Chương 29: Dễ bắt nạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 29: Dễ bắt nạt

***

"Cút."

***

Chúc Miêu biết Lâm Chu có ý đồ gì. Hắn ta ghi thù lần bị đánh kia, lại thấy kỳ thi đại học sắp tới, không muốn thấy Chúc Miêu an ổn, nên hắn muốn cậu khó chịu không yên.

Hiểu rõ là vậy, nhưng thật sự Chúc Miêu không có cách nào, chỉ đành tự suy tính. Nhỡ hắn ta tìm Hạng Chú trả thù thật, thì phải làm sao bây giờ...

Điều này khiến Chúc Miêu làm bài tập bị phân tâm, một câu tiếng Anh phải đọc lại ba lần.

Hạng Chú dùng cuốn cà phê thường niên gõ gõ đầu Chúc Miêu. Suýt chút nữa Chúc Miêu đập cả mặt xuống bàn.

"Ngủ gật hả?"

Chúc Miêu xoa xoa đầu, lầu bầu nói: "Đâu có... Chỉ là thất thần một lát thôi..."

Hạng Chú nắm nhúm tóc hơi dài của Chúc Miêu, dọa: "Không thì buộc lại, quấn tóc em lên trần nhà, treo đầu lên xà nhà hen."

Chúc Miêu lắc đầu lia lịa.

"Gần đây em phân tâm hơi nhiều. Ở trường có chuyện?"

Chúc Miêu lại lắc đầu.

Hạng Chú không hỏi lại, cong ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn một cái, ra hiệu cho cậu tiếp tục làm bài thi.

Dạo này không biết vì sao hình thức ở chung ở hai người bọn họ, hơi giống cha và con trong gia đình có con cái thi đại học.

Chúc Miêu dưới sự giám sát của papa Hạng, nhiệt huyết học tập hăng say, thành tích tăng vọt lên.

Chúc Miêu cảm thấy rất thoải mái, không gần không xa, xa quá thì cậu sợ, gần quá thì cậu hoảng.

Mỗi khi Hạng Chú ra về, hoặc vỗ vỗ lưng cậu, hoặc xoa xoa đầu cậu, nhiêu đó tiếp xúc thân thể, như củ cà rốt treo trước mặt con lừa, dụ dỗ nó tiếp tục bước đi, hì hụi hì hụi kéo cối xay. Chúc Miêu không dám cũng không có thời gian nghĩ kỹ, cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt.

Hôm sau khi đi học, Chúc Miêu cảm thấy Lâm Chu cứ cố ý vô tình nhìn mình. Điều này khiến cậu như có gai đâm sau lưng, cả người ngứa ngáy. Ánh mắt của Lâm Chu đang nhắc nhở cậu từng giây từng phút, có một việc phải giải quyết, một việc rất nghiêm trọng. Nếu xử lý không tốt, sẽ gây phiền toái cho Hạng Chú.

Lúc tan học, cậu thấy Lâm Chu lại muốn gọi mình. Cậu không thèm phản ứng, đeo ba lô lên chạy ù ra ngoài, hòa vào dòng người đang ra về. Ra ngoài cổng, ngẩng đầu một cái, hình như cậu thấy bóng dáng Hạng Chú. Người cao ráo luôn như hạc giữa bầy gà. Nhưng chớp mắt một cái, đã không thấy người đâu, Chúc Miêu hoài nghi bản thân nhìn lầm.

Về tới quán, thật sự Hạng Chú không có ở đây, chỉ có một mình Nhất Ninh. Lẽ ra hôm nay đến phiên Hạng Chú trông quán.

Chúc Miêu hỏi: "Chị, sao hôm nay chị lại tới?"

Nhất Ninh nhún vai, bày tỏ cô cũng không biết.

Chúc Miêu giúp cô rửa ly tách trong bồn rửa, hong khô, rồi mới đeo ba lô lên tầng. Cậu làm bài tập một lúc, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

Cậu đặt bút xuống, ruỳnh ruỳnh ruỳnh chạy xuống tầng, vội vã nói với Nhất Ninh: "Chị, em ra ngoài một lát, sẽ quay về nhanh thôi."

Cậu chạy đi quá nhanh, đến khi cửa đóng lại, Nhất Ninh mới phản ứng lại, vẫy vẫy tay với bóng lưng của Chúc Miêu.

Chúc Miêu chạy dọc theo đường đến trường, càng nghĩ càng thấy người mà mình gặp khi tan học chính là Hạng Chú. Hạng Chú nhạy bén như vậy, lần nọ chỉ liếc một cái đã biết Lâm Chu là loại cặn bã, lần này khéo anh lại đoán ra rồi.

Nghĩ đến đó, Chúc Miêu buồn bực cau mày, trong lòng trách cứ bản thân vì sao không giấu giếm cho trót.

Nếu vẫn giống lần trước, nói không chừng sẽ rất phiền phức. Chúc Miêu nhớ tới dáng vẻ đánh nhau vì cậu của Hạng Chú, trong lòng vửa chua xót vừa mềm mại, lại có chút khó chịu.

Đã tan học từ lâu, học sinh đã về hết, con đường trước cổng trường không một bóng người. Nhưng Chúc Miêu biết các giáo viên sẽ về muộn hơn, Hạng Chú cũng không được vào sân trường, nếu muốn tẩn Lâm Chu, hẳn là sẽ ở gần đây.

Chúc Miêu gấp đến độ trên lưng toàn là mồ hôi, bắt đầu vòng vòng ngoài khuôn viên trường, tìm kiếm bốn phía.

Ngoài cổng phụ của trường có một hẻm nhỏ.

Lâm Chu như gặp đại địch, cái lưng lom khom khiến hắn ta càng gầy yếu hơn bình thường.

Chắn trước mặt hắn là Hạng Chú, hắn ta còn tưởng Hạng Chú chặn mình xong sẽ xài chiêu cũ, ai ngờ Hạng Chú chỉ là chặn đường, tựa vào tường, ung dung hút thuốc.

"Cậu, cậu muốn làm gì?" Lâm Chu nói, "Có phải Chúc Miêu gọi cậu tới không, cậu..."

Anh chỉ đáp: "Ông cách xa em ấy ra."

Trên trán Lâm Chu toàn là mồ hôi, nhưng hắn vẫn cười lạnh một tiếng, giả vờ bình tĩnh: "Cậu nghĩ lần trước cậu đánh tôi cứ thế bỏ qua sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi chuẩn bị báo cảnh sát, các cậu chờ đó cho tôi."

Hạng Chú thờ ơ nhún vai, anh nói: "Ông báo đi."

Anh không để vào mắt, khiến Lâm Chu hơi lúng túng, như thể Hạng Chú không thèm để ý đến uy hiếp của hắn. Lâm Chu thẹn quá hóa giận nói: "Tôi thật sự sẽ đi báo cảnh sát, cậu —-"

Hạng Chú đứng trước mặt hắn, cao hơn hắn trọn một cái đầu, khiến người ta cảm thấy áp bách vô cùng.

"Ông mà báo," Anh lặp lại, "Tôi cũng có thể báo. Ông nghĩ ông quấy rối học sinh mà không ai quản à?"

Lâm Chu khinh thường nói: "Các cậu có bằng chứng không?"

Dáng vẻ Hạng Chú vẫn bình chân như vại: "Không có. Nhưng không quan trọng. Làm lớn chuyện thì ông còn ngẩng nổi đầu ở trường học à? Dù sao tôi cũng chẳng có gì, thật sự ép tôi, sau này ông đi đêm cứ xác định là cẩn thận đi."

Lâm Chu lập tức sợ hãi, im re lui về sau một bước, nghi ngờ nhìn Hạng Chú: "Cậu muốn làm gì?"

Hạng Chú bước lên một bước, phả một ngụm khói vào mặt hắn ta, khiến hắn sặc khói đến nỗi ho khan.

"Tôi có tiền án, bởi đánh người bị thương. Tôi không ngại thêm lần nữa, nếu ông vẫn quấy rầy Chúc Miêu."

Anh vươn tay, khinh bỉ vỗ vỗ mặt Lâm Chu, sức lực không nhỏ, mặt Lâm Chu trắng bệch bị anh vỗ đến đỏ lên.

Anh nâng cằm, khóe môi cười lạnh, như coi Lâm Chu chỉ là rác rưởi dưới mặt đất. Lâm Chu hốt hoảng lui về sau mấy bước.

"Cút."

Anh nói.

Anh vừa dứt lời, Lâm Chu bị dọa quay đầu chạy đi, nhanh chóng biến mất khỏi hẻm nhỏ.

Hạng Chú dụi điếu thuốc vào tường xi măng bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, tàn thuốc rơi trúng phóc vào thùng rác.

"Được rồi, ra đây đi." Anh ngoảnh ra đằng sau nói.

Chỗ quẹo sau lưng anh, Chúc Miêu cẩn thận dè dặt nhô đầu ra, mặt mũi thấp thỏm gọi: "Anh ơi..."

Hạng Chú đi về phía cậu, nói: "Đi, về thôi."

Chúc Miêu lẽo đẽo đi sau anh, mười ngón tay xoắn vào nhau, rầu rĩ cau mày, không biết nói gì cho phải.

Hạng Chú lùi lại trước mặt cậu, khóe mắt nhìn thấy nét mặt của cậu nhóc, trong lòng nhói lên một cái.

Hạng Chú nhớ về rất nhiều năm về trước, sau khi Hà Tranh biết anh đánh người, dáng vẻ vừa sợ vừa hoảng, như thể anh là thứ hồng thủy mãnh thú (*).

(*) Mối nguy hiểm kinh khủng.

"Lừa hắn ta thôi," Hạng Chú giải thích, "Không có tiền án, về sau hòa giải rồi."

Chúc Miêu lên tiếng, như vốn dĩ không thèm để ý điều này, nói thật nhanh: "Anh à, sao anh lại bồng bột thế. Nhỡ hắn ta gọi người thì làm sao, đánh nhau là anh chịu thiệt. Tự em có thể giải quyết, sẽ không ảnh hưởng đến..."

Cậu cúi đầu trề môi càu nhàu, không để ý Hạng Chú dừng lại trước mặt, suýt chút nữa cậu đụng phải người anh.

"Sao em lại dễ bắt nạt như vậy hả?" Hạng Chú quay lại, nghiêm túc hỏi.

Chúc Miêu bĩu môi: "Không có đâu."

Hạng Chú vò rối tóc cậu, khẽ cười: "Đi nhanh lên, em nên về học bài rồi."

Hết chương 29.

Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày gần đây mệt mỏi quá, có rất nhiều chuyện, khi viết bản thảo luôn bị nhầm lẫn đôi chút. Mấy chương sau tôi muốn chỉnh sửa lại một chút, xin phép nghỉ mấy ngày. Thứ hai tuần sau tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net