Chương 23: Tâm tình không tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 23: Tâm tình không tốt

***

Hoá ra người bóp lấy trái tim cậu là Hạng Chú...

***

Toàn thân Chúc Miêu run lên, cả người từ trên xuống dưới như không tồn tại, chỉ còn lại hai phiến môi và một đầu lưỡi.

Đột nhiên, ngay khi cậu chóng mặt không biết phải làm sao, Hạng Chú mở mắt ra.

Anh trừng mắt nhìn, như lúc này mới tỉnh táo lại, đẩy Chúc Miêu ra.

Chúc Miêu còn thất thần, miệng hơi hé mở, bờ môi ướt sũng hiện ra ánh nước, khoé mắt gò má đều đỏ lên.

"Đờ mờ." Hạng Chú đứng lên, lui về sau một bước, sau lưng bị mép quầy bar đập vào.

Vừa rồi Chúc Miêu còn thấy mình nổ như pháo hoa trên trời, hai giây sau, pháo hoa nhanh chóng nở rộ, sau đó lụi tàn, như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, vụt tắt, lao vào trong nước lạnh, lạnh buốt.

Chúc Miêu cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."

Cơ hồ là đồng thời với Chúc Miêu, Hạng Chú cũng nói một tiếng "Xin lỗi", anh nói: "Xin lỗi, tôi tưởng là..."

Thanh âm của anh rất thấp, rốt cuộc là cái gì, Chúc Miêu không nghe rõ.

Tim cậu trùng xuống, cậu nói: "Là em không tốt. Là em hôn trộm anh."

Hạng Chú không đáp lại cậu, cởi tạp dề xuống treo lên, nói: "Muộn rồi, tôi về đây. Em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng học quá muộn."

Chỗ Chúc Miêu đứng vừa hay chặn lại lối ra duy nhất từ quầy bar. Trong lòng cậu còn đang suy nghĩ lời Hạng Chú vừa nói. Hạng Chú tưởng là cái gì.... Chúc Miêu rất không đúng lúc mà nhớ về vết cào sau lưng Hạng Chú, và người tình hôm đó anh hôn.

Chúc Miêu cảm thấy khó xử cực kỳ, đôi mắt đau xót, cậu đành nói: "Em, là bởi vì em..."

Hạng Chú hỏi: "Cái gì?"

"Bởi vì em..." Chúc Miêu ngẩng đầu, miễn cưỡng cười một cái, "Bởi vì trước giờ em chưa từng yêu đương, em không biết... Chỉ là hiếu kì mà thôi, sau này sẽ không như vậy... Xin lỗi anh."

Hình như Hạng Chú nhẹ nhàng thở ra, nhưng lông mày vẫn nhíu lại, giống đang tức giận. Nhưng căn bản Chúc Miêu không dám nhìn mặt anh.

"Tôi về trước đây."

Hạng Chú không đáp lại Chúc Miêu, nghiêng người lách qua cậu, cũng không quay đầu lại, đẩy cửa bước ra. Khi đẩy cửa dùng sức hơi mạnh, sau khi cửa đóng lại, chuông trên cửa vẫn "đinh đang" mãi không thôi.

Toàn thân Chúc Miêu mềm xèo, dựa lưng vào quầy bar trượt xuống, ngồi xổm trên đất, tay khoác lên đầu gối, phát ngốc một lát, xoa xoa đôi mắt, lại lần nữa đứng lên, tiếp tục làm bài tập.

Kỳ quái là, trong lòng Chúc Miêu tỉnh táo lạ thường, cũng không đau lòng, cũng không nghĩ lung tung, nhanh chóng làm xong bài tập, còn đọc thuộc hai mươi từ đơn. Đến lúc đi ngủ, nằm trên ghế sô pha mềm mại, nghe mùi vị của đám mèo, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, không trằn trọc một chút nào.

Chỉ là hôm sau khi thức dậy, Chúc Miêu cảm thấy đáy lòng tê tê, cứ như có ai đó bóp chặt lấy, khiến người ta không vực nổi tinh thần.

Khi tan học, cậu quay lại quán, gặp Hạng Chú đang đứng sau quầy bar.

Ánh mắt hai người chạm nhau, lại nhanh chóng tách ra.

Chúc Miêu cảm thấy càng khó chịu hơn.

Hoá ra người bóp lấy trái tim cậu là Hạng Chú.

Gần đây Chúc Miêu luôn cố gắng học tập, ngoài Lâm Chu ra, vào tiết học của các giáo viên khác cậu rất được hoan nghênh. Học sinh yếu kém có tiến bộ vượt bậc, là điều các thầy cô mong mỏi nhất, thậm chí còn vui vẻ hơn so với nhìn thấy học sinh xuất sắc, nhao nhao quan tâm đến cậu, Chúc Miêu càng học càng cố gắng.

Cậu làm bài tập trên tầng hai, Hạng Chú ở tầng một trông quán.

Nếu là lúc thường, Chúc Miêu sẽ không ngại ngần chi, cậu sẽ nghĩ mọi cách để xuống tầng giúp đỡ gì đó. Dù sao được thu nhận được chăm sóc đã rất tốt rồi, còn muốn ăn chùa uống chùa lại nhận lương, vậy cũng quá khó ăn nói.

Nhưng hôm nay Chúc Miêu không muốn xuống dưới chút nào, làm bài tập với đám mèo còn dễ chịu hơn so với ở chung một chỗ với Hạng Chú.

Hôm nay là thứ sáu, trong quán vẫn có rất nhiều người đến, liên tục không dứt, mấy bàn nhỏ trong quán đầy người. Chúc Miêu còn nghe thấy tiếng trẻ con, cậu ló đầu ra nhìn từ lan can tầng hai, nhìn thấy hai vợ chồng dẫn theo một bé trai bảy tám tuổi đến.

Thằng bé kia nhìn thấy mấy con mèo trong quán, cực kỳ hưng phấn. Mèo thấy trẻ con là tránh đi, thằng bé đó một phát túm lấy đuôi mèo.

Chúc Miêu nhìn thấy mà giật nảy mình.

Hạng Chú đi tới, một tay ôm lấy mèo. Thằng bé còn muốn níu lấy, cha mẹ nó không nhắc nhở gì cả.

Hạng Chú nói: "Buông tay."

Thằng bé bĩu môi, buông tay ra, chạy về chỗ cha mẹ.

Hạng Chú đặt mèo lên cầu thang, vỗ vỗ mông mèo, mèo chạy nhanh như chớp lên tầng hai, trèo lên đầu gối Chúc Miêu nằm.

Thằng bé kia vẫn đang nhỏ giọng quấy khóc, nói muốn nghịch mèo. Mẹ nó dỗ dành: "Mèo chạy lên tầng rồi, con đi xem thử nhé?"

Hạng Chú lớn tiếng ngắt lời: "Tầng hai không kinh doanh."

Giọng anh hơi lớn, mặt rất thúi. Trong quán lập tức tĩnh lặng.

Chúc Miêu thấy hơi lo. May là, vóc người và hình xăm trên tay anh thoạt nhìn vẫn đủ lực chấn nhiếp. Một nhà ba người kia không nói gì, gọi cà phê.

Ngay khi Chúc Miêu thở dài một hơi, Hạng Chú pha xong cà phê bưng tới.

Người đàn ông trong cái nhà ba người kia, vừa uống một ngụm liền bắt đầu gây sự.

Có lẽ hắn cũng am hiểu một ít về cà phê, vừa mở miệng đã chê cà phê pha không ngon.

Từ đầu Hạng Chú vẫn nhẫn nhịn tính tình trả lời hắn —- Đôi khi trong quán sẽ có vài kiểu khách nhiễu sự như vậy. Nhưng gã này, chê bai từ độ mịn của hạt đến nhiệt độ nước, nói màu sắc quá kém, còn nói kỹ thuật của barista quá tệ, giọng rất to, cả quán đều quay sang nhìn hắn.

Hạng Chú không nói hai lời, bước tới lấy ly cà phê hắn mới uống một ngụm, "soạt" một phát đổ ra rãnh nước.

Chúc Miêu trên tầng bị doạ đến vội đứng lên, mèo nhảy từ đầu gối cậu xuống. Thường ngày khi Hạng Chú trông quán còn ôn hoà chu đáo hơn Nhất Ninh một chút, hôm nay đúng là gã đàn ông này gây chuyện, nhưng cũng ít khi thấy mặt Hạng Chú đen sì như vầy. Hôm nay anh lại mặc áo ba lỗ, trên cổ tay đeo vòng tay màu rosegold (*), hình xăm trên cánh tay lộ rõ, nhìn qua rất nóng nảy.

(*) Vòng tay màu rosegold: Kiểu vầy

Anh nói: "Không ngon thì đừng uống."

Người đàn ông kia mặt mũi sượng cứng, lập tức đứng lên, chỉ là hắn ta không được cao, đứng trước mặt Hạng Chú không khỏi mất hết khí thế, điều này khiến hắn càng tức giận hơn. Hắn ỷ vào thân phận khách hàng của mình, bước lên khiêu khích Hạng Chú.

Hạng Chú không nói nhảm với hắn, tóm cổ áo hắn quăng ra sau một cái, lưng gã đàn ông kia đập vào kệ. Mấy cái tách trên kệ rơi xuống, "loảng xoảng" vỡ hết.

Chúc Miêu sợ hãi thốt lên một tiếng, vội vàng chạy xuống tầng.

Hạng Chú nghiến chặt răng, đường cằm sắc bén như đao gọt, siết chặt nắm đấm, như muốn đánh người lắm rồi. Khách trong quán đều bị anh doạ sợ.

Chúc Miêu vội tiến lên, dùng hết sức, tách hai người ra.

Gã kia còn đang ầm ĩ: "Quán của các người là cái thể loại đếch gì đấy, còn đánh người..."

Sau lưng Chúc Miêu va vào Hạng Chú, suýt thì đứng không vững.

Chúc Miêu lớn tiếng đáp lại: "Trong quán có camera, là ông ra tay trước —-"

Gã đó liếc qua Hạng Chú, mồm miệng vẫn nói lời hung ác, rồi hùng hùng hổ hổ dẫn vợ con về.

Chúc Miêu thở dài một hơi, níu lấy cánh tay Hạng Chú, sợ anh muốn đuổi theo.

Cơ bắp trên cánh tay Hạng Chú đều căng cứng, như tức giận cực kỳ. Ngoại trừ lần đánh Lâm Chu trước đó, Chúc Miêu chưa từng thấy anh tức như này.

Chúc Miêu vừa đẩy vừa kéo, đẩy Hạng Chú ra ngoài sân, rồi cậu vào xin lỗi khách trong quán, nói sẽ miễn thanh toán cho tất cả mọi người.

Chờ khách về hết, Chúc Miêu cẩn thận đẩy cửa ra, ngó dáo dác ngoài sân.

Ngoài sân không có ai, chỉ có Hạng Chú, mùi khói thuốc nồng nặc, trong gạt tàn chứa một đống đầu mẩu thuốc lá, giữa hai ngón tay của Hạng Chú còn kẹp một điếu.

Chúc Miêu nói: "Em không tính tiền của khách, không có vấn đề chứ ạ?"

Mặt Hạng Chú không thay đổi "Ừ" một tiếng.

Chúc Miêu lại hỏi: "Tâm tình anh không tốt đúng không?"

Trong tay Hạng Chú còn cầm điếu thuốc, nhìn mặt mũi Chúc Miêu đầy vẻ lo lắng, trong lòng càng căm tức.

Anh cũng không biết mình đang tức cái gì, bóp tắt điếu thuốc lá, đáp: "Không có."

Hết chương 23.

Tác giả có lời nói: Áng văn này hẳn sẽ không vượt qua 10 vạn chữ, mọi người sưu tầm nhiều nhiều nhé.

🥭: Tác giả viết được 5 vạn chữ rồi, nghĩa là đã đi được nửa đoạn đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net