Chương 24: Có một câu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 24: Có một câu chuyện

***

"Khỏi cần nói xin lỗi với tôi."

***

Ngày đó trên bờ biển, lần đầu tiên bọn họ hôn nhau.

Thật sự đối với Hạng Chú mà nói, gọi cái đó là "hôn" hình như hơi miễn cưỡng. Quá nhẹ quá nhạt, như lông vũ phất qua, lại như giọt sương trượt xuống, thanh đạm đến mức không thể thanh đạm hơn.

Mấy năm qua, mặc dù Hạng Chú không lạm giao, nhưng tình nhân bạn giường chưa từng thiếu, thỉnh thoảng ra vào bar pub các kiểu cũng có thu hoạch. Thực sắc tính dã (*), khoái cảm da thịt, dục vọng bốc lên, chẳng qua chỉ là chuyện bình thường như ăn cơm đi ngủ. Nếu cái đó là "hôn", thì cũng không phải thứ gì quan trọng.

(*)Thực sắc tính dã: là câu nói của Mạnh Tử, có nghĩa là, trong cuộc sống, có hai chuyện không thể thiếu, là thực sắc – ăn uống, và tính dã – tình dục.

Nhưng bất luận ra sao, nụ "hôn" đó cũng không nằm trong kế hoạch của Hạng Chú.

Anh nhặt được rất nhiều mèo hoang, chăm sóc nuôi nấng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, anh sẽ chăm sóc bọn chúng cho đến khi thọ hết chết già. Mặc dù Chúc Miêu đáng thương, nhưng người không giống thú cưng, con người có rất nhiều suy nghĩ. Mới đầu Hạng Chú cho rằng, Chúc Miêu chỉ là một người qua đường, nhưng không ngờ, cậu lại vững vàng cắm rễ trong quán, mạnh khoẻ trưởng thành.

Chúc Miêu còn nhỏ, rất dễ sinh ra tình cảm lệch lạc với người mà bản thân cậu ỷ lại. Hạng Chú biết rõ rành rành.

Trong khoảng thời gian này, Hạng Chú luôn tự nhìn lại chính mình, phải chăng anh đã quá tốt với Chúc Miêu. Thăng gạo ân đấu gạo thù (*), đối tốt với ai cũng thế. Nếu không thể mãi mãi đối xử tốt với người ta, chỉ tốt trong nhất thời, đến khi thu lại, sẽ biến thành thù hận.

(*) Thăng, đấu: là hai đơn vị đo lường thời cổ. Một thăng bằng 1/10 đấu.

"Thăng gạo nuôi ơn, đấu gạo nuôi thù. Dục vọng như nước biển, uống càng nhiều lại càng khát. Dục vọng thực ra giống như chỗ ngứa trong tâm hồn của con người, đau có thể nhịn nhưng ngứa thì càng gãi lại càng ngứa." (Theo Văn hoá và Lịch sử Trung Hoa/fb)

Hết thảy đều thấm sâu trong người anh, quá là thấu hiểu. Trước kia anh và Hà Tranh chính là như vậy.

Nhưng tất cả lệch khỏi quỹ đạo quá nhanh.

Chúc Miêu thật sự giống như một gốc cây non, cành lá vẫn non nớt như vậy, nhưng bộ rễ đã găm chặt vào lòng đất.

Ngày đó trở về từ bờ biển, Hạng Chú tắm rửa xong nằm trên giường, sau khi ngủ thiếp đi thì nằm mơ. Trong giấc mộng, nhân vật chính có làn da ấm áp non mịn, thanh âm trong trẻo lại mang theo chút khàn khàn. Trong mơ thấy rõ ràng nhất là bờ môi. Chóp môi hơi vểnh lên, rất mỏng, môi dưới đầy đặn, khoé môi khẽ nhếch, ánh nước căng bóng —- rất thích hợp để hôn môi.

Giấc mộng hỗn độn, sau khi tỉnh lại, Hạng Chú nằm ngửa hình chữ đại trên giường, nhìn nắng sớm ngẩn người.

Anh mộng tinh.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong rất nhiều năm qua, lần trước không nhớ nổi là lúc nào, có lẽ là khi mười tám mười chín tuổi, khi anh vẫn là thằng nhóc choai choai.

Anh quen ngủ nude, chống người khỏi giường, mặc quần ở nhà lên, lột hết ga giường và vỏ chăn ra, nhét vào máy giặt, sau đó đi rửa mặt.

Anh đánh răng được một nửa, đột nhiên sửng sốt.

Bờ môi đó là của Chúc Miêu.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Hạng Chú đã để ý thấy, đó là bờ môi khiến người ta nhìn một lần là muốn hôn.

Trong miệng Hạng Chú toàn là bọt kem đánh răng, nhưng tay đã dừng lại, nhìn chính mình trong gương, âm thầm văng tục một câu.

Sau hôm đó, đêm trước ngủ không ngon, lại tăng ca thức đêm sấy khô một đống hạt cà phê mới, anh quá buồn ngủ, bèn ghé vào quầy bar ngủ gật.

Anh mơ hồ cảm giác được trên môi ngưa ngứa, ẩm ướt, anh vừa mở mắt ra, đã thấy đôi mắt Chúc Miêu, tròn xoe, khoé mắt hơi rũ xuống, đáng thương đáng yêu.

Anh cho rằng mình đang mơ, trong mơ thì muốn làm gì chả được. Anh như chìm sâu trong đó, vô thức làm sâu hơn nụ hôn ấy. Sau nụ hôn còn có rất nhiều thứ hay ho, ở trong mơ, tất cả đều là khoái cảm.

Nhưng rất nhanh, anh cảm giác được không bình thường.

Mọi thứ quá chân thật. Môi ma sát môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, răng va vào răng, tất cả như mang theo dòng điện, thoải mái như ngâm cả người trong nước nóng. Cũng bởi quá chân thật, Hạng Chú nhanh chóng cảnh giác, trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất, anh đẩy Chúc Miêu ra.

Ngay khoảnh khắc anh đẩy cậu ra ấy, anh thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Chúc Miêu biến mất, anh hối hận thì đã muộn rồi.

Không phải lần đầu tiên Hạng Chú làm tổn thương người khác.

Nhưng Chúc Miêu hơi hơi khác lạ. Sau khi làm tổn thương Chúc Miêu, chính anh còn phiền não hơn cả cậu. Trong đầu anh luôn luôn xuất hiện dáng vẻ của Chúc Miêu, cậu đứng dưới ánh đèn vàng trong quán, bờ môi vẫn óng ánh, nhưng ánh mắt đã ảm đạm, rũ mắt cúi đầu, ngón tay luống cuống móc lấy khe quần.

Điều này khiến anh bực bội.

Anh không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Rất lâu trước đây anh đã thề không như vậy nữa, cảm giác mất khống chế khiến anh cảm thấy cực kỳ không khoẻ. Hôm ấy khi dạy dỗ ông thầy Lâm của Chúc Miêu, anh đã thấy mình sắp mất kiểm soát, anh cảm nhận được máu nóng sôi trào trong đầu. May mà Chúc Miêu kéo anh một phát.

Dường như anh lại không tự chủ được nhớ tới Chúc Miêu của ngày hôm đó.

Chúc Miêu cheo leo trên đầu bức tường, khắp mặt mũi là mồ hôi, sốt ruột đưa tay cho anh.

...

"Tâm trạng anh không tốt đúng không," Chúc Miêu nhỏ giọng nói, "Tối hôm qua là em sai, anh đừng giận."

Mạch suy nghĩ của Hạng Chú bị cắt ngang.

Anh nhìn Chúc Miêu, trong lòng rất khó hiểu. Rõ ràng là anh không tốt, vì sao Chúc Miêu lại áy náy như vậy. Dáng vẻ dễ bắt nạt như này —- như chú chó con bị chủ nhân đẩy ra sau, không biết đau lòng là gì, chỉ chốc lát lại tràn đầy chờ mong lao tới.

Hạng Chú bóp tắt điếu thuốc lá, ném tàn thuốc đi.

Bởi vì anh thấy yết hầu ngứa ngáy vô cùng, nguyên nhân có lẽ là dạo gần đây hút thuốc nhiều quá.

Chúc Miêu thấy anh vẫn không ừ hử gì, cho rằng anh vẫn giận, lại lầu bầu một câu: "Xin lỗi mà."

Đột nhiên Hạng Chú đứng lên, cái ghế bị anh đẩy lùi về phía sau, chân ghế mài trên đất tạo ra âm thanh sắc nhọn chói tai, doạ rùa đen đang hóng mát "tủm" một tiếng phi vào trong nước.

"Khỏi cần nói xin lỗi với tôi."

Hạng Chú chỉ nói câu này, xoay người vào trong quán.

Một mình Chúc Miêu đứng trong sân, đứng một hồi, không muốn vào nhà, bèn tự tìm chuyện để làm, tưới nước cho hoa chả hạn.

Hạng Chú lại đẩy cửa ra, nói: "Đừng tưới, em nhìn trời xem, sắp mưa rồi, tưới nữa là chết đuối hết."

Sắp đến tết Đoan Ngọ, mùa này mưa rất nhiều, dân bản xứ gọi là "thuyền rồng nước" (*).

(*) Thuyền rồng nước / 龙舟水: Theo dân gian Trung Quốc, người ta gọi đợt mưa bão vào lễ hội thuyền rồng ngày 5/5 âm lịch là "Thuyền rồng nước". Đợt mưa này có lượng mưa trung bình cao nhất nhì trong năm, bắt đầu từ tháng 5 đến tháng 6 hàng năm ở miền Nam Trung Quốc. Lễ hội này cũng chính là tết bánh ú Đoan Ngọ.

Dạo này không có một ngày nắng, giả sử có nắng, cũng không được bao lâu. Bây giờ trời cũng âm u, mây đen mù mịt, không khí oi nóng bị đè nén, chắc giây lát sau sẽ đổ mưa.

Mấy ngày nay Chúc Miêu đều chú ý, không tưới chút nước nào. Có điều vừa rồi tay chân luống cuống không biết làm gì, mới nghĩ đi tưới cây. Bị Hạng Chú nói như vậy, cậu lại đặt bình tưới hoa về chỗ cũ, buồn bã ỉu xìu "vâng" một tiếng, lách qua Hạng Chú, lên tầng làm bài tập.

Trải qua tranh chấp vừa nãy, khách trong quán ra về rất nhanh, bây giờ trong quán không có người.

Vì để bản thân tập trung tinh lực, không nghĩ lung tung nữa, Hạng Chú tự pha một chén cà phê cho mình. Chỗ hạt cà phê này được sấy khô không bao lâu, hạt cà phê Vân Nam, chua ngọt vừa phải, hương vị êm dịu cân bằng, uống ngon hiếm có.

Nhưng tâm của anh không tĩnh, khi pha cà phê dòng nước lúc mạnh lúc nhẹ, khiến chén cà phê pha tạp mùi vị linh tinh, che lấp vị nguyên bản, loạn xì ngầu.

Máy nhạc đĩa than (*) trong quán đang chạy, sét đánh bên ngoài, bọn họ một người ở trên tầng làm bài tập, một người ở dưới tầng pha cà phê, đều không quan tâm đến nhau.

(*) Máy nhạc đĩa than: dạng cổ điển và hiện đại

Điện thoại Hạng Chú rung một cái, mở ra nhìn thì là tổng đài cảnh báo cơn bão sắp tới, còn có tin nhắn Nhất Ninh gửi.

Sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi, liên hoan vào ngày này là thông lệ cũ của hai người bọn họ từ trước đến giờ.

Nhất Ninh nói: "Năm nay không ăn lẩu, Chúc Miêu không ăn được cay."

Yết hầu Hạng Chú lại ngứa ran một trận, cố ý trả lời: "Anh muốn ăn lẩu, ăn lẩu uyên ương là được."

Hết chương 24.

Tác giả có lời muốn nói: Quá trình xoắn xuýt nội tâm của "cây sồi già".

🥭: Như tui từng chú thích, cây sồi đồng âm với Hạng Chú, nên, "cây sồi già" chính là Lão! Hạng! Chú! =)))))

Một điều nữa, không biết mọi người có để ý không. Mỗi khi tác giả tả mưa tả bão, y rằng sẽ có biến ... Trời buồn thì người buồn, nắng tươi thì người tươi, vậy á.

Còn nữa, hoá ra không phải Hạng Chú ngủ mơ về người khác mà hôn Miêu Miêu =))))) Ông anh này lại chả thích bỏ xừ đi (○` 3′○)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net