Chương 36: Ngủ theo hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 36: Ngủ theo hàng

***

"Anh à, em nhớ anh lắm..."

***

Sau khi bị cự tuyệt như chém đinh chặt sắt, Chúc Miêu cũng không thấy đau lòng cho lắm. Cậu hỏi tiếp: "Có phải lộ phí rất đắt không, cần hộ chiếu ạ? Em chưa được ra nước ngoài lần nào nữa, muốn đi lắm..."

Cậu chớp mắt, lại vô thức toát ra vẻ đáng thương, Hạng Chú chỉ quét mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt lại quay về sách của mình, hời hợt đáp: "Không được."

Chúc Miêu bĩu môi.

Hạng Chú chỉ lo nhìn sách của anh, nghiêm túc, rất tập trung, nửa ngày cũng không di chuyển ánh mắt. Dù Chúc Miêu đang ốm, nhưng vẫn thấy tinh lực của mình dồi dào, ngồi bên cạnh chăm chú ngắm sườn mặt của Hạng Chú khi đọc sách. Nhìn một hồi thì cậu thấy chán, bắt đầu nhìn khắp nơi trong phòng.

Cậu đứng lên, kéo cửa ban công ra, ngoảnh lại thấy Hạng Chú không phản ứng gì, cậu bèn lớn mật nhìn khắp nơi.

Từ ban công nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy nhưng con hẻm chật hẹp và phức tạp của nội thành cũ kỹ, từ đây còn có thể nhìn thấy một góc của quán cà phê. Chúc Miêu quay lại phòng, đi lòng vòng khắp nhà, nhìn đông nhìn tây các thứ. Khổ nỗi nhà của Hạng Chú thật sự quá đơn giản, muốn khen cũng chẳng biết khen gì, không có gì đẹp đẽ cả.

Chúc Miêu bắt đầu thấy chán.

Hạng Chú liếc nhìn cậu, nói: "Chán thì đi ngủ đi."

Chúc Miêu nghe lời đi vào phòng ngủ, nhào vào giường của Hạng Chú, dùng chăn bọc mình thành một cục dài dài, lăn từ đầu này đến đầu kia của giường, lại lăn từ đầu kia đến đầu này, khỏi phải nói có bao nhiêu sung sướng. Cậu cảnh giác nhìn cửa phòng đang đóng chặt, đỏ mặt dúi đầu vào gối, hít sâu một hơi.

Đều là hương vị của Hạng Chú.

Không phải mùi nước hoa, bình thường các barista không xịt nước hoa, bởi vì mùi sẽ ảnh hưởng đến hương vị của cà phê. Hương vị của Hạng Chú là hỗn hợp của mùi sữa tắm và bột giặt thơm mát, còn mang theo một chút mùi thơm của hạt cà phê. Không quá đặc biệt, nhưng khiến người ta yên tâm. Chúc Miêu lăn lộn một lát liền buồn ngủ, ôm chăn ngáy o o vào giấc.

Chúc Miêu tỉnh lần nữa là do chuông cửa đánh thức, cậu duỗi lưng một cái trong chăn, xuống giường lặng lẽ mở cửa phòng ngủ. Cậu thấy Hạng Chú đi chân đất vội vã ra mở cửa. Giọng người ngoài cửa khá quen thuộc, Chúc Miêu thò đầu ra nhìn thử, thấy rồi, là Úc Ngưng.

Khi cửa phòng ngủ được kéo ra có tiếng động, Úc Ngưng và Hạng Chú đứng cạnh cửa đều quay lại nhìn cậu. Tình hình nhất thời có chút xấu hổ, nhất là khi mặt Úc Ngưng đen sì ngay tắp lự, Chúc Miêu không biết phải làm sao. Hạng Chú đẩy Úc Ngưng ra ngoài, vừa nói "Ra ngoài nói chuyện" vừa trở tay khép cửa lại.

Chúc Miêu rón rén đến cạnh cửa, lén lén lút lút nhìn xuyên qua mắt mèo ra phía ngoài.

Hạng Chú và Úc Ngưng đang ở ngoài cửa, không biết đang nói gì, rất ngắn gọn, chỉ sau vài câu là hai người tan rã trong không vui. Cái "tan rã trong không vui", là Chúc Miêu nhìn ra được từ mặt Úc Ngưng, còn biểu tình của Hạng Chú thì không nhìn ra vui buồn.

Chúc Miêu chưa kịp tránh đi, Hạng Chú đã một tay kéo cửa ra.

Chúc Miêu chớp mắt mấy cái, hơi ngượng ngùng nói: "Em ra... ừm... uống nước...

Hạng Chú không vạch trần cậu, chỉ đáp: "Ăn cháo. Vừa gọi giúp em rồi."

Lại là cháo.

Chúc Miêu cúi gằm mặt, cắn thìa, bưng bát cháo nhạt nhẽo của mình ngồi cạnh Hạng Chú, ăn hai miếng, thình lình hỏi: "Anh, đó là... bạn trai của anh à?"

"Không phải."

Chúc Miêu biết rõ còn cố hỏi, nhưng nghe được câu trả lời này, trong lòng vẫn thấy dễ chịu hơn nhiều. Cậu lại hỏi: "Vậy anh ta lườm em làm gì?"

Đương nhiên phải lườm. Hạng Chú và Úc Ngưng xem như là bạn giường cố định, nhưng cũng đã lâu không ngủ với nhau. Lần qua đêm trước đó là khi Hạng Chú chưa đi Châu Phi. Lúc đầu Hạng Chú cho là hai người sẽ cứ bình bình đạm đạm tách ra, tìm bến đỗ mới. Nhưng Úc Ngưng là người kiêu căng tự mãn, người cậu ta không thích mà theo đuổi cậu ta sẽ chạy, Hạng Chú hờ hững với cậu ta thì cậu ta lại cuống cuồng lên.

Hạng Chú không để trong lòng, thấy cậu ta chỉ là tính trẻ con mà thôi.

"Không lườm em," Hạng Chú thấy cậu còn muốn nói thêm, vội vàng chặn cậu lại, "Ăn nhanh lên, ăn xong ngủ sớm."

Chúc Miêu không hề nghĩ tới khi Hạng Chú ở nhà lại nhàm chán như vậy, ngoại trừ đọc sách uống cà phê thì không còn chuyện gì khác, trong nhà cũng không có TV, anh cũng không nghịch điện thoại. Anh cứ vùi mình ở góc sô pha, nâng cuốn sách, rèm cửa chạm đất ở ban công không vén lên, sắc trời dần tối, Hạng Chú cũng chỉ vươn tay đến chỗ đèn bàn, mở lên.

Quá nhàm chán cũng quá tĩnh mịch.

Ban đêm khi đi ngủ xảy ra chút vấn đề, Hạng Chú tính trong lòng là để Chúc Miêu ngủ trên giường của mình, còn anh thì ra ghế sô pha ngủ là được. Ai ngờ anh vừa đánh răng rửa mặt xong đi ra, Chúc Miêu đã ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha. Đèn bàn cạnh ghế sô pha vẫn sáng, ánh sáng vàng vương trên mặt của cậu, ngay cả lông tơ trên má cũng thấy rõ ràng.

Hạng Chú đứng trước sô pha, vỗ vỗ đầu của cậu: "Em ngủ trên giường."

Chúc Miêu mở mắt ra, đáp: "Em ngủ trên ghế sô pha là được, dù sao em cũng ngủ quen rồi."

Hạng Chú: "Em là người bệnh, ngủ trên giường, tôi ngủ ghế sô pha."

Chúc Miêu bỗng nhiên lắc đầu: "Không được, đây là nhà của anh, sao có thể để anh ngủ ở ghế sô pha."

Trong hồ lô của Chúc Miêu đựng cái gì, Hạng Chú dùng ngón chân út cũng đoán ra được. Nhưng hiện tại Chúc Miêu quá là đáng thương, Hạng Chú luôn không tự chủ được nhớ đến chiếc sô pha cũ kỹ trên tầng hai của quán, không biết rốt cuộc khoảng thời gian này Chúc Miêu ngủ kiểu gì, còn không có nước nóng để tắm.

Được rồi, cũng chỉ là hai ngày này.

Chúc Miêu nằm thẳng trên ghế sô pha, căng thẳng nhìn Hạng Chú mặt mũi lạnh te, sợ Hạng Chú đuổi mình đi.

"Đi thôi, lên giường ngủ. Có thể ngủ hai người."

Chúc Miêu ngồi dậy từ trên ghế, miệng còn giả đò khách khí: "Không được đâu, tướng ngủ của em không tốt. Quay qua một cái là chen anh."

Hạng Chú đứng trước phòng ngủ, tay vịn trên chốt cửa, nói: "Tới không thì bảo. Không tới thì ngủ sô pha."

Không tới là đồ ngu.

Chúc Miêu như cá chép bật tách dậy khỏi ghế, ôm gối đầu hấp tấp chạy qua.

Hạng Chú nhìn chằm chằm cậu, mặt mũi tràn đầy vẻ một lời khó nói hết. Bây giờ đối mặt với Chúc Miêu, anh có loại cảm giác bất lực, muốn hung dữ lại không đủ quyết tâm, còn lấy cớ để mềm lòng thì xuất hiện từng cái từng cái, thi đại học, bị ốm, đáng thương...

Thật là muốn mạng của anh, còn khó chơi hơn tất cả bạn giường trong quá khứ.

Chúc Miêu ôm gối đầu, tự động tự giác lăn sang chỗ giáp tường, dán chặt vào tường, thể hiện rõ ràng lòng mình không có tạp niệm.

Mỗi người một chăn, nước sông không phạm nước giếng. Tư thế ngủ của Hạng Chú có thể gọi là vô cùng tiêu chuẩn, nằm thẳng trên giường, tay đặt lên chăn, đặt ở chỗ bụng, hít vào thở ra bình ổn chập trùng. Chúc Miêu nằm nghiêng, mượn chút ánh trăng yếu ớt ngắm nhìn Hạng Chú. Lúc ngủ Hạng Chú mặc áo ba lỗ, hình xăm chỗ tay phải vừa hay ở bên chỗ Chúc Miêu, Chúc Miêu bèn nhìn hình xăm của anh.

Thấy anh giấu một nốt ruồi dưới hình xăm, trên cánh tay.

Sột sột soạt soạt, Chúc Miêu dịch đầu về phía kia, tới rất gần, mặt dán vào cánh tay của Hạng Chú.

Hạng Chú vẫn đang nhắm hai mắt, nhưng rõ ràng vẫn chưa ngủ, đột nhiên nói: "Đừng cọ quậy. Mau ngủ đi."

Vì uống thuốc, kỳ thực mắt Chúc Miêu đã díp hết vào, nhưng cậu vẫn ráng chống đỡ mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Anh à, em nhớ anh lắm..."

Hạng Chú vừa mở mắt ra là đụng phải đôi mắt sáng lấp lánh của Chúc Miêu, trong lòng anh nhảy thịch một cái, vô thức vươn tay phủ lên mặt Chúc Miêu, dùng tay che khuất mắt của cậu.

Anh cảm nhận được lông mi của Chúc Miêu quét qua lòng bàn tay của anh, hơi ngưa ngứa.

Anh hắng hắng cuống họng hơi khàn khàn, nói: "Mau ngủ đi."

Chúc Miêu gật đầu khe khẽ, cọ cọ vào lòng bàn tay Hạng Chú, trước mắt là màn đêm khiến người an tâm.

Không bao lâu sau cậu đã ngủ thiếp đi, trầm trầm rơi vào mộng đẹp.

Hết chương 36.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net