Chương 22: Nụ hôn thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 22: Nụ hôn thứ hai

***

Hạng Chú vừa uống một chén Mandheling, trên môi có mùi cà phê, thơm, đắng, thuần, ngọt...

***

Bây giờ dịch vụ tang lễ rất phát triển, chỉ cần đưa đủ tiền, đầy đủ dịch vụ trọn gói. Càng nhiều tiền, phục vụ càng chu đáo, tang lễ càng náo nhiệt. Chú thím Chúc Miêu chọn phương thức khá là giàu lòng chân ái, chi phí tính ra cũng cao. Ngày đưa tang ấy, Chúc Miêu gặp được nhiều thân thích đã rất rất lâu không gặp. Bọn họ tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.

Việc hiếu hỉ trước giờ đều là trường hợp xã giao truyền thống nhất. Chúc Miêu không quen thân với bọn họ, chỉ yên lặng nghe, làm trợ thủ cho chú thím. Nghe họ nói, tuổi tác bà nội cao, ra đi rất nhanh chóng, không có gì thống khổ, xem như là có phúc khí lắm rồi. Chúc Miêu nghĩ nghĩ, đạo lý là như vậy, nhưng cậu không khỏi ích kỷ nghĩ rằng, nếu bà nội vẫn còn sống, thì tốt biết bao.

Trong lễ tang, Chúc Miêu không khóc, chỉ vào lúc tiến hành nghi thức cáo biệt mới hít mũi một cái. Cậu nhớ rằng, trước kia bà nội luôn cầm tay cậu, mỗi ngày mong cậu mau cao lớn, mỗi ngày trôi qua vui vẻ.

Chúc Miêu tự cảm thấy bây giờ mình đã rất cao rất lớn rồi, chỉ cần mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ, vậy bà nội cũng yên lòng.

Sau khi tang lễ kết thúc, Chúc Miêu quay về nhà một chuyến, muốn cầm vài món đồ của bà nội làm kỷ niệm. Chú thím cậu cứ đứng cạnh cửa thò đầu nhìn, như đề phòng trộm cướp.

Chúc Miêu thấy vô nghĩa, cuối cùng chỉ lấy một ít ảnh chụp, đều là khi còn bé cậu và bà chụp ảnh chung.

Khi còn bé, dáng dấp Chúc Miêu vô cùng đáng yêu, khoẻ mạnh kháu khỉnh, thịt nần nẫn, vừa trắng vừa mập. Có một tấm chụp bà nội dắt tay cậu đứng trong ngõ nhỏ, cánh tay của cậu tựa củ sen, từng ngấn từng ngấn, trên tay đeo một một chiếc vòng bạc, mặt trên còn có chuông nhỏ, khi cười lên con mắt híp lại, chỉ mặc quần lót.

Nhất Ninh nhìn từng tấm ảnh Chúc Miêu đặt trên quầy bar, hiếm khi nở nụ cười.

Trước giờ cô toàn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng nụ cười cô đẹp như hoa phù dung sớm nở tối tàn, khi cười lên có lúm đồng tiền, rất đáng yêu. Chúc Miêu nhìn đến ngây người, như nhìn thấy đại kỳ tích thứ chín của nhân loại. Sau khi cười xong, Nhất Ninh lục trong ngăn kéo dưới đáy quầy bar ra một cái máy ảnh polaroid cũ màu hồng.

Cô nghiêm túc nhét phim vào, giơ máy ảnh lên, nhắm một mắt lại, ống kính nhắm thẳng vào Chúc Miêu.

Chúc Miêu nhảy khỏi ghế chân cao, xua tay nói: "Đừng chụp em..."

Nhất Ninh xụ mặt, lấy máy ảnh polaroid ra, nói: "Nhanh nào, ngồi xuống."

Chúc Miêu miễn cưỡng ngồi lại ghế. Cậu rất ít khi chụp ảnh, sau khi lớn lên gần như không chụp tấm nào. Cậu cũng không chụp ảnh với bạn bè, khi đối diện với ống kính luôn cảm thấy không được tự nhiên, ngay cả mắt nhìn nên nhìn vào đâu cũng không biết.

Nhất Ninh nhìn xuyên qua máy ảnh, chỉ huy cậu: "Cười."

Mắt Chúc Miêu đảo loạn, không dám nhìn vào ống kính. Hạng Chú đang ở trong sân, nghe thấy động tĩnh bên trong, đi đến cửa sổ thuỷ tinh sát đất nhìn thử, vừa hay đối mắt với Chúc Miêu. Cơ hồ là theo bản năng, Chúc Miêu quên luôn ống kính, quên luôn khẩn trương và bứt rứt, nhếch môi, lộ ra răng hổ, cười toe với anh.

Nhất Ninh bắt được khoảnh khắc này, nhấn nút chụp.

Cô cầm ảnh chụp vẩy vẩy vẩy, một lát sau, hình ảnh dần dần hiện ra. Chúc Miêu hơi xấu hổ, nhưng lại hiếu kì rốt cuộc trong ảnh mình trông như thế nào, cũng ngó nhìn.

Nhất Ninh chỉ tiện tay chụp, trong tấm ảnh là thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, nửa mặt nghiêng, nụ cười xán lạn.

Nhất Ninh yên lặng chọn một bức trong đống ảnh chụp hồi bé của Chúc Miêu, đặt cùng với tấm polaroid mới chụp. Cô gọi Hạng Chú đến, chỉ đạo anh dán hai tấm ảnh này lên bức tường chỗ quầy bar. Chúc Miêu hấp tấp tới bên cạnh quầy bar, xem bức tường ảnh.

Trên tường dán phần lớn ảnh polaroid, có một ít là mèo trong quán, một ít ảnh chụp của Hạng Chú và Nhất Ninh. Chúc Miêu còn nhìn thấy Nhất Ninh chụp ảnh cùng một nữ sinh cao cao, không biết là ai. Chúc Miêu còn liếc thấy một tấm ảnh phai màu, trên đó là Hạng Chú, nhìn qua trẻ trung hơn bây giờ.

Tranh thủ Hạng Chú ra ngoài, Chúc Miêu len lén nhìn kỹ tấm ảnh kia.

Trên tấm ảnh Hạng Chú chắc chỉ mười bảy mười tám tuổi, không chênh lệch nhiều với cậu bây giờ, mặc một cái áo thun rộng rãi, tóc cạo rất ngắn, góc cạnh gương mặt rõ ràng, kiệt ngạo bất tuân. Tay của anh hình như khoác lên người ai đó, người bên cạnh anh bị một tấm ảnh chắn mất.

Chúc Miêu quay đầu nhìn thử, không có ai để ý cậu. Cậu khẽ khàng vươn tay xốc ảnh chụp bên cạnh lên, thấy Hạng Chú khoác vai người kia, Chúc Miêu biết, Hà Tranh, cũng rất trẻ, mặt mày ôn hoà xinh đẹp.

Chúc Miêu vội vàng để ảnh chụp về chỗ cũ, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Cậu quay đầu nhìn, Hạng Chú lại ngồi trong sân. Chúc Miêu yên lặng nhìn chăm chú một hồi, không thấy anh quay đầu lại lần nào. Ngày đó từ bờ biển trở về, bọn họ không nói về nụ hôn hôm đó nữa. Giống như hết thảy chưa từng xảy ra, dù sao thì nụ hôn kia nhẹ nhàng quá. So với hôn, không bằng nói chỉ là dán tới cọ cọ.

Nhưng tốt xấu gì, Hạng Chú không thoắt ẩn thoắt hiện như trước đó nữa, xuất hiện trong quán như lúc thường. Nhưng Chúc Miêu lại không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với anh.

Về phần muốn nói gì, bản thân Chúc Miêu cũng không biết.

...

Gần đây Chúc Miêu rất bận bịu. Từ khi bà nội qua đời, cậu nỗ lực hơn rất nhiều, cố gắng học tập. Lâm Chu đã quay lại trường, bởi vì phải dưỡng thương, sau một thời gian vắng mặt hắn ta gầy đi một chút, nhưng nhìn tinh thần vẫn khá ổn. Chuyện thần kỳ là, thường ngày khi Chúc Miêu nhìn thấy hắn sẽ phản xạ có điều kiện mà khó chịu, ngồi trên lớp không nghe giảng được gì. Nhưng bây giờ không như vậy nữa. Trong tiềm thức cậu biết mình có người chở che, nên đối diện với Lâm Chu cũng thẳng thắn hơn. Trái lại Lâm Chu thấy cậu như chuột thấy mèo, thấy trên hành lang cũng đi vòng.

Còn hơn một tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học, Chúc Miêu quả thực là liều mạng.

Khi ở quán, Nhất Ninh cũng không kêu cậu làm việc, thấy cậu xuống tầng là cô tự làm hết việc, còn đuổi cậu quay về tầng học bài.

Mỗi ngày Hạng Chú cũng tới quán, nhìn chằm chằm Chúc Miêu làm bài thi thử, giúp cậu sắp xếp sơ đồ tư duy, củng cố chỗ khó hiểu, giúp cậu chỉnh lý đề cương.

Hôm đó Hạng Chú ở lại quán rất muộn, đêm hôm trước anh vừa thức khuya sấy chỗ hạt cà phê tươi mới mua, cả ngày nay lại trông quán, cả người thiếu ngủ. Nhưng anh vẫn cố chống đỡ tinh thần, theo dõi Chúc Miêu làm bài tiếng Anh.

Chờ khi Chúc Miêu làm xong một đề, quay sang, phát hiện Hạng Chú đã gục lên quầy bar.

"Anh ơi..." Chúc Miêu nhẹ nhàng gọi.

Không đáp lại.

Chúc Miêu khẽ khàng đóng bút lại, đi qua, thấy hình như Hạng Chú đã ngủ thiếp đi rồi.

Lúc ngủ anh cau mày, tóc đã mọc dài trở lại, đuôi tóc còn mang chút màu vàng nhạt chưa phai, tóc mới mọc ra đen nhánh, nhưng anh không thèm để ý, buộc hết ra sau gáy, mấy sợi rớt ra rung động theo hơi thở.

Chúc Miêu không gọi anh nữa, cũng ghé cằm vào quầy bar. Hai người mặt đối mặt, chỉ có điều một người mở to mắt một người khép chặt mắt.

Lần thứ một vạn lẻ một Chúc Miêu nghĩ, vì sao Hạng Chú lại tốt như vậy ta.

Cậu lại nghĩ tới đêm trên bờ biển kia. Người cả hai ướt sũng, nhịp tim cậu nhanh đến nỗi tưởng chừng bắn ra khỏi lồng ngực. Cậu dán sát tới, dùng môi mình cọ lên môi Hạng Chú.

Chúc Miêu đỏ mặt, nhịp tim lại gia tốc. Cậu duỗi ngón tay, nhẹ như lông vũ, đụng đụng vào môi dưới của Hạng Chú.

Hạng Chú không có phản ứng, còn đang ngủ, hô hấp đều đều. Dưới mắt anh thâm quầng, thật sự rất thiếu ngủ, hôm nay cũng ngáp cả buổi.

Chúc Miêu thu tay lại, nhìn chung quanh như có tật giật mình. Trong quán rất yên tĩnh, đám mèo cũng đã chạy vào lồng.

Cậu hít sâu một hơi, tự cổ vũ cho bản thân, chống tay lên quầy bar, lại gần mặt Hạng Chú từng chút một, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của đối phương. Chúc Miêu cắn răng quyết định, nghiêng đầu, dán môi mình lên môi Hạng Chú, thậm chí còn lấy dũng khí, thử thăm dò cọ xát.

Hạng Chú vừa uống một chén Mandheling (*), trên môi có mùi cà phê, thơm, đắng, thuần, ngọt.

(*) Mandheling: Một loại cà phê xuất xứ từ phía bắc Sumatra, Indonesia. Ở vùng Tây An (Trung Quốc) cũng trồng loại cà phê này. Mandheling được bầu chọn là 1 trong 10 loại cà phê ngon nhất thế giới.

Chúc Miêu nếm thấy không chân thực, bèn duỗi đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm liếm môi dưới Hạng Chú. Cậu quá khẩn trương, đến mức quên nhắm mắt lại.

Cậu thấy Hạng Chú cau mày mở mắt ra, ánh mắt vẫn mông lung, cứ thẳng tắp nhìn xoáy vào mắt Chúc Miêu như vậy.

Hai người bốn mắt đối lập, khoảng cách rất gần, chóp mũi cọ lấy chóp mũi, hô hấp vấn vít vào nhau.

Hạng Chú lại nhắm mắt lại.

Chúc Miêu cảm giác môi lưỡi mình vừa nóng vừa ướt.

Hạng Chú khẽ nhếch môi cắn lấy môi lưỡi của cậu.

Là ẩm ướt.

Trong đầu Chúc Miêu nổ oành, cảm thấy đầu lưỡi bị mút lấy.

Cậu nhịn không được phát ra một tiếng rên khẽ trong cổ họng, trên chóp mũi toàn là mồ hôi.

Hết chương 22.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net