Chương 12: Được người che chở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 12: Được người che chở

***

"Có vài kẻ, phải đánh."

***

Chúc Miêu ngớ cả người, không phải vì Hạng Chú ở đây, không phải vì Lâm Chu ở đây, càng không phải vì Hạng Chú đang đánh Lâm Chu.

Mà bởi.

Dáng vẻ của Hạng Chú thực sự quá khác so với lúc thường. Bình thường anh là một barista anh tuấn đứng sau quầy thong dong pha cà phê. Mặc dù anh có những hình xăm rất lớn, nhưng hình xăm đó không khiến anh trở nên thô bỉ lỗ mãng, mà nó đại điện cho nghề nghiệp và đam mê của anh.

Đương nhiên, anh cũng có chút điên cuồng. Nếu không đã không dám tới vùng núi sâu lầy lội ở Ethiopia, bất chấp sư tử gầm thét uy hiếp, tìm kiếm những cây cà phê hoang dã.

Nhưng ấn tượng mà Chúc Miêu nhìn nhận về anh, luôn là đáng tin, ưu nhã, chuyên nghiệp, lý trí.

Anh từng dạy Chúc Miêu rằng, "Chỉ có đồ ngu mới thích dùng nắm đấm."

Nhưng lúc này, có lẽ quần áo của Hạng Chú bị xô kéo bởi vừa nãy đánh nhau, keo xịt tóc cũng nới lỏng khiến tóc rũ xuống, hàm răng nghiến chặt hiện ra đường quai hàm sắc bén và lạnh lùng. Đây cũng không phải là hai phe đánh nhau, căn bản bởi Lâm Chu không đánh trả được gì, ngay cả âm thanh nghẹn ngào cũng yếu dần đi. Nhưng hình như Hạng Chú không có ý định dừng tay, một đòn cuối cùng, khi anh lên gối, hình như Chúc Miêu còn nghe được tiếng xương sườn gãy "răng rắc"...

Xa xa có người đến, là tiếng bảo vệ.

"Ai đang ở đó —"

Chúc Miêu vội vã chạy tới kéo Hạng Chú, dùng hết sức mới kéo được anh lùi ra. Chúc Miêu nhỏ giọng quát: "Có người đến, chúng ta phải đi thôi, đừng đánh nữa..."

Cậu gọi mấy câu, Hạng Chú mới buông tay.

Chúc Miêu túm anh đến bên tường, trên tường rào có cái một cái hố trũng, vừa hay làm chỗ đặt chân, vốn dĩ không có, nhiều người trèo tường, mãi rồi cũng tạo thành vết.

Chúc Miêu thuần thục trèo lên, cưỡi trên tường, nhìn lại, thấy Hạng Chú vẫn đứng đực ra dưới chân tường, như mất hồn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Chúc Miêu không kịp nghĩ về sự khác thường của anh, cậu thấy tiếng bước chân ngày càng gần, bèn ghé vào đầu tường, đưa tay về phía Hạng Chú: "Nhanh lên nào. Em kéo anh lên!"

Lúc này Hạng Chú mới ngẩng đầu lên.

Đầu anh vang "ong ong", nhất thời có chút mờ mịt. Trạng thái này đã lâu không xuất hiện.

Anh ngẩng đầu, ánh nắng xán lạn, Chúc Miêu đang ghé vào trên tường với một tư thế chật vật, khuôn mặt bị nắng phơi đến đỏ lên, thái dương bị mồ hôi thấm ướt.

Anh thấy Chúc Miêu vươn tay ra, một cánh tay chưa mạnh mẽ và trưởng thành.

"Nhanh lên nào!"

Chúc Miêu vội muốn chết, vội đến sắp khóc luôn rồi. Khoé mắt cậu nhìn thấy Lâm Chu bị đánh đã trượt xuống dọc theo bờ tường, tê liệt ngã trên mặt đất, bảo vệ chỉ cần rẽ qua một khúc cua là tới đây.

Ngay khi cậu định nhảy xuống, kéo Hạng Chú chạy theo hướng khác, thì cuối cùng Hạng Chú cũng có phản ứng, một phát nắm chặt lấy tay Chúc Miêu.

Chúc Miêu kéo anh một cái, để anh mượn lực leo lên tường.

Chúc Miêu kéo quá mạnh, không kiểm soát được sức lực, mất trọng tâm ngay trên tường, tay quơ loạn trên không trung.

Lúc này đến lượt Hạng Chú kéo cậu lại.

Hai người rớt từ trên tường xuống.

Hạng Chú đệm ở dưới, tay giữ chặt eo Chúc Miêu.

May là bên kia bờ tường là thảm cỏ, tường cũng không cao lắm.

Mặt Hạng Chú hướng lên trên, ngã không đau. Trái lại Chúc Miêu, cả khuôn mặt đập vào lồng ngực Hạng Chú, mũi bị đè, ê ẩm một trận.

Bên kia tường có tiếng la hét ầm ĩ. Chúc Miêu vội đứng dậy, phát hiện mình đang cưỡi trên người Hạng Chú, cực kỳ xấu hổ, tay chân luống cuống dịch ra chỗ khác.

"Chạy." Hạng Chú xoay người đứng lên, nắm cổ tay cậu kéo đi.

Hai người chạy một mạch theo con đường nhỏ.

Chúc Miêu cảm thấy chỗ tay bị nắm vừa nóng vừa bỏng, ánh nắng đập vào người cũng bỏng rát vô cùng. Cậu chạy băng băng, cảm thấy nhịp tim của mình rất nhanh. Không biết là bởi tốc độ chạy quá nhanh hay bởi thời khắc chạy trốn cam go này.

Hoặc có thể bởi điều gì khác...

Bọn cậu chạy hết quãng đường, chạy thẳng về quán, giống hai bạn nhỏ vừa làm chuyện xấu.

Hai người sợ doạ đến khách, không dám vào, chỉ lên tiếng chào Nhất Ninh qua cửa kính, rồi ai nấy chống đầu gối thở. Hạng Chú khôi phục trước, bình ổn hô hấp, đẩy cửa vào trong quán. Anh rót hai cốc soda lạnh, cắt hai lát chanh yên (*) bỏ vào, thêm vài viên đá, mình cầm một cốc, cốc còn lại đưa cho Chúc Miêu.

(*) Chanh yên: (Này tui hay gọi là chanh vàng...)

Bọn cậu mỗi người bưng một cốc như vậy, ngồi trên ghế gỗ dài cạnh bồn hoa ngoài cửa.

Qua một hồi lâu, Chúc Miêu mới nhỏ giọng hỏi: "Anh... Vì sao anh lại đánh hắn..."

Hạng Chú sửa sang quần áo bị dúm dó trong trận hỗn loạn khi nãy, anh nóng đến mức sau lưng ướt một mảng, cởi bỏ hai cúc áo trên cùng, tức giận nói: "Em không biết hả?"

Chúc Miêu "A" một tiếng, sợ hãi hỏi: "Sao anh lại biết..."

Người ngoài nghe xong sẽ khẳng định họ đang nói gì đó bí hiểm, nhưng trong lòng Chúc Miêu biết rõ họ đang nói về chuyện gì.

Ngón chân của cậu cuộn tròn trong giày, liều mạng miết xuống cái đế. Không biết vì sao, nói chuyện này với Hạng Chú khiến cậu cảm thấy chột dạ, xấu hổ, thống khổ...

Rõ ràng trong chuyện rắc rối giữa cậu và Lâm Chu, cậu là người bị hại. Nhưng cậu coi sự "bị hại" này là một vết nhơ do xu hướng tính dục của chính cậu mang tới.

Trong mắt người khác, Lâm Chu là một giáo viên tốt như vậy, còn cậu ở trong mắt người ta chỉ là một học sinh cá biệt. Khi biết bí mật của cậu, bạn bè mắng cậu là đồ "biến thái".

Ngoài bà nội ra, có lẽ không có ai đứng về phía cậu. Nhưng nếu bà nội biết bí mật của cậu, liệu còn đứng về phía cậu nữa không...

Chúc Miêu suy nghĩ vẩn vơ...

Hạng Chú nói: "Khi tôi tới thì nhìn thấy hắn đang sờ bả vai của em, còn muốn cọ lên cổ em. Giáo viên với học sinh có thể loại này à? Khi đó tôi quay lại tìm hắn, mới lừa hai câu, hắn đã chột dạ, sợ tôi ồn ào lớn tiếng. Chính hắn dẫn tôi tới chỗ đó, xin tôi đừng nói ra."

Uống hết nước soda vị chanh lạnh buốt, viên đá vẫn chưa tan hết, va vào thành cốc "coong coong".

Chúc Miêu cúi đầu sờ vào giọt nước lành lạnh trên cốc, cậu nói: "Cho nên anh đánh hắn hả... Không phải từng nói không được tuỳ tiện ra tay à, anh còn giáo huấn em nữa đó..."

Hạng Chú hơi ngửa đầu, uống hết nước soda, nói: "Có vài kẻ, phải đánh."

Vừa dứt lời, anh nghĩ đến trạng thái hôm nay của mình, lại bồi thêm một câu: "Không nên đánh ác như vậy, xin lỗi."

Chúc Miêu lắc đầu: "Anh xin lỗi làm gì chớ."

Hạng Chú lại nói: "Nếu hắn lại táy máy tay chân với em, em cứ đánh hắn đi. Không đúng, em nói với tôi, tôi đến đánh. Hắn là biến thái, em thì không, em không làm gì sai cả. Đánh người cũng là tôi, em càng không sai."

Lúc này, thật sự Chúc Miêu càng không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu.

Cảm giác được ai đó che chở thật thích.

Hạng Chú đuổi cậu: "Mau vào nhà đi, giúp chị Nhất Ninh của em làm việc. Tôi hút điếu thuốc. Cầm luôn cốc vào rửa."

Chúc Miêu cầm cốc của hai người vào nhà, lau mồ hôi, đổi chiếc áo thun khác, đeo tạp dề rồi bắt đầu làm việc.

Nhất Ninh không hỏi gì cả, như thể trời sinh cô bị khuyết thiếu lòng hiếu kỳ. Cô đang chuyên tâm làm một ly latte, cầm ca đánh sữa màu hồng mà cô yêu thích nhất, vẽ một con thiên nga trắng trắng mập mập.

(*) Ca đánh sữa (pitcher):

Chúc Miêu nhìn ra ngoài cửa kính. Hạng Chú đang hút thuốc bên ngoài.

Cây mãn đình hồng (*) đang nở rực rỡ, đoá hoa màu hồng ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh không hề để tâm đến chúng.

Khói thuốc phun ra khiến ngũ quan của anh mơ hồ.

Tự dưng nhìn có vẻ hơi cô đơn.

(*) Hoa mãn đình hồng (hay còn gọi là hoa thục quỳ):

Hết chương 12.

Xoài: [haha tui lại đổi xưng hô rồi *che đầu chạy*]
Mọi ngừi đoán thử quá khứ của Hạng Chú xem ~ (○` 3′○)
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net