên tiếng Anh khiến người ta ghét lại không nghĩ như vậy. Bởi thành tích môn tiếng Anh của Chúc Miêu quá nát, (thực ra môn nào cũng thế thôi), Lâm Chu đã coi đây là cái cớ để thường xuyên gọi Chúc Miêu lên văn phòng. Ngay trước mặt các giáo viên khác, nên Chúc Miêu không thể cự tuyệt.

Mỗi lần lên đều như ngồi bàn chông, sợ Lâm Chu lại táy máy tay chân.

Nếu không có ai đến họp phụ huynh, chắc chắn Lâm Chu lại viện cớ để làm phiền cậu.

Một ngày trước hôm họp phụ huynh, Chúc Miêu nôn nóng vô cùng.

Trên đường tan học về quán cà phê, cậu lại mua măng cụt tươi ngon mọng nước, đặt trong ba lô. Vừa vào cửa đã thấy Hạng Chú đang pha cà phê ở quầy bar, mùi bơ độc đáo của hạt cà phê toả ra. Trời nóng nực, nên hôm nay anh mặc một chiếc áo không tay, khi pha nước khuấy bột cà phê, cơ bắp cứng rắn trên cánh tay căng ra, cộng thêm hình xăm trên tay, khiến khách hàng nữ không biết đang nhìn cà phê hay nhìn người.

Chúc Miêu không hơi đâu để ý vấn đề này, cậu nhanh nhẹn chào hỏi Hạng Chú, thể hiện độ tồn tại của mình, rồi nhanh chóng mặc tạp dề lên, chăm chỉ đi quét dọn sân sau, đổ rác trong gạt tàn, tưới hoa, lau bàn, sau đó quay vào bên trong, bưng nước bưng cà phê cho khách.

Hạng Chú nhìn hết thảy trong mắt, ung dung bình tĩnh.

Mãi cho đến khi chỉ còn lại một bàn có khách, sắp đến lúc đóng cửa quán, mắt thấy Hạng Chú đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, Chúc Miêu quýnh lên. Nhưng không dám nói thẳng ra, lượn vòng vòng quanh Hạng Chú, như con mèo nhỏ đòi ăn vờn quanh đùi chủ nhân.

"Sếp à." Chúc Miêu thử gọi một tiếng thăm dò.

Hạng Chú đáp: "Hử?"

"Hôm nay anh có thấy em..." Chúc Miêu ám chỉ, "Cực kỳ chịu khó không?"

Hạng Chú đáp: "Tạm được. Thế chẳng lẽ bình thường cậu lười biếng à?"

Chúc Miêu vội vã nói: "Không có mà! Không tin anh hỏi chị Nhất Ninh!"

Ra quân thất bại.

Đột nhiên Chúc Miêu nhớ đến hoa quả trong ba lô mình, vội vã lấy ra, rửa sạch sẽ, dùng dao bổ vỏ, lộ ra thịt măng cụt trắng trắng, một mùi hương ngọt ngào chui vào mũi.

Chúc Miêu lấy lòng nói: "Anh ơi, anh ăn không? Em mua đó."

"Cậu ăn đi, tôi không thích ăn ngọt."

Chúc Miêu vừa đau lòng phí tiền, vừa yên lặng ăn hết măng cụt.

Hạng Chú nói: "Nhớ nhốt mèo vào lồng. Tôi về đây."

"Chờ đã! Chờ một chút!"

Chúc Miêu bắt lấy cơ hội cuối cùng, nhắm mắt quyết tâm nói ra: "Anh à, có thể giúp em một việc được không? Cái đó... Họp phụ huynh, anh giả vờ một chút... Được không anh..."

Hoá ra là chuyện này.

Hạng Chú cười một tiếng, dựa vào quầy bar, nói: "Cậu ấp ủ chuyện này cả nửa ngày rồi đó, tôi còn tưởng cậu muốn vay tiền. Chuyện nhỏ, gửi thời gian địa điểm cho tôi."

Chúc Miêu lui ra sau một bước, vô cùng trịnh trọng gập người 90 độ để cảm ơn.

Hạng Chú khoát tay lùi ra, nói: "Được rồi được rồi, chuyện nhỏ thôi. Đừng làm như nghi thức cáo biệt thế chứ."

Anh nói đùa: "Rồi sao? Muốn tôi làm phụ huynh của cậu? Gọi ba đi..."

Mặt Chúc Miêu đỏ ửng, quyết tâm, không nói hai lời, không chút do dự, nằm gai nếm mật, chịu nhục chịu khổ, dõng dạc hô to: "Cảm ơn papa —"

Hạng Chú bị cậu làm nghẹn, suýt sặc chết, đưa tay che miệng, ho khan hai tiếng, mặt mo đỏ ửng.

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net