Chương 33: Khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 33: Khó chịu

***

"Không xa lắm, có tự đi đường được không? Không được thì tôi cõng em."

***

Cậu quay người đến quán của Hà Tranh ở góc đường đối diện, Hà Tranh đang chuẩn bị đóng cửa, đèn đã tắt, cửa chính đã khóa. Chúc Miêu không quen y, không nói chuyện nhiều, thậm chí Chúc Miêu không chắc y có biết tên của mình hay không.

Chúc Miêu hơi do dự đi đến, hắng giọng một cái, Hà Tranh nghe thấy là quay lại, cười nói: "Sao đó? Có việc à?"

Lúc nào Hà Tranh cũng tươi cười đón khách, mặc một bộ quần áo bằng sợi bông, nhu hòa tao nhã, nhìn cậu, không biết vì sao, Chúc Miêu cảm thấy quẫn bách vô cùng, cảm thấy mình như đứa bé không biết gì cả chỉ toàn phạm lỗi.

"Em, em có việc gấp," Chúc Miêu nói, "Anh có thể giúp em gọi điện thoại cho chị Nhất Ninh không ạ..."

Hà Tranh không hỏi nhiều, ôn hòa nói: "Thật ngại quá, anh không có số của Nhất Ninh. Anh gọi cho Tiểu Chú giúp em nhé?"

Chúc Miêu ngơ ra hai giây mới biết Hà Tranh đang nói đến Hạng Chú. Chúc Miêu chỉ có thể gật gật đầu, không có cách khác, cũng không thể chậm trễ việc chỉ vì không dám liên hệ với Hạng Chú.

Hà Tranh lấy điện thoại ra gọi cho Hạng Chú, Chúc Miêu ở bên cạnh mong ngóng trông chờ, vừa sợ điện thoại kết nối lại sợ điện thoại không được kết nối.

Hà Tranh đợi đến khi báo máy bận, lại gọi lại lần nữa, vẫn không có người nào nghe máy. Chúc Miêu gấp đến độ nhíu chặt lông mày, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nghĩ nên làm sao cho mới được.

Hà Tranh nói: "Rất gấp à? Anh biết cậu ấy đại khái đang ở đâu, em có muốn đến đó thử không?"

Chúc Miêu chỉ có thể gật đầu, không có cách khác.

Hà Tranh là người chu đáo ôn hòa, y dùng điện thoại gọi xe giúp Chúc Miêu. Thực sự Chúc Miêu không hề muốn làm phiền y, nên không nói chuyện mất chìa khóa cho y biết, y cũng không hỏi, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn làm phiền đến người ta.

Lên xe xong, Chúc Miêu nghiêm túc nói: "Ngày mai em sẽ mang tiền trả cho anh. Cảm ơn."

Hà Tranh cười nói: "Được."

Đến khi lái xe đi, Chúc Miêu quay đầu lại nhìn, phát hiện Hà Tranh còn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn cậu đi rồi mới đi vào. Thật sự Hà Tranh là người tốt, nhưng ngoại trừ một phần nguyên nhân Chúc Miêu không muốn phiền y, còn có một chút ganh tỵ khó tả trong lòng. Cậu biết Hà Tranh và Hạng Chú có chuyện cũ, cậu không muốn quá quẫn bách trước mặt Hà Tranh.

Nhưng bây giờ tất cả không có ý nghĩa gì nữa, cậu lại mất mặt rồi.

Chúc Miêu ngồi dựa vào chỗ ngồi phía sau taxi, cảm thấy đầu đau đến choáng váng, nhìn ánh đèn nhanh chóng tụt lùi về phía sau ngoài cửa sổ, tạo thành những dải ánh sáng mông lung.

Xe dừng rất nhanh, lộ trình chưa đến 15 phút, taxi dừng trước cửa một câu lạc bộ khá kín đáo. Trước khi bước vào Chúc Miêu còn căng thẳng soi vào vách tường phản quang chỉnh lại tóc mình, nhưng hiện tại sắc mặt cậu thật sự rất tệ, tái nhợt, trên gò má còn ửng đỏ bất thường, bờ môi trắng bệch, rất nhiều da môi khô nứt.

Chúc Miêu vừa mới vào, báo tên của Hạng Chú, nhân viên lễ tân nghi ngờ dò xét cậu mấy lần.

Dựa theo lời Hà Tranh, đêm nay Hạng Chú gặp mấy người bạn quen ở chỗ này, trong đó có bạn chung của anh và Hà Tranh, đều thuộc giới cà phê.

Lễ tân dẫn cậu đi theo hành lang mờ tối vào trong, dừng trước một căn phòng, gõ cửa một cái, chờ có người lên tiếng, Chúc Miêu tự mình đẩy cửa bước vào.

Căn phòng không lớn, ánh đèn cũng không quá tối, trang trí rất có đẳng cấp. Chúc Miêu không hiểu mấy thứ sang chảnh này mà nhìn thôi đã thấy rất đắt. Trên mặt bàn bày lung tung mấy ly rượu vang đế cao, năm sáu người ngồi trên ghế sô pha, trong phòng có máy nhạc đĩa than, đang phát mấy bài hát tiếng nước ngoài mà Chúc Miêu nghe không hiểu.

Chúc Miêu không quen biết một ai, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Chúc Miêu chằm chằm. Hôm nay Chúc Miêu mặc một cái áo sơ mi trắng rất cũ, trên áo còn dính vệt cà phê giặt không sạch, nửa dưới thì mặc quần đùi đồng phục rộng thùng thình, chân đeo dép lào. Cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào khe đất.

"Tìm ai?" Có người hỏi.

Cổ họng Chúc Miêu khô khốc, nuốt nước miếng một cái rồi mới khàn giọng nói: "Tôi tìm Hạng Chú... Anh ấy có ở đây không?"

Đám người ngồi trên ghế trao đổi ánh mắt với nhau, có người trêu chọc nói: "Hình như anh ấy ở ngoài sân, Úc Ngưng cũng ở đó."

Có người "Phụt" cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đừng bảo là drama gì nhá..."

Ngay cả ngón chân của Chúc Miêu cũng cuộn tròn lại, bị người khác dò xét trắng trợn như vậy cậu cực kì không thoải mái. Cậu khô khốc đáp: "Sân ở đâu? Tôi có việc gấp..."

Có người chỉ chỉ cho cậu, Chúc Miêu vội vàng đi theo hướng đó, khi đi ra rất cẩn thận, sợ dép lào của mình giẫm ra tiếng lạch bạch lạch bạch trên sàn nhà bằng gỗ, nếu vậy thì mất mặt quá.

Căn phòng có một mặt là cánh cửa trượt được trang trí theo phong cách nhã nhặn. Đầu Chúc Miêu váng ngất ngây, đẩy cửa nửa ngày không ra. Cậu xấu hổ cực kỳ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, mặc dù không ai nhìn cậu, nhưng cậu có thể cảm nhận được lực chú ý của mỗi người vẫn đặt trên người cậu, nhưng không ai đến giúp cậu.

Chúc Miêu tủi thân vô cùng, quay đầu lại cố gắng đối phó với cánh cửa trước mặt, vất vả mãi mới đẩy ra được.

Ngoài cửa là một cái sân nhỏ, lối đi quanh co tĩnh mịch, có nước chảy có cây cối, đèn cũng sáng.

Chúc Miêu nhanh chóng tìm thấy Hạng Chú đang ngồi dưới mái hiên cách đó không xa, anh không đi giày, chân đất, gập một chân lại, đang hút thuốc lá. Người ngồi bên cạnh anh, mặt rất quen. Chúc Miêu nhớ ra ngay, lần trước khi cậu mang hạt cà phê cho Hạng Chú, là cậu trai trẻ tuổi tinh xảo xinh đẹp giống mèo khi đó.

Úc Ngưng đang nói chuyện không ngừng với Hạng Chú. Hạng Chú đáp lại câu được câu chăng.

Chúc Miêu nhìn bọn họ, hơi hơi không dám lên tiếng.

Ngược lại là Hạng Chú vừa quay đầu lại đã thấy cậu.

Lực chú ý của Hạng Chú ngay lập tức bị dời đi, Úc Ngưng rất không vui. Vừa rồi cậu ta tự thân tự mình nói lâu như vậy, Hạng Chú không hề nhìn thẳng vào cậu ta, vậy mà thoáng một cái đã quay đi nhìn thằng nhóc ngốc nghếch kia.

Hạng Chú nhấn đầu thuốc lá vào gạt tàn, đứng lên, chân trần giẫm lên hành lang làm từ gỗ, hỏi: "Sao vậy?"

Chúc Miêu không biết nên nói gì. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình, tựa như đã đánh mất năng lực biểu đạt. Cậu nhìn ngón chân co quắp của mình, ngay cả móng chân cũng mất thể diện như thế, cắt mấp mô lởm chởm.

Úc Ngưng như mèo con bị xâm chiếm lãnh địa, mất hứng bĩu môi, ôm lấy cánh tay Hạng Chú, dài giọng nói: "Anh đi luôn ư? Nhiều ngày không gặp như vậy, đêm nay đến chỗ em không?"

Hạng Chú không để ý đến cậu ta, xoay người nhặt cái gạt tàn thuốc cầm đi vào trong, khi đi qua người Chúc Miêu vươn tay ra kéo cậu, Chúc Miêu bèn ngoan ngoãn cùng anh đi vào phòng.

Người bên trong thấy ba người bọn họ tiến vào lần lượt, đều lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, người hơi thân với Hạng Chú mở miệng trêu chọc: "Không quấy rầy chuyện tốt của ông chứ?"

Hạng Chú thuận miệng đáp: "Cút đi."

Hạng Chú đeo giày vào, nói với Chúc Miêu: "Đi thôi."

Thấy Hạng Chú muốn dẫn Chúc Miêu đi theo, người ra về trước nhất lại là Úc Ngưng. Do cậu ta thấy không giữ được mặt mũi, đẩy mạnh Chúc Miêu vừa hay đang đứng chắn cửa, lạnh lùng "Hừ" một tiếng, đẩy cửa bỏ đi.

Cả người Chúc Miêu nhẹ bẫng, chỉ có đầu nặng trịch, bị cậu ta đụng một cái lảo đảo. Hạng Chú vươn tay đỡ lấy phía sau cậu.

Chúc Miêu nhắm mắt theo đuôi, đi theo Hạng Chú ra ngoài.

Bên ngoài câu lạc bộ, Úc Ngưng đang đợi xe ở ven đường. Trước khi lên xe còn lườm bọn Hạng Chú một cái.

Hạng Chú nói: "Trẻ con, nên đừng tìm em ấy so đo."

Chúc Miêu trừng mắt nhìn, mờ mịt. Cậu với Úc Ngưng thì so đo cái gì.

Cậu thấy khó chịu vô cùng, đầu như muốn nổ tung, dạ dày cũng cuộn lên từng cơn buồn nôn. Cậu biết mình đang bị cảm, nhưng trong lòng cậu có một góc, oan ức đến mức sắp điên mất rồi.

Thấy cậu không nói lời nào, Hạng Chú sốt ruột khó hiểu, hỏi lại: "Rốt cuộc là làm sao?"

Chúc Miêu cảm thấy mình là người khá thô lỗ, mặc dù bình thường mẫn cảm, nhưng xưa nay không để nhiều chuyện trong lòng. Nếu chuyện gì cũng giữ trong tim, vậy cậu cũng không cần sống nữa.

Nhưng hôm nay không biết vì sao, Hạng Chú không hung ác với cậu, cũng không nói nặng lời gì cả, chỉ có câu hỏi nóng nảy sốt ruột như vừa rồi.

"Rốt cuộc" là làm sao.

Chúc Miêu cảm thấy cái này tựa như sợi rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Hốc mắt cậu ngay lập tức đỏ lên, khó chịu túm lấy vạt áo, muốn nói chuyện, nhưng cảm xúc mãnh liệt ùa tới chặn cổ họng cậu lại. Cậu bật khóc nghẹn ngào, nói không ra lời.

Hạng Chú bị cậu làm giật mình, vội vàng đến gần hai bước, vỗ nhẹ lưng Chúc Miêu, trấn an: "Không sao, không sao đâu..."

Mắt mũi Chúc Miêu đỏ bừng, thở gấp gáp, bắt đầu nấc cục, nói đứt quãng: "Em, em làm, hức — làm mất, mất chìa khóa rồi... Hức—"

Hạng Chú vội vàng dắt cậu vào trong câu lạc bộ, hỏi xin lễ tân cốc nước ấm, để Chúc Miêu uống từ từ.

Không đợi Chúc Miêu nói tiếp, Hạng Chú đột nhiên nhíu lông mày, hỏi: "Em bị ốm?"

Chúc Miêu bị nấc đến khó chịu, nước mắt trong khóe rưng rưng, mũi đỏ rực. Hạng Chú trực tiếp vươn tay, bàn tay trùm lên trán cậu, nhiệt độ nóng đến dọa người.

"Đi. Đi bệnh viện." Hạng Chú quả quyết nói.

Chúc Miêu chỉ thấy bàn tay lành lạnh của Hạng Chú đặt trên trán, nhiệt độ của lòng bàn tay anh khiến cậu dễ chịu đến mức muốn thở một hơi dài. Nhưng nghe bảo đi bệnh viện, cậu cuống lên, níu tay Hạng Chú lại, nói: "Chìa khóa, chìa khóa mất rồi!"

Hạng Chú trở tay lại nắm chặt cổ tay cậu, nói: "Không sao. Đến bệnh viện trước."

"Không được," Chúc Miêu đứng bật dậy, gấp gáp quá nên lại muốn nấc cục, nghẹn đến mặt cũng đỏ lên, "Đèn vẫn còn mở, mèo cũng chưa được cho ăn, không đi bệnh viện đâu..."

Hạng Chú không làm gì được cậu, đành kéo cậu đi bắt xe, hai người quay lại quán.

Hạng Chú dùng chìa khóa của mình để mở cửa. Chúc Miêu đặt mông ngồi xuống, úp sấp lên mặt bàn, chỉ lộ ra một con mắt, nhìn Hạng Chú cho mèo ăn.

Cậu nhỏ giọng lầu bầu: "Nếu người khác nhặt được chìa khóa thì làm sao bây giờ?"

Hạng Chú đáp: "Không sao cả. Làm thêm cái khóa khác là được rồi."

Hạng Chú đuổi hết mèo lên tầng hai, nhốt vào trong lồng, đột nhiên nhớ toilet ở đây không có nước nóng. Anh nhìn ghế sô pha Chúc Miêu ngủ trước giờ, bất đắc dĩ thở dài, thò đầu nhìn xuống từ lan can tầng hai, thấy Chúc Miêu úp sấp trên bàn, không nhúc nhích, co ro, giống bé con hơn so với bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng.

Anh xuống tầng, vỗ nhẹ đầu Chúc Miêu, nói: "Được rồi, đi thôi. Đi bệnh viện."

Chúc Miêu vùi đầu vào khuỷu tay, như con đà điểu trốn tránh hiện thực rúc đầu vào đống cát.

"Không muốn đi. Không muốn đi bệnh viện..."

Hạng Chú đã hiểu vì sao cậu không chịu đi viện, vội vàng dỗ dành: "Được rồi, không đi nữa. Đến nhà tôi."

Chúc Miêu ngẩng đầu lên nhìn anh, đần độn gật đầu. Hạng Chú đi tắt hết đèn trong quán, dẫn Chúc Miêu ra ngoài, khóa chặt cửa, nói: "Không xa lắm, có tự đi đường được không? Không được thì tôi cõng em."

Toàn thân Chúc Miêu chậm chạp, đầu nặng đến mức không suy nghĩ được gì. Hạng Chú không hỏi nhiều nữa, trực tiếp ngồi xổm xuống, cõng Chúc Miêu lên, xốc một cái. Chúc Miêu phát sốt, như một nguồn nhiệt hình người, ấm áp bao trùm lưng của Hạng Chú. Hạng Chú cảm giác được hơi thở Chúc Miêu phun trên gáy mình cũng nóng rừng rực.

Đêm đã khuya, trên đường không có ai. Hạng Chú đi vừa nhanh vừa ổn, âm thanh của Chúc Miêu cũng biến mất, chỉ còn từng chút hơi thở khe khẽ phả vào cổ Hạng Chú.

Hạng Chú buộc phải xốc xốc cậu, Chúc Miêu mơ hồ "ưm" một tiếng khẽ.

Một tay Hạng Chú nâng mông cậu, một tay khác móc chìa khóa ra mở cửa. Anh không quá để ý đến vấn đề ăn ở, nên phòng ở hiện tại hơi cũ, trong nhà cũng lộn xộn. Sau khi vào cửa, anh trở tay kéo dép lào của Chúc Miêu xuống, ném ở trước cửa.

Trong nhà có hai gian phòng, một cái là phòng ngủ, một cái vốn dĩ là phòng sách, sau đó chất thêm một cái máy sấy hạt cà phê cỡ nhỏ, còn có một ít đồ đạc linh tinh, nên không thể dùng để ngủ.

Hạng Chú trực tiếp cõng Chúc Miêu vào phòng ngủ của mình, trong phòng ngủ cũng hơi bừa bộn, chăn mền trên giường không gấp, chất thành từng đống, quần áo vắt lung tung trên ghế dựa.

Hạng Chú mở điều hòa lên, cẩn thận đặt Chúc Miêu lên giường, kéo chăn đắp lên cho cậu, đứng tại chỗ một hồi.

Chính anh cũng ít khi bị ốm, càng chưa từng chăm sóc người bệnh. Anh lục tung nhà lên để tìm nhiệt kế thủy ngân, tìm thuốc chưa quá hạn, đun nước nóng, có chút luống cuống tay chân.

Đến khi anh cầm nhiệt kế, thuốc và nước nóng quay lại phòng, thấy Chúc Miêu co quắp trong chăn, trên giường nhô lên một ngọn núi nhỏ. Ngọn núi nhỏ kia còn thỉnh thoảng run lên một cái.

Anh tiến tới, vén một góc chăn lên xem thử, phát hiện Chúc Miêu đang ôm gối đầu khóc.

Cũng không phải gào khóc, chỉ là nhắm chặt hai mắt, nhíu lại nhíu lại, trên gối đầu đã thấm ướt ít nhiều.

Hạng Chú vội buông đồ trên tay xuống, ngồi xổm bên giường, nhẹ giọng gọi cậu: "Suỵt — Sao vậy? Đừng khóc..."

Chúc Miêu chôn mặt vào gối đầu, thân thể đang run lẩy bẩy.

Cậu nói: "Khó chịu."

Hết chương 33.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net