Chương 20: Đua xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 20: Đua xe

***

"Trời và biển lớn như thế, thế giới lớn như thế, em không là gì cả..."

***

Sữa bò nóng ủ ấm dạ dày của Chúc Miêu, Chúc Miêu cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, thần kinh mệt mỏi được thả lỏng.

"Nói đi, xảy ra chuyện gì." Hạng Chú nói, "Nếu em có lời muốn nói."

Chúc Miêu đặt cốc sữa bò lên quầy bar, mông khẽ cựa quậy trên ghế chân cao, chớp mắt nhìn chằm chằm ngón tay của mình, khe khẽ nói: "Nội em qua đời rồi."

Trong quán ngay lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, hô hấp của Hạng Chú như thể đã biến mất. Chúc Miêu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh, miễn cưỡng kéo khoé môi lên cho anh một nụ cười "không sao đâu".

Nhưng làm gì có chuyện không sao, cả người Chúc Miêu ỉu xìu như cọng cỏ héo, cúi đầu vặn xoắn ngón tay, tóc hơi ướt mưa, rối tung lộn xộn.

Lát sau, Hạng Chú vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu Chúc Miêu, khi thu tay lại còn xoa nhẹ mái tóc xoăn của cậu một cái.

Chúc Miêu hít hít mũi, không đợi Hạng Chú nói gì, cậu đã nói trước: "Em đâu có khóc."

Đột nhiên Hạng Chú đứng lên, cách cửa sổ thuỷ tinh, chỉ chỉ xe motor bên ngoài, nói: "Đưa em đi hóng gió một chút nhé?"

Ngoài trời hãy còn mưa, có thể nghe thấy tiếng sấm mơ hồ. Nếu như là lúc thường, Chúc Miêu sẽ đồng ý ngay, không riêng cậu, nhìn xe motor của Hạng Chú hấp dẫn như vậy, bất kỳ học sinh trung học nào cũng không cưỡng lại được sự dụ hoặc của nó.

Nhưng lúc này Chúc Miêu không có hứng, cậu nói: "Anh, em không sao, anh về nghỉ ngơi đi."

Hạng Chú không nghe cậu, bước ra khỏi quầy bar, túm lấy khuỷu tay Chúc Miêu, trực tiếp kéo cậu ra ngoài, nhấn lên chỗ ngồi phía sau xe motor, lung tung ụp mũ lên đầu cậu.

"Em không đi... Ưm ưm ưm..." Giọng của Chúc Miêu nghẹn ứ trong mũ bảo hiểm, Hạng Chú đội ngược cho cậu, đợi cậu xoay lại thắt dây cẩn thận, xe motor trầm xuống, Hạng Chú lên xe.

Tiếng động cơ trầm thấp gầm gừ, trong đêm khuya yên tĩnh vô cùng ồn ào ầm ĩ.

Chúc Miêu gào to: "Chưa tắt đèn! Đóng cửa! Đợi đã —–"

Cậu còn chưa gào xong, xe motor đã lao đi như bão tố, tiếng gào bị tiếng động cơ che lấp. Cậu sợ sắp chết, luống cuống tay chân túm chặt quần áo bên eo Hạng Chú. Quán tính khiến cậu ngửa ra sau, cậu sợ mình sẽ xé rách quần áo của Hạng Chú mất.

Khung cảnh hai bên đường phố nhanh chóng tụt lại. Hình như Hạng Chú nói với cậu câu gì đó, toàn bộ thanh âm bị nhốt trong mũ bảo hiểm, tán loạn trong gió.

Chúc Miêu không nghe thấy gì, cậu hét lớn: "Gì cơ? Em —— Nghe —— Không —— Rõ ——"

Hạng Chú gào rát họng: "Bám —— Chặt —— Vào ——"

Chúc Miêu vội vàng vòng chặt lấy eo Hạng Chú, không hơi đâu thẹn thùng.

Hạng Chú ngoặt một phát, rẽ vào một con đường không người không xe. Kỹ thuật lái xe của anh rất đỉnh, Chúc Miêu ôm thật chặt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió. Mưa bụi ban đêm rơi trên da thịt trần trụi cánh tay cậu, lại nhanh chóng bị gió thổi khô, rất mát mẻ.

Hạng Chú nói "hóng gió" thật sự là "hóng gió", Chúc Miêu thấy nếu mình không đội mũ bảo hiểm, chắc tóc cũng bị thổi trụi rồi.

Đích đến là nơi nào, Chúc Miêu không biết. Khung cảnh hai bên đường lao qua quá nhanh, Chúc Miêu chưa kịp nhìn đã biến mất. Đêm tối biến thành một đường hầm thật dài, không biết thông đến chỗ nào.

Chúc Miêu không cần suy nghĩ, cách cái mũ bảo hiểm, đầu cậu vùi trên lưng Hạng Chú.

Chúc Miêu vốn thuộc dạng tương đối cao trong đám đồng lứa, Hạng Chú cũng chỉ cao hơn cậu gần một cái đầu, nhưng Chúc Miêu từ phía sau nhìn lại, lưng Hạng Chú rất rộng.

Bất tri bất giác, mưa lớn hơn, nhưng Hạng Chú không hề có ý định dừng xe.

Chúc Miêu không biết hiện tại bọn cậu đang ở đâu, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đây là quốc lộ ở vùng ngoại thành không người, tầm mắt có thể phóng rất xa.

Bởi vì đường vắng, tốc độ xe của Hạng Chú càng nhanh hơn, nhanh đến mức Chúc Miêu không kịp sợ hãi, bởi tất cả suy nghĩ đều không đuổi kịp. Gió thổi vù vù bên tai, mưa càng rơi càng nặng hạt, quần áo hai người đều ướt đẫm.

Ngay khi Chúc Miêu cho rằng họ sẽ đi hết quốc lộ không người này, bỗng nhiên Hạng Chú lại bẻ cua một cái. Tốc độ xe quá nhanh, trên mặt đường còn có nước mưa, khi đổ cua anh còn dùng một chân chống đỡ, thân xe đổ nghiêng nguy hiểm. Chúc Miêu sợ đến mức tim vọt lên cổ họng.

Xe ra khỏi lối rẽ, không đi theo đường, hai bên đều là cỏ dại. Mặt đất không bằng phẳng, thỉnh thoảng xóc nảy kịch liệt. Chúc Miêu ôm càng chặt hơn, sợ mình bị văng ra ngoài, xóc đến mức đỉnh đầu cũng phát run.

Cứ đi như vậy một hồi, trước mắt rộng mở thênh thang.

Vậy mà là một bãi biển.

Chúc Miêu biết nơi mình ở là một thành phố ven biển, nhưng nơi đây không phải địa danh du lịch gì cả, cảnh biển không quá đặc sắc, bãi biển của mấy thành thị lân cận nổi tiếng hơn nhiều.

Phàm là người lớn lên ở nơi đây đều từng tới bãi biển này, không thấy gì hay ho.

Mưa vẫn đang rơi, trên trời toàn là mây đen, gió thổi tới nhấc theo sóng biển, biển cả điềm đạm thường ngày trong đêm mưa trở nên hơi đáng sợ.

Chúc Miêu ngỡ nơi đây là đích đến, ai ngờ Hạng Chú cứ thế lái thẳng về phía biển.

Chúc Miêu sắp bị doạ ngất, liều mạng cào lưng Hạng Chú, gào rú: "Dừng! Dừng lại! Mau dừng ———–"

Nước biển bắn tung toé lên mắt cá chân Chúc Miêu. Hạng Chú phanh gấp, khi đuôi xe nhấc lên làm toé lên một đợt bọt sóng.

Xe dừng, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Tiếng mưa rơi, tiếng sóng biển, tiếng tim đập, đều rất rõ ràng.

Chúc Miêu vội vã cởi quai mũ bảo hiểm, tháo xuống. Rõ là chỉ ngồi sau xe, cậu vẫn thở hổn hển, toàn thân nóng phừng lên sau chuỗi căng thẳng khẩn trương phấn khích, ngay cả nước mưa táp vào đầu vào mặt cũng không thấy lạnh.

Chân Chúc Miêu đã tê rần, cẳng chân như nhũn ra, lúc xuống xe không đứng vững, đặt mông ngồi thụp xuống chỗ nước biển ngập mắt cá chân, gió biển tanh mặn phả thẳng vào mặt cậu.

Hạng Chú tắt máy, cũng tháo mũ bảo hiểm xuống, lắc lắc đầu, tóc dài lộn xộn, vung ra một chuỗi hạt mưa. Anh thở còn gấp hơn Chúc Miêu, treo mũ lên tay cầm xe motor.

Chúc Miêu ngồi trong nước biển, ngẩng đầu nhìn cậu, thấy Hạng Chú đang khom người ghé vào chỗ đồng hồ đo, thở dài một hơi, nhìn mình đang ngồi bên dưới mà cười, đôi mắt toả sáng, trên trời không có sao, nhưng mắt anh còn sáng trong hơn cả sao.

Chúc Miêu lầu bầu: "Cười cái gì?"

Thanh âm Hạng Chú tăng cao hơn chút, át đi tiếng mưa rơi, nói: "Lâu rồi không được như thế này."

Chúc Miêu: "Đua xe rất là nguy hiểm đấy nhá!"

Chúc Miêu phát hiện đôi khi Hạng Chú rất ngông. Lần trước khi đánh Lâm Chu là một, bây giờ là hai, vừa nãy vô số lần Chúc Miêu tưởng tượng mình và Hạng Chú sẽ đo đất, xe hỏng người toi.

Hạng Chú xem thường nhún nhún vai, bước từ xe xuống, cũng giẫm trong nước biển, đặt mông ngồi cạnh Chúc Miêu, cả người đổ rạp xuống bờ cát. Bây giờ là lúc nước biển dâng, vừa hay tràn vào người anh, sức nổi không đủ nâng anh lên.

Chúc Miêu học dáng vẻ của anh, cũng nằm vật xuống. Nước biển cọ rửa bọn họ từng chút một.

Mưa nhỏ lại một chút, rơi trên mặt họ.

Chúc Miêu híp mắt, sợ nước mưa rớt vào mắt.

Tiếng Hạng Chú nương theo thuỷ tiều dâng.

"Trước kia thường lái xe tới, nơi đây rất yên tĩnh."

Đúng vậy.

Mưa nhỏ lại một chút, gió thổi bay mây đen, mặt trăng cong cong như ẩn như hiện. Khắp bờ biển lúc sáng lúc tối, ánh đèn xa xa rơi lên đầu ngọn sóng.

"Em nhìn xem," Giọng Hạng Chú nhẹ nhàng, vô cùng vui vẻ, "Trời và biển lớn như thế, thế giới lớn như thế, em không là gì cả. Cứ nghĩ như vậy là nhẹ nhõm hơn nhiều."

Chúc Miêu không thấy nhẹ nhõm chút nào, cậu chỉ thấy cô độc và khổ sở.

Nỗi bi thương không bị gió cuốn đi, như hình với bóng đuổi theo cậu. Cậu nhìn mây đen dần dần mỏng đi, cảm thấy vô cùng khổ sở. Bởi vì bà nội mà khổ sở, bởi vì thế giới quá rộng lớn mà khổ sở, thậm chí bởi Hạng Chú mà khổ sở.

Nước mắt đó giờ kìm nén mãnh liệt trào ra, lệ tuôn như đê vỡ.

Cậu thật khổ sở mà.

Lúc đầu Chúc Miêu có thể nín nhịn không phát ra âm thanh, mặc cho nước mắt chảy dài, lướt qua gương mặt rớt vào nước biển. Sau đó cậu không nhịn được, hít mũi khóc thút thít.

Hạng Chú nghiêng đầu nhìn cậu.

Chúc Miêu nghiêng người sang, vùi đầu vào lồng ngực Hạng Chú, cả tấm lưng đều run bần bật.

Cậu cảm giác được Hạng Chú nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mình.

Mưa dần dần tạnh, sóng biển trở nên dịu dàng, từng đợt từng đợt tràn tới ôm lấy bọn họ.

Hết chương 20.

🥭: Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng mà ý, edit xong chương này, trong đầu tui chỉ còn một suy nghĩ, hai anh em nhà này dầm mưa dãi gió ốm chắc cho coi =))))))

Huyên Huyên viết "đẹp" lắm, đọc đến đâu là trong đầu mường tượng ra tranh minh hoạ đến đó, rất là muốn có fanart.

(。・ω・。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net