Chương 17: Trước giờ luôn độc thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 17: Trước giờ luôn độc thân

***

"Đã nói em đừng có dùng tay."

***

Hôm sau là cuối tuần, Chúc Miêu thức dậy với đôi mắt thâm quầng, cậu mở cửa quán sau đó cho mèo ăn, dọn phân mèo, quét dọn vệ sinh. Cậu vứt hoa héo trong quán đi, sang tiệm hoa bên cạnh mua hoa bách hợp hãy còn nụ, cắt sửa, cắm vào bình và thêm nước cẩn thận.

Làm xong tất cả, vừa hay đến giờ mở quán, chuông cửa vang "leng keng".

Hạng Chú đẩy cửa bước vào.

"Chào buổi sáng." Hạng Chú nói.

Ánh mắt Chúc Miêu lấp lánh, nhỏ giọng nói: "Chào buổi sáng."

Mưa rào từ hôm qua đã tạm ngừng, mây đen trên bầu trời như những miếng bọt biển không được vắt, vẫn cứ sũng nước, có vẻ sẽ trút mưa xuống bất cứ lúc nào. Thời tiết xấu, nên cho dù là cuối tuần, cũng không nhiều khách. Chúc Miêu ngồi xổm trên ghế bâng quơ nghịch mèo. Hạng Chú ngồi trên ghế chân cao sau quầy bar đọc sách.

Ngoại trừ câu "chào buổi sáng" hai người không nói thêm gì nữa.

Chúc Miêu cảm thấy toàn thân khó chịu, rõ ràng Hạng Chú không hề nhìn cậu, nhưng cả người cậu vẫn cứ không được tự nhiên, mọi cử động cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không phát ra tiếng động nào. Thỉnh thoảng cậu len lén đảo mắt qua quầy bar, thấy Hạng Chú chỉ chăm chú đọc sách, lại cảm thấy mình quá dở hơi.

Cậu càng thêm hoang mang lo sợ, lúc lau bàn lỡ thất thần, cái lót cốc bằng sứ bị cùi trỏ của cậu đụng phải, rơi xuống, một đống mảnh sứ vỡ nát.

Chúc Miêu giật mình, đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu làm thuê ở đây đến nay, làm vỡ đồ.

Cậu vội ngồi xuống, vội vội vàng vàng nhặt nhạnh. Hạng Chú đi tới, cau mày bảo cậu: "Đừng có dùng tay không..."

Lời của anh còn chưa dứt, Chúc Miêu đã "shhh" một tiếng, đầu ngón trỏ bị rạch một phát, máu ứa ra.

"Đã nói em đừng có dùng tay."

Hình như Hạng Chú hơi tức giận, trước giờ anh luôn cười tủm tỉm không quan tâm, lúc này lại cau chặt mày, ngữ khí có chút nghiêm khắc.

Chúc Miêu ngậm đầu ngón tay rướm máu vào miệng, mút thấy vị rỉ sắt. Cậu thấy càng thêm khó chịu, thấy mình không được tích sự gì. Cậu đứng ở một bên, nhìn Hạng Chú dùng găng tay vải nhặt sạch mảnh sứ vỡ vứt đi, chỗ đầu ngón tay bị rạch thấy nhoi nhói mơ hồ.

"Xin lỗi..." Chúc Miêu nhỏ giọng nói, "Bao nhiêu tiền ạ, trừ vào tiền lương của em đi..."

"Không đáng là bao, không cần." Hạng Chú đáp.

Anh nói vậy, Chúc Miêu càng thêm khó chịu.

Chúc Miêu còn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Hạng Chú lại cắt ngang cậu: "Nếu không hôm nay em nghỉ ngơi đi? Đến bệnh viện thăm bà em?"

Lời Chúc Miêu muốn nói bị nghẹn toàn bộ ở cổ họng. Cậu đứng tại chỗ, dùng ngón trỏ lành lặn bên tay kia móc vào khe quần trên đùi.

Rất lâu sau, cậu mới khẽ đáp: "Ừm, vâng."

Cậu cởi tạp dề treo lên đàng hoàng, yên lặng ra cửa. Trước khi đi cậu còn ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, cách tấm kính thấy Hạng Chú quay lại ngồi sau quầy bar lẳng lặng đọc sách, như hoà thành một thể với quán cà phê tĩnh mịch thư thái này. Người qua đường không nhiều, đi lại vội vã. Chúc Miêu thấy mình cũng trở thành một trong những khách qua đường này, vội vàng đi ngang qua, Hạng Chú cùng lắm là ngẩng đầu lên nhìn cậu một lát.

Bọn họ chỉ là gặp gỡ thoáng qua.

Thật khó chịu.

Đến trước cửa bệnh viện, Chúc Miêu vỗ vỗ mặt, để xốc lại tinh thần của mình, không thể ủ rũ héo úa, khiến bà nội lo lắng.

Chúc Miêu mang hoa quả vừa mua đi vào khu nội trú, đến phòng bệnh, lại phát hiện bà nội không ở trên giường, nhưng đồ đạc vẫn ở đó, không phải xuất viện.

Người nhà của người giường bên cạnh đã gặp Chúc Miêu nhiều lần, quen thuộc từ lâu, thấy cậu tới, vội vàng kéo cậu.

"Ây da cháu tới rồi. Sáng nay bà cháu phải vào phòng điều trị đặc biệt rồi..."

Tim Chúc Miêu nhảy dựng lên, nhất thời sợ hãi đến đầu ngón tay run lên bần bật, đầu lưỡi không phải của chính mình nữa.

Cậu vội vã xoay người ra cửa tìm phòng y tá, hỏi thăm một chút. Quả nhiên, sáng nay bệnh tình của bà nội Chúc nặng thêm, phải vào phòng ICU.

"Em, em có thể vào thăm một lát không..." Chúc Miêu hỏi.

Y tá đáp: "Mỗi ngày chỉ có thể vào thăm một lần, người thân phải đăng ký trước với y tá. Hôm nay đã hết lượt thăm rồi."

Ở bệnh viện này, người thân trực tiếp đăng ký chịu trách nhiệm là chú của Chúc Miêu, nói cách khác nếu Chúc Miêu muốn vào thăm, cần được sự cho phép của chú cậu. Lòng Chúc Miêu lập tức trùng xuống, cậu muốn hỏi kỹ hơn về tình trạng bệnh, nhưng bởi cậu không phải người thân trực tiếp, nên y tá không thể nói với cậu nhiều. Chúc Miêu đành quay người rời đi.

Trước khi đi, cậu lại tới phòng bệnh cũ nhìn thoáng qua. Áo bà đan cho cậu còn lại một ít, đang đặt trên tủ đầu giường, vươn tay là với tới.

Chúc Miêu về nhà một chuyến, trong nhà không có ai, gọi điện thoại cho chú cũng không thấy ai nghe. Chúc Miêu hết cách, ngồi xổm ở dưới lầu nhà mình phát ngốc một lát, trên tay vẫn xách theo túi hoa quả.

Thôi về quán vậy.

Hạng Chú đã không còn trong quán, đổi thành Nhất Ninh.

Chúc Miêu không có tâm tư để ý cái này.

Lúc nào mặt Nhất Ninh cũng không biến sắc, như không thèm để ý bất cứ thứ gì, nhưng cô luôn có thể nhanh chóng nắm bắt được những cảm xúc nhỏ bé. Tỉ như Chúc Miêu lúc này, mang một túi hoa quả về, đặt trên quầy bar, nói một câu: "Chị, ăn trái cây không?", ngay lập tức cô đã biết tâm tình Chúc Miêu khá tệ.

Cô nói: "Ăn cùng nhau đi."

Chúc Miêu mua quả dương mai đầu mùa, từng quả tròn vo, đỏ đến phát tím.

(*)Quả dương mai (Hay còn gọi là thanh mai):

Nhất Ninh chọn một cái cốc thuỷ tinh lớn dưới quầy bar, đổ đầy nước muối, bỏ quả dương mai vào ngâm.

Từng quả dương mai tròn vo, chìm chìm nổi nổi trong nước. Nhất Ninh duỗi ngón tay, ấn từng quả dương mai trồi lên cho nó chìm xuống.

Chúc Miêu ỉu xìu ngồi bên quầy bar, chú mèo trước giờ bơ cậu cũng nhảy lên đầu gối cậu.

Tóc Nhất Ninh vừa dài vừa rối xù, kính mắt rớt xuống chóp mũi lại bị cô đẩy về. Cô lấy quả dương mai to nhất đỏ nhất ra, đặt vào lòng bàn tay cậu, nói ngắn gọn: "Ăn đi."

"Hôm nay em làm vỡ một cái lót cốc." Chúc Miêu nói.

Nhất Ninh: "Ò."

"Em thật vô dụng." Chúc Miêu lại nói.

Nhất Ninh không nói gì, cô cũng không biết nói gì cho phải, lựa kỹ quả dương mai đỏ mọng thứ hai cho Chúc Miêu. Chúc Miêu nhét cả hai quả vào mồm. Quả dương mai nhìn đỏ lịm như thế, không hiểu sao vẫn chua kinh khủng. Chúc Miêu không ăn được chua, mũi nhăn hết vào.

Chua đến mức muốn khóc.

Thình lình Nhất Ninh nói: "A, đúng rồi."

Chúc Miêu bị chua đến không nói ra lời, miễn cưỡng thốt ra một từ đơn, thể hiện mình vẫn đang nghe.

" Hạng Chú ấy," Lần đầu tiên Nhất Ninh gọi thẳng tên anh, "Trước giờ luôn độc thân."

Chúc Miêu bị cô nói đến ngơ, vội vã phun hạt dương mai ra, suýt làm mình sặc chết.

Cậu nói: "Chị, chị nói cái này làm gì chớ..."

Nhất Ninh còn ngơ hơn cả cậu, cô nghẹo đầu, nhìn Chúc Miêu, khó hiểu đáp: "Không phải em muốn biết cái này à?"

Chúc Miêu: "Em biết cái này làm gì!"

Nhất Ninh: "... Sao chị biết em muốn biết cái gì..."

Chúc Miêu sắp bị cô bẻ cua đến chóng mặt, nói không lại.

Cậu nhảy từ ghế chân cao xuống, chú mèo đang cuộn tròn trên đùi cậu "Méo" một tiếng chạy mất.

"Em, em lên tầng... Làm bài tập..."

Nhất Ninh đưa mắt nhìn cậu lên tầng, mặt lạnh te bắt đầu ăn quả dương mai.

Bị chua đến run lẩy bẩy.

Hết chương 17.

Tác giả có lời muốn nói: Áng văn này hẳn là không ngược đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net