Chương 16: Lần đầu tiên thầm mến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 16: Lần đầu tiên thầm mến

***

Đời người mười tám năm, ...

***

Hạng Chú vẫn không đến quán.

Thứ sáu, khi Chúc Miêu tan học về, vẫn chỉ có một mình Nhất Ninh ở quán, nhưng trên quầy bar lại đặt phễu lọc Hạng Chú thường dùng, bên trong vẫn còn bã cà phê chưa đổ, thậm chí còn bốc hơi nóng.

Barista thường dùng phễu lọc V60 có thành phễu dốc 60 độ (*). Hạng Chú dùng là loại V60 cải tiến, càng thêm nhiều đường rãnh bên trong phễu, càng rộng, nước chảy qua càng nhanh, thích hợp với phong cách pha chế mạnh mẽ của anh.

(*) Phễu lọc V60: là một dụng cụ pha cà phê thủ công phổ biến bậc nhất thế giới. Thường làm bằng sứ, thủy tinh hoặc nhựa cao cấp, có hình nón ngược với độ dốc 60 độ. Đây là 1 trong các dụng cụ pha cà phê theo phương pháp Pour Over – Drip cực kỳ nổi tiếng. Mặt trong phễu có những đường rãnh để không khí lưu thông. Cụ thể cách pha cà phê bằng phễu V60 và các yếu tố ảnh hưởng đến hương vị => *link*

Xưa nay Nhất Ninh không dùng phễu của anh, bởi phong cách pha chế của Nhất Ninh là để dòng nước chảy chậm rãi ổn định, nếu dùng phễu Hạng Chú thì cà phê không kịp chắt lọc.

Khi Chúc Miêu vào cửa, Nhất Ninh đang thu dọn quầy bar, rửa sạch sẽ dụng cụ Hạng Chú dùng để pha cà phê.

"Anh ấy đâu rồi?" Chúc Miêu hỏi.

Nhất Ninh mặt không thay đổi, đáp: "Vừa đi xong."

Chúc Miêu nhíu mày hỏi: "Có việc gấp ạ?"

Dù sao cũng nán lại khá lâu trong quán, Chúc Miêu cũng biết, ít nhiều các barista có chứng ám ảnh cưỡng chế, nhất là barista phụ trách đứng quầy. Bình thường khi Hạng Chú và Nhất Ninh thu dọn quầy bar, đều hận không thể chỉnh lại toàn bộ phễu lọc cho cùng một góc nghiêng, ly tách xếp chỉnh tề, thẳng như duyệt binh.

Nhất Ninh bị cậu hỏi, ngừng động tác trên tay lại, đứng đực tại chỗ suy nghĩ ròng rã mười mấy giây, cuối cùng lắc đầu, nói: "Hình như không phải."

Chúc Miêu "À" một tiếng, mặc tạp dề lên ra vườn tưới hoa.

Cậu ngồi xổm trong vườn, tưới ít một. Tú cầu mới trồng không lâu đã nở mấy bông màu trắng nho nhỏ, chuông gió trong góc sân bị gió thổi vang. Có lẽ một cơn mưa lớn đang kéo đến, không khí oi nóng, da dẻ dính dớp.

Chúc Miêu tưới lấy tưới để hoa cỏ, đột nhiên nghĩ ra.

Lẽ nào Hạng Chú vội vã rời đi là bởi thấy cậu sắp tan học...

Ý nghĩ này vừa bật ra, Chúc Miêu cũng bị chính bản thân doạ. Cậu chỉ là một nhân viên làm bán thời gian, có tài đức gì khiến sếp trốn tránh mình chứ. Với cả, ... nghĩ nữa nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nổi.

Chỉ dựa vào trực giác để suy luận không đáng tin, Chúc Miêu phủ định ngay mà không tốn chút sức nào. Nhưng suy nghĩ này lại khiến tâm tình cậu trở nên hỏng bét, thời tiết oi bức trước cơn mưa rào như có thực thể, trĩu nặng trong lòng cậu.

Cậu ngồi xổm trong vườn, ngắm giọt nước trên phiến lá xanh biếc đến ngẩn người, nhẹ tay đụng một cái, giọt nước trượt xuống, tung toé trên giày của cậu.

Làm cái gì vậy ta...

Chúc Miêu đứng lên, vung vung cái chân tê dại vì ngồi xổm, bĩu môi.

Cậu vừa vào nhà, Nhất Ninh gõ gõ quầy bar, ra hiệu cho Chúc Miêu nhìn mình.

"Em trông quán," Nhất Ninh nói, "Chị ra ngoài đưa chút đồ cho Hạng Chú, anh ấy quên mang hạt cà phê."

Nhất Ninh lắc lắc túi hạt cà phê nhỏ trên tay.

Chúc Miêu vội nói: "Nhỡ có khách đến gọi cà phê thì phải làm sao?"

Nhất Ninh nhìn điện thoại một cái, đáp: "Gần lắm, đi tầm mười phút. Nhà Hạng Chú ngay đây, chị mang đến dưới lầu là được."

"Nếu không để em đi cho," Chúc Miêu nói, "Chị chỉ chỗ cho em."

"Mang ô theo." Nhất Ninh dặn.

Chúc Miêu cầm túi hạt cà phê nhỏ kia ra cửa, một gói xíu xiu, chắc chưa đến 30gram. Nghe Nhất Ninh nói, sắp tới Hạng Chú sẽ tham gia tranh tài ở một cuộc thi pha chế cà phê, đây là hạt mà anh chuẩn bị để dự thi, mấy hôm trước vừa sấy khô xong.

Trời đất u u ám ám, mây đen ở chân trời trĩu xuống rất thấp.

Chúc Miêu cầm trên tay một cái ô đen cán dài trong quán, nhưng cậu sợ lát nữa trời mưa sẽ làm ướt hạt, nên ôm cả túi vào ngực, dựa theo chỉ dẫn của Nhất Ninh, lượn qua hai khúc cua, đi vào hẻm nhỏ bên cạnh. Bên này là khu nhà cũ, khắp nơi đều là nhà lầu xập xệ.

Chúc Miêu tò mò nhìn chung quanh, không ngờ Hạng Chú lại ở đây, cậu còn tưởng rằng Hạng Chú ở trong một căn hộ tinh xảo.

Chúc Miêu đứng ở đầu ngõ nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng tìm được Hạng Chú.

Hạng Chú mặc áo thun quần jeans, cúi đầu nhìn điện thoại. Anh ngồi dựa vào một chiếc motor đỗ ven đường, chân dài miên man. Chiếc motor kia đen tuyền, sáng bóng rực rỡ. Màu tóc vàng của Hạng Chú hình như hơi phai nhạt đi, trên đỉnh đầu mọc ra ít chân tóc đen, nhưng anh không quan tâm, vì ngại tóc mái ngang trán vướng vào mắt nên buộc hết lên, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm thuốc lá.

Cực kỳ bắt mắt, người đi ngang qua đều ngoái lại nhìn anh.

Xa xa Chúc Miêu trông thấy anh, tự dưng thấy không khí ngột ngạt cũng mát mẻ hơn, thậm chí cậu còn muốn nhảy cẫng lên. Nghĩ kỹ ra thì, đã ròng rã hai tuần cậu chưa gặp Hạng Chú.

Chúc Miêu đang muốn đi qua, đột nhiên Hạng Chú ngẩng đầu lên. Chúc Miêu tưởng anh nhìn thấy mình, khoé môi đã sẵn sàng vểnh lên, đôi mắt cũng cong tít lại.

Nhưng không phải.

Bước chân đã vươn ra của Chúc Miêu ngừng lại.

Có một chàng trai trẻ tuổi, eo nhỏ chân dài, từ khoảng cách này cũng có thể thấy mặt mày tinh xảo của cậu ta, đi đường nhẹ nhàng ưu nhã như con mèo trong quán cà phê.

Cậu ta bước tới trước mặt Hạng Chú, không quan tâm nơi này là đường cái người đến người đi, nhón chân hôn lên bờ môi Hạng Chú.

Hạng Chú vẫn xem điện thoại như cũ, như trấn an con mèo tới quấy rầy, dùng tay đang cầm điếu thuốc tóm lấy gáy cậu ta, tàn thuốc đỏ rực sát rạt cần cổ trắng nõn, nguy hiểm lại kích thích.

Hai người nhẹ nhàng hôn môi, không để tâm đến xung quanh.

Chúc Miêu ngây ngẩn cả người, như không cẩn thận nhìn trộm bí mật của người khác, thậm chí cậu còn len lén lùi ra sau một bước.

Nhưng quá muộn rồi, Hạng Chú vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy cậu đang cách đó không xa. Cậu trai trẻ như mèo kia vẫn bám trên người Hạng Chú.

Chúc Miêu bất chấp đi qua, bước chân lê lết, cực kỳ cực kỳ không tình nguyện.

Cậu đi qua, dừng lại cách ba bước, nhỏ giọng nói: "Sếp, anh... Hạt của anh, em cầm tới giúp anh..."

Hạng Chú trở tay nhét điện thoại vào túi, nhận hạt cà phê, nhìn qua, khẽ "Ừ" một tiếng.

Túi hạt này được Chúc Miêu ôm chặt cả đường, trên bao bì còn nhiễm nhiệt độ cơ thể cậu, nóng hừng hực.

Cậu trai kia chỉ ngẩng đầu nhìn Chúc Miêu một cái rồi không quan tâm nữa, toàn thân cậu ta treo trên người Hạng Chú, như hoa đăng tiêu (*) leo trên cây lớn, dù sao Chúc Miêu cũng chỉ là người làm thuê, một nhân vật bé nhỏ không đáng nhắc tới.

(*) Hoa đăng tiêu (Campsis Grandiflora):

Hạng Chú nhìn Chúc Miêu một cái, nói: "Cảm ơn."

Chân tay Chúc Miêu luống cuống, cảm thấy ánh nhìn này của Hạng Chú như tia X quang, thu hết tất cả quẫn bách của cậu vào trong mắt. Giống y như đúc lần đầu tiên cậu bước vào Flore và không mang đủ tiền.

Chúc Miêu quay đầu co cẳng bỏ chạy, thậm chí không nhớ mình có tạm biệt lịch sự lễ phép hay không.

Cậu chạy một mạch.

Cơn mưa nín nhịn cả ngày rốt cuộc cũng rơi xuống. Mưa đến là hung hăng, tiếng "rào rào" từ xa tới gần, như bước chân của người khổng lồ, không nói lời nào đã giẫm tới.

Đến nỗi Chúc Miêu quên bật ô, cắm đầu chạy, phi thẳng về quán, đột ngột đẩy cửa ra, chuông trên cửa vang "loảng xoảng".

Nhất Ninh bị cậu làm giật nảy mình.

Bị doạ là thế nhưng Nhất Ninh vẫn không biến sắc, chỉ là dừng lại một chút, cau mày, vẫy tay kêu Chúc Miêu tới, rút liên tiếp ba mảnh khăn giấy, nhét vào tay Chúc Miêu, nói: "Ướt hết rồi, lau qua mặt đi."

Chúc Miêu cúi đầu, mơ hồ nói lời cảm ơn, khăn giấy vo thành môt cục lau lung tung trên mặt trên đầu trên cổ. May trong quán không có khách, không thì quá nhếch nhác.

Nhất Ninh cách quầy bar, vươn tay vỗ vỗ đầu cậu.

Chúc Miêu cúi đầu, trên tóc dính một ít mảnh khăn giấy vụn.

Cậu lầu bầu nói: "Em lên tầng thay quần áo..."

Bên ngoài mưa to như trút nước, Chúc Miêu giẫm lên cầu thang vừa nhỏ vừa dốc lên tầng hai.

Bỗng dưng cậu nhận ra rằng, không phải cậu rình trộm bí mật của Hạng Chú, mà là cậu đã lén thấy bí mật của chính mình — Cậu đã động lòng, sau đó lại thất tình.

Làm gì có ai không thích Hạng Chú chứ.

Ban đêm, Chúc Miêu nằm trên ghế sô pha dài, hai tay lót sau gáy, nhìn trần nhà ngẩn người nghĩ ngợi.

Cậu lật người, ghé vào chỗ dựa lưng của sô pha, vươn tay ra, luồn qua khe hở của lồng nhốt mèo. Mèo đen đang nằm bên trong bò tới ngửi ngửi đầu ngón tay của cậu, dùng đầu lưỡi nham nhám liếm liếm.

Chúc Miêu rụt tay lại, lập tức trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng thích là gì ta...

Chúc Miêu lại ngẩn người ra.

Hôm nay khi đưa hạt cà phê, Chúc Miêu nhìn Hạng Chú hôn một kẻ xa lạ.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, muốn chính mình thay thế.

Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, như có bàn tay to của ai đó vắt mạnh một cái.

Đó là cảm giác kết hợp giữa sung sướng cực hạn và chua xót khó tả.

Chúc Miêu thở dài.

Đời người mười tám năm, lần đầu tiên cậu thầm mến một người.

Hết chương 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net