Chương 31: Hoàng hôn trên biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 31: Hoàng hôn trên biển

***

Em cũng không sao đâu...

***

Chúc Miêu luôn có cảm giác không chân thực. Thi đại học xong, đột nhiên cậu thấy mình không có chuyện gì để làm, không cần làm đề, không cần học thuộc lòng, không cần ôn tập.

Hôm nay quán còn không kinh doanh, Chúc Miêu càng không có việc, muốn ngủ một giấc, nằm dài trên ghế sô pha, vừa nhắm mắt chưa được một phút lại mở ra.

Ngủ thế quái nào được!

Cậu quét dọn quán từ trên xuống dưới một lần, lau một lần, cầm từng cái từng cái dụng cụ trên quầy bar lên lau sạch sẽ, lại đặt về chỗ cũ.

Tới tới lui lui trong trong ngoài ngoài giày vò đến quá trưa, hoa hướng dương trên quầy bar nở đến là rực rỡ. Mỗi lần nhìn mấy bông hoa hết sức ấm áp này là Chúc Miêu cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Chỉ cần nhìn thấy, cậu sẽ nhớ đến Hạng Chú. Chỉ cần nhớ đến Hạng Chú, trong lòng sẽ trướng căng đến mức đầy tràn, dạ dày cũng ấm áp, rất kỳ diệu

Khi mặt trời xuống núi, Hạng Chú đẩy cửa bước vào, mang theo đồ ăn cho Chúc Miêu.

Chúc Miêu đang úp sấp trên quầy bar, buồn bực ngán ngẩm, ngón tay chọt vào cánh hoa hướng dương, đếm từng cánh từng cánh, mất tập trung, đếm được một nửa lại quên, lại đếm lại.

Vừa thấy Hạng Chú bước vào, cậu không nhịn được hô to: "Chán quá aaa —"

Hạng Chú bị cậu làm giật mình, nói với cậu: "Ăn cơm."

Hai người ăn đồ còn dư từ bữa trưa, Hạng Chú mang về nhà hâm nóng lại. Tuy là đồ thừa, nhưng Chúc Miêu vẫn ăn rất vui vẻ. Trình độ nấu ăn như Nhất Ninh mà mở quán thì tuyệt đối khách đến nườm nượp.

Ăn xong, Chúc Miêu ôm bụng ợ môt cái.

Hạng Chú nói: "Đi thôi."

"Đi đâu á?"

Hạng Chú đứng lên, cầm hai cái mũ bảo hiểm để trên quầy bar, đáp: "Hóng gió, không phải đã đồng ý với em rồi à?"

Chúc Miêu nhìn trời, mùa hè trời tối muộn, bên ngoài trời vẫn sáng. Cậu hỏi: "Sớm vậy à?"

"Mau lên, có thể kịp lúc mặt trời lặn."

Chúc Miêu nhảy cẫng lên, còn cố ý chạy lên tầng thay quần áo khác, áo thun màu trắng, cùng màu với Hạng Chú.

Cậu soi gương gẩy gẩy tóc của mình. Lúc trước Nhất Ninh nhắc cậu cắt tóc, cậu không muốn cắt. Cậu muốn học theo dáng vẻ của Hạng Chú, buộc tóc lên, rất là đẹp trai.

Cậu vừa lớn tiếng "Đến đây đến đây" vừa chạy xuống tầng, nghiêm túc khóa cửa. Hạng Chú ngồi trên motor chờ cậu, không hiểu sao Chúc Miêu hơi khẩn trương, lúc khóa cửa suýt thì không cắm chuẩn chìa khóa.

Chúc Miêu đội mũ bảo hiểm lên, sải chân leo lên chỗ ngồi phía sau motor, hít sâu một hơi, nhanh chóng ôm lấy eo Hạng Chú, nhỏ giọng nói: "Được rồi ạ."

Hình như Hạng Chú hít vào một hơi, eo cứng còng trong chớp mắt, nhưng không nói gì, khởi động xe.

Trời còn sớm, tốc độ xe của Hạng Chú không nhanh, gió thổi qua mặt khiến làn da ngưa ngứa, đầu ngột ngạt trong mũ bảo hiểm kín bưng.

Chúc Miêu không ngại nóng, trong đầu cậu đang chuyển động thần tốc, đang suy nghĩ lát nữa nên nói ra sao, phải làm thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc hỗn độn, chóng cả mặt.

Bất tri bất giác, xe trên đường ít đi, Hạng Chú tăng tốc xe, đã ngửi thấy mùi biển, trong không khí mang một luồng mùi tanh.

Bọn họ đến vừa kịp, mặt trời như lòng đỏ một quả trứng vịt muối, đỏ như sắp chảy mỡ, treo trên đường chân trời không xa, ráng mây bị nhuộm thành màu vàng ruộm.

Bọn họ dừng xe xong, nhất thời không ai nói chuyện, cũng không đi. Hạng Chú ngồi dựa vào bãi đá ngầm trên bờ biển, một chân gập lại, giơ máy ảnh lên chụp lung tung mấy bức.

Chúc Miêu nhìn chăm chú mặt trời lặn xuống chỉ còn một nửa, tịch dương nấu chảy kim loại, chim hải âu bay qua, ánh chiều tà nhảy nhót trên đỉnh ngọn sóng.

Nhìn chằm chằm đến nỗi mắt cũng chua xót, Chúc Miêu chạy tới quầy bán đồ ăn vặt, mua hai que kem, một que cho Hạng Chú, một que cho mình. Cậu đứng trên tảng đá ngầm, kem lạnh đến nỗi cắn không nổi, "hít hà hít hà" phà hơi.

Ăn xong kem que, mặt trời cũng lặn hẳn, sóng biển mãnh liệt hơn, từng đợt từng đợt xô vào bờ cát.

Hạng Chú vẫn ngậm cái que gỗ, đút tay vào túi đứng lên: "Đi thôi."

"Ả?"

Chúc Miêu không kịp phản ứng, sao đã muốn đi rồi?

Cậu nhìn bóng đêm mới hạ xuống bãi cát, nhớ về ngày đó hai người họ có một nụ hôn ngắn ngủi nhưng khó quên ở đây.

Cả mặt Chúc Miêu bắt đầu nóng bừng lên, cậu nói vội: "Chờ đã, chờ một chút —"

Hạng Chú quay đầu, nhìn cậu, chờ cậu lên tiếng.

Dũng khí vừa rồi của Chúc Miêu không hiểu sao bay mất sạch.

Vẻ mặt Hạng Chú quá bình tĩnh, như đã đoán trước được cậu sẽ nói gì, tiếp sau đây cậu có nói gì cũng không khiến anh kinh ngạc.

Hoảng hốt trong chớp nhoáng, như thể cậu đang phấn khởi đi trên đường, đột nhiên đạp phải khoảng không.

Gió biển mát mẻ, sao trời ẩn hiện, chính là lúc này.

Chúc Miêu ngập ngừng nói: "Em... Em muốn nói rằng..."

Hạng Chú nhìn cậu, kiên nhẫn hỏi: "Sao cơ?"

"Trước đó là em lừa anh." Chỉ cần mở đầu được thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, Chúc Miêu nói một mạch, "Không phải em tò mò nên mới hôn anh. Bởi vì ... vì... vì em thích nên mới hôn anh."

Tiếng sóng biển trong nháy mắt trầm mặc.

Chúc Miêu như con trai trai không nỡ mở vỏ, đến bây giờ mới để lộ ra viên trân châu đáng quý nhất, là tâm sự cậu không thể nói ra nhất. Nhưng chỉ mỗi cậu nghĩ thế mà thôi, trừ cậu ra ai cũng biết. Bởi vì thiếu niên biết yêu không bao giờ giấu được, đôi mắt còn sáng hơn cả sao trời.

Chúc Miêu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm mũi giày của mình, nói: "Anh à, em thật sự thích anh. Nếu như anh không thích em, em..."

Em cũng không sao đâu.

Chúc Miêu muốn nói như vậy, tỏ tình thôi mà, cũng đâu phải uy hiếp, nên giữ lại cho người ta một đường lui. Nhưng nửa câu còn lại cậu không nói ra được, không phải không sao, cực kỳ có sao là đằng khác.

Không phải sẽ không thích mình đâu ha?

Chúc Miêu chớp mắt, dịch chuyển ánh mắt dần lên, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Hạng Chú.

Tim cậu đột nhiên run lên.

Hạng Chú nhìn cậu, khẽ cau mày, như đang đối mặt với một vấn đề khó giải quyết — yêu thích của cậu là một vấn đề khó giải quyết.

Tim Chúc Miêu bắt đầu chìm dần, cứ thế chìm sâu xuống, vô thức lùi về sau một bước, ánh mắt đảo loạn xung quanh, không tìm thấy một điểm dừng.

Cậu nói: "Xin lỗi, em..."

Đột nhiên Hạng Chú cắt ngang lời xin lỗi của cậu: "Em còn nhỏ, em không hiểu rõ thế nào là thích, em cũng không hiểu rõ về tôi."

Chúc Miêu ngơ ngác nhìn anh.

"Chỉ là bởi, khi em khó khăn tôi giúp đỡ em mà thôi. Tôi từng giúp đỡ rất nhiều người, Nhất Ninh, khi tôi biết cô ấy, cô ấy mới mười lăm tuổi, mắc hội chứng Asperger (*), giao tiếp khó khăn vô cùng, tự sát ba lần. Mỗi khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đều đang vô thức nhìn tường nói một mình. Bố mẹ cô ấy cảm thấy cô mắc bệnh tâm thần, muốn đưa đến bệnh viện tâm thần. Tôi đã giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cô ấy, dạy cô ấy về cà phê."

(*) Hội chứng Asperger (Hội chứng tự kỷ chức năng cao): Người mắc chứng này có kỹ năng giao tiếp, sinh hoạt rất kém. Họ có trí thông minh và khả năng ngôn ngữ như bình thường, nhưng gặp khó khăn về mặt giao tiếp và thể hiện cảm xúc. Bên cạnh đó, họ có thể có khả năng phi thường như trí nhớ, tư duy, thẩm mỹ v.v...

"Tôi còn cứu rất nhiều mèo hoang. Lúc mới nhặt về, con nào cũng ốm đau, phải chạy tới bệnh viện thú y mỗi ngày."

Hạng Chú nói: "Ỷ lại nhất thời cũng không có nghĩa là thích. Chờ em hiểu rõ tôi rồi, có lẽ sẽ không thích tôi nữa, ngược lại sẽ trách tôi dùng những sự giúp đỡ này để lừa đảo tình cảm của em."

Chúc Miêu nghe rồi sửng sốt một chút, không thể suy nghĩ được gì.

Trời đã tối hẳn, sóng biển cuộn trào, vầng trăng cong cong, ánh trăng bao phủ thân ảnh hai người.

Giữa hai người bọn họ chỉ cách nhau một bước chân, nhưng Chúc Miêu cảm thấy họ cách nhau xa rất xa.

Hạng Chú cứ đứng như vậy trước mặt cậu, đơn độc cô quạnh.

Anh giúp đỡ rất nhiều người.

Rất nhiều người dừng chân bên cạnh anh sau đó rời đi.

Hết chương 31.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net