Chương 27: Ai giải quyết ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 27: Ai giải quyết ai

***

... Một tay Hạng Chú ấn gáy cậu, một tay khác vươn ra, nâng eo cậu lên...

***

Lúc Hạng Chú mặc quần áo xong bước ra, Chúc Miêu đang úp sấp trên ghế sô pha.

Anh xuống dưới tầng, pha một cốc nước chanh mật ong ấm áp, chua chua ngọt ngọt, ngọt nhiều hơn chua.

"Uống chút đi, dạ dày sẽ dễ chịu hơn."

Hạng Chú cầm cốc, ngồi xếp bằng trên sàn nhà cạnh ghế sô pha.

Chúc Miêu nghiêng đầu, lộ ra gương mặt đỏ bừng, thấy Hạng Chú đang cầm một cốc thủy tinh, lúc này mới chống nửa người lên, vịn cái cốc ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống hết.

Chất lỏng ấm áp ngọt ngào thuận theo yết hầu trôi xuống dạ dày, thoải mái vô cùng.

Nhưng trên mặt Chúc Miêu càng đỏ thêm, nhỏ giọng nói "Cảm ơn".

Hạng Chú nói: "Thay quần áo đi, ướt hết rồi."

Giọng của anh trong đêm mưa nghe cực kỳ nồng hậu dịu dàng, Chúc Miêu vô thức muốn nghe anh nói nhiều hơn, thân thể gượng dậy một nửa, lại nhớ ra gì đó, nằm sấp xuống, mặt lại vùi vào gối.

Hạng Chú còn tưởng cậu không thoải mái, vội vàng nói: "Sao vậy, buồn nôn?"

Mặt Chúc Miêu chôn trong gối đầu, lắc lắc trái phải, giọng buồn buồn: "Không phải."

"Mau đi thay quần áo, không khéo bị cảm rồi."

Chúc Miêu lộ ra một con mắt và non nửa khuôn mặt, trong mắt cậu có ánh nước, ướt sũng, chóp mũi cũng toàn là mồ hôi. Cậu thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Không đứng dậy nổi."

"Khó chịu như vậy sao?"

Hạng Chú lo lắng nghĩ, thời tiết này không tiện đi bệnh viện.

Chúc Miêu lại lắc đầu khe khẽ, trên mặt đỏ đến sắp rỉ máu, nhìn sao cũng không giống dáng vẻ bị ốm. Cậu xấu hổ cực kỳ, ba phần hơi rượu trong người cũng bị nhiệt độ cơ thể hun thành mười hai phần.

Cậu chớp mắt mấy cái, khó khăn nói ra: "Không phải... Em... Cái đó..."

Càng về sau giọng càng nhỏ, Hạng Chú không nghe rõ, anh lại gần, hỏi: "Em làm sao?"

Chúc Miêu vò đã mẻ không sợ vỡ, gào toáng bên tai Hạng Chú: "Có phản ứng á! Cương rồi! EM! CƯƠNG! RỒI!"

Đầu tiên Hạng Chú sững lại, hiểu ra xong thì bật cười, quan tâm đến mặt mũi của Chúc Miêu, không cười quá rõ, nắm tay che môi, cố gắng không cho khóe miệng nhếch lên, nhưng mắt thì đã híp lại.

Chúc Miêu không bị anh cười đến héo, ngược lại càng hăng hái hơn, quần jeans bị kéo căng, ghìm đến mức khó chịu.

Anh hắng giọng một cái, trong giọng nói khó có thể che giấu ý cười.

"Tự em giải quyết đi, tôi xuống dưới tầng, đừng nhịn đến hỏng."

Hạng Chú chống mặt đất định đứng lên, không biết là bởi muốn khoe đường cong cơ bắp đẹp mắt trên cánh tay, nên anh mới mặc áo ba lỗ, hay bởi mặc áo ba lỗ, nên tôn lên vẻ đẹp cơ bắp của anh.

Rượu khiến Chúc Miêu to gan hơn, cậu cảm thấy đầu mình choáng váng, bên trong toàn là cồn, sắp bén lửa đến nơi. Chỉ cần Hạng Chú cười một cái, là có thể nhóm bùng lửa lên, đốt lý trí trong đầu cậu thành tro.

Dạo này vừa uể oải vừa rối bời, lần trước tập kích Hạng Chú thất bại, như cách một lớp sương mù, cảm giác mơ hồ.

Bây giờ trong đầu cậu chỉ có một ý niệm, tự mình giải quyết cái gì? Em chỉ muốn giải quyết anh mà thôi.

Vừa nãy cậu còn ngượng đến không dám xoay người, sợ mình bại lộ, lúc này không thèm để ý gì nữa.

Cậu không muốn Hạng Chú rời đi.

Chúc Miêu từ ghế sô pha bổ nhào lên người Hạng Chú, đẩy Hạng Chú một lần nữa ngã ngồi lên đất, đau đớn kêu lên một tiếng.

Chúc Miêu không để anh nói tiếp, nhắm chặt hai mắt, dán mặt lại gần mặt Hạng Chú.

Chóp mũi cậu rịn mồ hôi, ướt sũng, như chóp mũi của chó con, cứ ủi đến ủi đi trên cằm Hạng Chú.

Hạng Chú đỡ lấy eo của cậu sợ cậu ngã xuống, ngửa đầu tránh bờ môi đang cọ lung tung của cậu. Chúc Miêu chống lên bờ vai của anh, không hôn lên môi, ngược lại dụi mặt xuống cằm và cổ của Hạng Chú.

Đầu óc Chúc Miêu quay mòng mòng, vô sự tự thông hôn lên mục tiêu duy nhất: Yết hầu của Hạng Chú.

Bị Chúc Miêu hôn yết hầu, thậm chí còn liếm mút mấy lần, da gà cả người Hạng Chú nổi lên. Càng chết dở là, toàn thân Chúc Miêu cưỡi lên người anh, không hề an phận, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, gò mông cọ tới cọ lui theo động tác của cậu.

Không thể tiếp tục như vậy, Hạng Chú cắn răng nghĩ.

Bên ngoài vẫn mưa to không ngừng. Ngay lúc này, thình lình vang lên một tiếng sấm, tiếng sấm khủng khiếp, làm cả hai giật mình ngừng động tác lại hai giây, mèo trong lồng cũng ré lên.

Đèn trong quán đột nhiên tắt ngúm, bốn phía lâm vào bóng tối, giơ tay không thấy được năm ngón.

Đứt cầu dao rồi, Hạng Chú nghĩ.

Một giây sau, Chúc Miêu chỉ dừng lại vẻn vẹn hai giây lại nhiệt tình xông lên. Bốn phía u ám không nhìn thấy gì, chỉ duy nhất cảm nhận được nhiệt độ cao dị thường của nhau.

Lần này, Chúc Miêu chuẩn xác ôm lấy cổ Hạng Chú, tìm được môi của anh.

Cậu gấp gáp không chịu nổi, lung tung cạy mở bờ môi Hạng Chú, hôn anh.

Trời quá tối, cửa sổ thủy tinh bị rèm cuốn inox che chắn, ánh chớp loang loáng bên ngoài cũng không rọi vào được.

Hạng Chú cảm thấy chỗ rượu mình uống kia cũng đang bốc hơi, đã lâu rồi anh không nhận được nụ hôn kiểu này, không có kỹ xảo, không có khiêu khích, chỉ có nhiệt tình thuần túy, nhiệt tình như có thể đốt cháy tất cả.

Chúc Miêu chưa từng hôn môi, khi Hạng Chú đảo khách thành chủ, làm chủ nụ hôn này, đầu lưỡi cậu luống cuống vô cùng, khập khiễng cuốn theo lưỡi của Hạng Chú.

Cậu không hề biết, hóa ra hôn cũng có dạng này, đầu lưỡi như đánh nhau.

Biểu hiện của Chúc Miêu quá ngây ngô, một tay Hạng Chú ấn gáy cậu, một tay khác vươn ra, nâng eo cậu lên.

"Ưm......"

Chúc Miêu khẽ rên một tiếng âm mũi, yếu ớt mềm nhuyễn, cuối cùng thanh âm còn khẽ biến điệu, miệng há ra không khép lại được, bộ phận bị quần jeans siết chặt càng thêm khó chịu.

Cậu vô thức cọ cọ vào người Hạng Chú, ai ngờ đúng lúc cọ vào nửa thân dưới đã cương của anh.

Động tác của Hạng Chú ngừng lại, một giây sau, Chúc Miêu cảm thấy trời đất quay cuồng. Cậu bị Hạng Chú xoay người đè dưới thân, sàn gỗ cũ kỹ kêu "Két" một tiếng, nhưng đầu Chúc Miêu không bị đụng đau, bàn tay của Hạng Chú vững vàng đệm dưới gáy của cậu.

Chúc Miêu sững sờ, trong bóng đêm miễn cưỡng nhìn thấy đôi mắt Hạng Chú, cậu lại rướn người tới, một tay rờ rẫm theo cánh tay Hạng Chú đang chống bên người cậu, luồn qua ống tay áo duỗi tới lưng của anh.

Cậu cứng đến nỗi khó chịu, một tay khác kéo quần jeans ra, nhắm chặt mắt tự tuốt.

Khoái cảm và men say khiến cậu quên đi nỗi xấu hổ.

Hạng Chú không nhìn rõ,chỉ nghe được tiếng nước lép nhép và tiếng rên khẽ như nũng nịu của Chúc Miêu.

Anh quên hết tất cả, quên hết sạch những thứ tự nhắc nhở bản thân bao lần.

Tay anh bao trùm lấy tay Chúc Miêu, lòng bàn tay có lớp chai mỏng, chỉ khẽ xoa phần đầu thấm ướt, Chúc Miêu đã thở hắt một tiếng, ưỡn eo bắn ra.

Cùng lúc đó, tay cậu đang khoác trên lưng Hạng Chú bị khoái cảm đột nhiên xuất hiện tập kích, cào mạnh một đường.

Cậu đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.

Hết chương 27.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net