Chương 25: Bia và Trà đào mật ong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 25: Bia và Trà đào mật ong

***

Hạng Chú nghiêng ô qua một bên, che mưa cho Chúc Miêu bên cạnh...

***

Thực ra Chúc Miêu đã làm được kha khá bài tập rồi. Gần đây thành tích của cậu bị chững lại, thứ tự trên bảng xếp hạng tăng hơn trăm bậc sau đó thì không tăng được nữa. Chính cậu cũng buồn phiền về điều này, nhưng không có cách nào tăng vọt ngay lập tức được. Nhìn từng ngày trên lịch trôi qua, cậu không ngừng thuyết phục chính mình, gấp gáp cũng vô dụng, dù sao trước đây cậu bị hổng kiến thức quá nhiều.

Cậu đẩy giấy bút trên bàn ra, ôm chầm lấy con mèo đang nằm ngủ gà gật bên cạnh, vùi mặt vào đám lông cọ cọ.

Con mèo kêu "Meow" một tiếng, đạp tay Chúc Miêu ra chạy đi mất.

Mèo trong quán thể hiện rõ sự yêu ghét đối với ba con người. Tụi nó thích Nhất Ninh, lúc nào cũng xáp vào cô, lẽo đẽo đi theo; Tụi nó sợ Hạng Chú, có Hạng Chú ở quán, mèo không dám trèo lên bàn hay lên quầy, khi có anh, mèo chưa bao giờ dám nghịch hỏng đồ đạc; Chúc Miêu thì không được ưa thích cho lắm, đám mèo luôn dùng mông chĩa vào cậu, nghênh ngang dẫm đạp lên đầu gối cậu, đoán chừng là nhạy bén phát hiện ra Chúc Miêu là đáy chuỗi thức ăn ở nơi đây.

Chúc Miêu cũng bó tay, uể oải bĩu môi, úp sấp lên bàn nghe động tĩnh ở dưới tầng.

Khách lại tới, khách lại đi, Hạng Chú lại pha cà phê, rửa cốc chén. 

Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ thuỷ tinh lớn, lại sắp biến mất nơi chân trời.

Chúc Miêu nghĩ, lại sắp nghỉ bán rồi.

Cầu thang cót két vang lên, Chúc Miêu giật nảy mình ngồi thẳng dậy, vơ bừa một tờ bài thi, giả vờ như đang làm bài, còn căng thẳng hơn cả lớp tự học bị giáo viên kiểm tra đột xuất.

Sau lưng cậu vang lên tiếng nói của Hạng Chú: "Đang làm bài tập?"

Này không phải quá rõ ràng à?

Chúc Miêu không để ý đến anh, nghĩ thầm, vừa rồi suýt thì sặc nước bọt.

"Hai ngày nữa là 1/6, hôm đấy chúng ta sẽ đi ăn uống, tụ tập một chút."

Tay Chúc Miêu cầm bút, nhưng không viết chữ, chỉ vô thức vẽ vòng vòng loạn xị lên giấy nháp. Cậu nói: "Ò, em biết rồi. Vậy hôm đó em trông quán cho."

Đằng sau lập tức im lặng, ngay khi Chúc Miêu tưởng là Hạng Chú đi rồi, anh mới đột nhiên nói: "Em không đi?"

Chúc Miêu quay đầu lại, mặt ngu ra, cậu không hề nghĩ mình cũng được mời đi. Cậu nghe Hạng Chú nói "chúng ta", cho rằng ý anh là anh với Nhất Ninh, không nghĩ mình cũng trở thành một phần tử của "chúng ta".

"Không đi hả?" Hạng Chú tựa trên lan can cầu thang, hỏi, "Ăn lẩu đấy."

Chúc Miêu vô cùng vui vẻ, là niềm vui hiếm có trong mấy ngày nay, cậu vội vàng đáp: "Em đi, tan học sẽ đến, ăn ở quán nào ạ?"

Hạng Chú nói: "Quán ở đầu đường."

Chuyện này chốt xong, Hạng Chú liền đóng cửa ra về. Trong quán yên tĩnh trở lại, Chúc Miêu ghé vào lan can tầng hai ngó xuống, nhìn Hạng Chú dọn dẹp quầy bar, nhìn anh cầm đồ của mình ra ngoài, nhìn anh đi theo con đường ngoài cửa kính, sau đó biến mất.

Chúc Miêu thấy bản thân mình thật sự quá kỳ quái, rõ ràng nên ghét anh mới phải, vậy mà thoáng cái lại vui vẻ ngay, thật sự quá kỳ quái.

Nhưng ngày Quốc tế thiếu nhi cũng không phải ngày đẹp trời.

Mùa này hay có bão, có lúc bão lớn còn phải nghỉ học. Đợt này không đến mức phải nghỉ, nhưng vừa đến buổi chiều là trời sầm sì, ngay cả ve sầu cũng không kêu nữa, mùa hè ồn ào lập tức yên tĩnh hơn hẳn.

Vừa ra khỏi phòng điều hoà là oi bức, gió khá lớn, trên đường có rất nhiều giấy tờ chai nhựa bị gió thổi bay tán loạn.

Trước khi tan học, giáo viên còn cẩn thận dặn dò mọi người đóng cửa sổ cửa ra vào thật chặt.

Chúc Miêu không mang ô theo, thường ngày cứ trời mưa là cậu đội mưa chạy. Trong lòng cậu nhớ mong hôm nay sẽ được cùng Hạng Chú và Nhất Ninh đi ăn lẩu, thế là chạy như bay ra cổng trường.

Trời vẫn chưa mưa, nhưng thời tiết oi bức vô cùng. Cậu chạy một lèo về quán, mặt mũi đầm đìa mồ hôi, mặt đỏ bừng, tóc bết trên trán.

Trong quán chỉ có Hạng Chú, anh đang dọn quầy bar.

"Nhất Ninh đi đặt bàn trước. Chúng ta đi thôi, tranh thủ trời chưa mưa."

Chúc Miêu tràn đầy hưng phấn, như học sinh tiểu học được đi du xuân, chạy lên tầng tắm rửa thay quần áo, lúc xuống tầng Hạng Chú đang tựa trên quầy bar nghịch điện thoại, thấy cậu xuống, ngẩng đầu nói: "Đi thôi."

Anh không tươi cười, cũng không có nét mặt gì đặc biệt, cứ điềm nhiên mời Chúc Miêu đi cùng. Chúc Miêu thấy nhịp tim mình hụt một nhịp, khoé miệng không tự chủ được muốn vểnh lên cười, ngay cả cọng tóc cũng muốn nhảy cẫng lên. Ngoài trời mây đen sì như thế cũng không che được hết tinh thần hăng hái của cậu.

Đã mưa nhỏ tí ta tí tách, không biết có tờ báo bị thổi từ đâu đến, bay loạn xạ trên đường.

Hạng Chú cầm ô của anh, ô cán dài màu xám, hơi lo lắng nói: "Gió lớn quá, mong cửa kính sẽ không bị làm sao."

Chúc Miêu chui vào ô của anh. Mưa đập lốp bốp trên ô. Hạng Chú cao ngất, bình thường người cao hơn cầm ô thì người lùn chịu tội, nhất là khi gió lớn, ô che trên cao mưa sẽ táp vào từ bốn phía xung quanh.

Nhưng Hạng Chú nghiêng ô qua một bên, che mưa cho Chúc Miêu bên cạnh.

"Mưa lớn ghê thiệt."

Chúc Miêu lầu bầu một câu, nép vào người Hạng Chú, hai người bả vai đụng bả vai đi.

Mưa càng rơi càng lớn, ô không có tác dụng lắm, một đoạn đường ngắn, quần và giày của hai người cũng ướt kha khá.

Vì nguyên nhân thời tiết, người trong quán lẩu không nhiều. Nhất Ninh đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn chằm chằm cửa ra vào, thấy bọn cậu tới, mặt lạnh te giơ tay lên vẫy vẫy.

Hạng Chú rất quen thuộc với khẩu vị của Nhất Ninh, lấy menu ra gọi một đống đồ ăn, nhiều đến mức Chúc Miêu giật mình, cậu nhỏ giọng nói: "Có phải hơi nhiều rồi không..."

Hạng Chú đẩy menu sang cho cậu, nói: "Đấy là lượng ăn của hai bọn tôi, em ăn gì thì tự gọi."

Chúc Miêu kinh ngạc đến ngây cả người.

Không ngờ bàn ba người này, ăn khoẻ nhất là Nhất Ninh. Phong cách ăn uống của cô rất chi là thiết thực, gắp mãnh liệt ăn mãnh liệt, không nói một câu, vùi đầu ăn.

Gọi nồi lẩu uyên ương, Chúc Miêu không ăn được cay, một xíu cay cũng không ăn nổi, nhìn ớt đỏ nổi lều phều là tê cả da dầu. Cậu ngoan ngoãn ăn bên nước dùng không cay của mình. Nhưng bên nồi cay sôi sùng sục, khó tránh khỏi bắn một ít ớt sang bên ngăn của cậu, Chúc Miêu ăn dính ít nhiều. Chút xíu như vầy thôi mà cậu đã cay đến đỏ bừng cả mặt, nước mắt lưng tròng.

(*) Lẩu uyên ương:

"Đồ... Đồ uống đâu ạ..."

Chúc Miêu lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ, vừa quay đầu lại thì phát hiện Hạng Chú đang nhìn cậu, hình như còn đang cười.

Thấy cậu quay lại nhìn, Hạng Chú lại cúi đầu ăn, khó hiểu thật sự.

Hạng Chú cũng thấy khó hiểu. Thực ra không nhất định phải ăn lẩu, đứa nhỏ này không ăn được cay thì đi ăn cái khác là được, không thành vấn đề. Nhưng Chúc Miêu ngốc nghếch chính là nhóc đáng thương nhớ ăn không nhớ đánh, khiến người ta khó mà ghét bỏ. Ngay cả Nhất Ninh cũng nhanh chóng đón nhận cậu. Hạng Chú không khỏi nghĩ tới, càng như vầy người ta càng muốn bắt nạt cậu, như muốn cầm gậy trêu cho mèo con nhỏ xinh không với tới được.

Khó hiểu thật sự.

Hạng Chú và Nhất Ninh gọi một vại bia tươi, còn trước mặt Chúc Miêu thì đặt trà đào mật ong.

Chúc Miêu nhìn thấy bia sủi bọt trắng, kích động: "Em đủ tuổi rồi, có thể uống rượu rồi á, ngày mai lại là cuối tuần nữa."

Hạng Chú đẩy trà đào ra trước mặt cậu.

Một bữa lẩu ăn gần xong, đột nhiên bên ngoài mưa to lên, sấm chớp ầm ầm, gió rít vù vù.

Hạng Chú lo cho cửa kính của quán, nghĩ tranh thủ ăn nhanh rồi quay về. Ai ngờ đâu anh vừa vào nhà vệ sinh, khi đi ra, trước mặt Chúc Miêu đã bày một cốc bia rỗng, Chúc Miêu hãy còn ợ một cái.

Nhất Ninh cũng ợ bia, mặt thản nhiên nhún vai: "Em nó nhất định đòi uống."

Hết chương 25.

🥭: Tui bị lười đăng lên wattpad ấy =]]]], với cả, đăng lên wattpad rồi mấy cái web lậu nó auto bê đi hết, chán nhiều chút...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net