Chương 30: Thi đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 30: Thi đại học

***

"Đi đi. Chúc em may mắn."

***

Mùa mưa đã dần trôi qua, mặt trời mùa hạ bắt đầu thể hiện uy lực của nó.

Ngày thi đại học, Chúc Miêu dậy từ sớm. Cậu nằm trên ghế sô pha dài trong quán, nhìn lên trần nhà ngốc một lát, mèo trong lồng "meo meo" gọi cậu, đói rồi.

Chúc Miêu hô to một tiếng "Hây", tự cổ vũ cho bản thân, bật tách dậy như cá chép.

Dưới tầng đã có tiếng động. Chúc Miêu vịn lan can nhìn xuống, thấy cửa quán đã mở, Nhất Ninh đang lúi húi làm gì đó sau quầy bar, Hạng Chú đang tưới hoa trong sân. Tiếng của hai người quá khẽ, Chúc Miêu không hề bị đánh thức.

Toàn thân cậu ngập tràn sức lực, rửa mặt đánh răng, soi gương trong toilet nghiêm túc sửa sang lại tóc của mình. Dạo này cậu không để ý đến tóc tai, học theo Hạng Chú, buộc hết tóc mái lên, chỉ để lại vài sợi tóc mai, lộ ra gương mặt, đôi mắt sáng ngời, như có ánh sáng lóe lên bên trong.

Chúc Miêu xuống tầng, Nhất Ninh rót sữa bò đã hâm nóng cho cậu, nhiệt độ ấm áp vừa đủ để uống. Nhất Ninh ôm trong ngực cái hộp giữ ấm, xếp bữa sáng nóng hổi ra đĩa sứ trắng.

"Gì đó ạ?" Chúc Miêu tò mò nhìn.

Nhất Ninh cẩn thận bày ra bàn cho cậu, một cái lạp sườn hai quả trứng gà xếp thành số 100, nóng hổi tỏa hương thơm, bên trong bát nhỏ còn có mì xào thịt bò.

Hạng Chú đang tựa bên cửa, nói: "Cô ấy dậy rõ sớm làm cho em đấy."

Nhất Ninh nghiêm túc nói: "Điềm lành."

Hạng Chú: "Thi đại học nào có bài 100 điểm, em gái à, 150 mới là điểm tối đa."

Nhất Ninh sửng sốt, mặt đen đi liền.

Chúc Miêu vội nói: "Cảm ơn cảm ơn cảm ơn! Yêu chị! Điềm lành siêu cấp luôn!"

Lúc này Nhất Ninh mới hòa hoãn sắc mặt, đưa đũa cho Chúc Miêu, mặt không thay đổi nói: "Đừng ăn no quá, lát nữa sẽ buồn ngủ."

Chúc Miêu ăn như gió cuốn mây vần gần hết, ợ một cái, sờ sờ bụng bày tỏ mình no rồi. Trình độ nấu nướng của Nhất Ninh thật sự quá xuất sắc, rán trứng gà thôi cũng thơm ngon cực kỳ. Cậu đang định thuận tay dọn bàn, Nhất Ninh lãnh khốc hất cằm ra phía cửa, nói: "Đi đi."

Hạng Chú uống hết ly Americano lạnh Nhất Ninh pha cho anh, nói: "Đi, anh đưa em đi."

Lòng dạ Chúc Miêu sợ run, nghĩ thầm chắc không phải Hạng Chú cưỡi motor đưa cậu đi thi đâu ha, trên đường gió tạt sẽ thổi rớt hết kiến thức trong đầu cậu mất.

Cậu nơm nớp lo sợ đẩy cửa ra ngoài, phát hiện Hạng Chú đang ngồi trên một chiếc xe điện màu hồng. Xe điện hơi nhỏ, hai cái chân dài của anh chống trên đất, hơi hơi tội nghiệp.

Chúc Miêu suýt phì cười, Hạng Chú búng tay một cái: "Xe của Nhất Ninh. Trèo lên nhanh."

Chúc Miêu đứng cạnh cửa, mở cặp ra kiểm tra lại đồ đạc một lần, ôm cái cặp bảo bối trước ngực, trèo lên chỗ ngồi phía sau xe điện.

Xe điện nhỏ thật sự, hai chân cậu giẫm lên chỗ để chân phía sau, cũng hơi chật vật.

Hạng Chú huýt sáo một tiếng thật dài, thoải mái nói: "Xuất phát —"

Hạng Chú phóng motor như bão tố nhưng vẫn đảm bảo vừa nhanh vừa ổn định, nên kỹ thuật lái xe điện cũng tốt cực kỳ.

Chúc Miêu tựa trán lên lưng Hạng Chú, nhắm mắt nhẩm lại công thức và thơ cổ, cảm nhận gió thổi vù vù qua tai mình, vừa mát mẻ vừa nhẹ nhàng khoan khoái.

Trong quán đốt đàn hương lâu ngày, trên người Hạng Chú cũng nhiễm hương vị ấy.

Chúc Miêu ngửi mùi hương trên người anh, cảm thấy không căng thẳng chút nào, trong lòng rất yên ổn.

Bọn cậu tới khá sớm, nhưng ngoài trường thi giáo viên và phụ huynh đã đứng đầy.

Hạng Chú dừng xe điện dưới một bóng cây ít người không xa, dặn dò Chúc Miêu: "Kiểm tra lại đồ xem có quên gì không."

Chóp mũi Chúc Miêu có ít mồ hôi, nghiêm túc kiểm tra lại, không quên gì cả, chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng cậu vẫn lề mà lề mề không muốn vào trường thi, còn sớm mà.

Hạng Chú thấy vẻ mặt cậu cứ tần ngần, thầm thở dài, ngoắc ngoắc tay, nói: "Lại đây."

Chúc Miêu mở to hai mắt, mong đợi bước tới.

Hạng Chú cúi đầu, nhẹ nhàng ấn môi lên cái trán hơi mướt mồ hôi của cậu, nói: "Đi đi. Chúc em may mắn."

Chúc Miêu thấy trán mình nóng lên, trong lòng căng đến tràn đầy, nhưng lại nhẹ nhõm.

Cậu gật gật đầu, mặt đỏ lên, vẫy vẫy tay với Hạng Chú, cầm cặp quay người đi.

Hạng Chú nhìn cậu hòa vào dòng người, dần dần biến mất, đưa tay lên nhìn đồng hồ, ngáp một cái, tính toán về quán ngủ tạm một giấc đến giờ thì đi đón thí sinh nhà mình về.

Chúc Miêu ngồi trong phòng thi mở máy điều hòa, nóng rẫy trên mặt nhanh chóng nguội đi. Nội tâm cậu dần bình tĩnh lại, hoàn thành bài thi rất thuận lợi.

Đến khi cậu ra khỏi trường thi, nhìn thấy Hạng Chú đang chờ cậu ở chỗ cũ.

Cái cảm giác này thật tuyệt, thậm chí Chúc Miêu còn đứng tại chỗ một hồi, chờ tim mình đập từ từ lại.

Hai ngày thi đại học, Nhất Ninh và Hạng Chú chăm lo cậu hai ngày.

Quán không kinh doanh, ngoài cửa dán tờ giấy đỏ, viết "Chủ quán có tin vui, nghỉ hai ngày", nếu có khách quen đi qua, đẩy cửa vào hỏi, Hạng Chú sẽ nói cho họ biết trong nhà có học sinh đi thi.

Chúc Miêu lầu bầu: "Cũng không biết có thi đỗ hay không, sao lại 'Có tin vui'."

Nhất Ninh trợn tròn mắt, nghiêm túc nói: "Thi đỗ. Không được nói như thế, điềm xấu."

Sau hôm đầu tiên Hạng Chú uốn nắn cô 150 mới là điểm tối đa, hôm sau cô không chuẩn bị món ăn 100 điểm nữa. Cô chiên khoai tây, chuẩn bị đủ 150 cọng khoai tây cho Chúc Miêu, còn dùng tương cà chua trang trí, nhìn chằm chằm bắt Chúc Miêu ăn hết 150 cọng.

Hai ngày thi đại học Chúc Miêu vượt qua rất vững vàng, đề không dễ nhưng cũng không quá khó, cậu thấy mình cũng phát huy như thường.

Giây phút cậu thi xong, thở phào một hơi dài thật dài. Khi ra khỏi trường thi là giữa trưa, mặt trời chói chang trên không trung, thiêu đốt mặt đất. Hạng Chú vẫn ở dưới bóng cây kia, ngồi trên xe điện, hai cái chân chống xe, cúi người tựa lên tay lái, giỏ xe điện có một bó hoa.

Các giáo viên và phụ huynh khác đều mang một bó hoa thật to, hoặc là hoa hồng hoặc là hoa bách hợp. Hạng Chú chọn là hoa hướng dương màu sắc rực rỡ, ba bông buộc chung, bày trong giỏ xe, cánh hoa vàng ruộm như lấy trộm ánh nắng.

Chúc Miêu vui đến mức tim cũng muốn nhảy lên. Cậu không có cách nào hình dung niềm vui bất ngờ này. Đây là khoảnh khắc vui sướng nhất trong cuộc đời mười mấy năm qua của cậu, còn xán lạn hơn cả ánh nắng và hoa hướng dương cộng lại.

Cậu cầm lấy mấy đóa hoa hướng dương, vụng về leo lên chỗ ngồi phía sau xe điện.

Nhất Ninh đang ngồi sau quầy bar, chống cằm chờ bọn cậu.

Cô cố ý làm sẵn đồ ăn mang từ nhà tới, căn chuẩn thời gian dọn đồ lên, nóng hổi.

Ba người ngồi vây quanh bàn, Nhất Ninh mua bia, một tay Hạng Chú mở hai chai, bọt bia trắng xóa trào lên khi bật nắp.

Hạng Chú đặt trước mặt mình một chai, cho Nhất Ninh một chai.

Chúc Miêu vươn tay muốn lấy một chai, Hạng Chú túm tay cậu lại, nói: "Em uống coca."

Sau khi ăn xong, tâm tình Chúc Miêu rất tốt, nghêu ngao hát khẽ, đo chiều cao bình hoa thủy tinh trên quầy bar, cắt sửa nhành hoa hướng dương, cắm vào bình.

Nhất Ninh và Hạng Chú đều dậy sớm theo Chúc Miêu, nói muốn về nhà tranh thủ ngủ trưa.

Trước khi Hạng Chú về, Chúc Miêu gọi anh lại: "Anh ơi..."

"Sao thế?"

"Em..." Chúc Miêu nhẹ nhàng nói, "Anh có thể chở em đi hóng gió một lần không, đêm nay ạ."

Hạng Chú nhìn cậu, trong mắt cậu là ánh sáng lấp lánh, cái trán đầy đặn, bờ môi mong đợi nhếch lên, như có lời muốn nói, lại như đang chờ một nụ hôn.

Hạng Chú ngừng một chút, sau đó đáp: "Được."

Hết chương 30.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi Nhật Hán Tam đã quay lại đây! Chúc các bé thi đại học năm nay hết thảy thuận lợi nhoa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net