Chương 40: Uống rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 40: Uống rượu

***

Hôm nay hơi bị đẹp trai đấy!

***

Hiện tại mỗi ngày của Chúc Miêu đều trôi qua rất phong phú, sáng sớm rời giường đi giúp cửa hàng sữa gần đó đưa sữa bò cho tiểu khu. Chúc Miêu mượn Nhất Ninh chiếc xe điện nhỏ màu hồng, đưa đến cổng từng nhà, đưa xong quay lại quán tắm rửa ăn sáng. Chạng vạng tối đóng cửa quán xong đi đến một quán cà phê khác làm bồi bàn, thời gian được sắp xếp vừa khít, lần trước về trễ là do hôm đó phỏng vấn xin việc, nên mới bị Hạng Chú túm được.

Ngày nào cũng rất mệt mỏi, nhưng Chúc Miêu cảm thấy vô cùng an tâm. Cậu thấy mình đang mải miết xông về phía trước, dù không biết phương hướng có đúng hay không, nhưng dù sao cũng tốt hơn là dậm chân tại chỗ.

Bây giờ điều duy nhất cậu lo nghĩ là Hạng Chú.

Chỉ cần ở trong quán, mỗi ngày cậu đều như hòn vọng phu, chờ Hạng Chú đến quán. Chỉ cần anh tới, trong lòng Chúc Miêu rất vui. Nhưng căn bản là cậu không tìm được cơ hội giao lưu tình cảm với Hạng Chú. Cậu đi làm thêm quá bận rộn, mà thời gian Hạng Chú đến quán không nhiều, chủ yếu là Nhất Ninh trông quán.

Chúc Miêu một mặt sốt ruột một mặt lại bất lực. Cậu mở lịch ra xem đi xem lại, vẫn còn một khoảng thời gian dài trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè. Nhưng thời gian có dài mấy cũng có lúc kết thúc. Đến lúc đó, Chúc Miêu có ký túc xá đại học, cũng không thể tiếp tục mặt dày ở lại trong quán, câu chuyện này có hồi kết hay không cũng không giải quyết được gì.

Chúc Miêu càng nghĩ càng sốt ruột, nhưng lại không có cách nào.

Thật vất vả mới có một ngày, Chúc Miêu được nghỉ luân phiên ở quán bên kia, sau khi quán cà phê đóng cửa cậu không phải vội vàng đi làm thêm.

Nhất Ninh thấy mặt mũi cậu bơ phờ, không gọi cậu, tự mình thu dọn quầy bar, đóng cửa ra về.

Chúc Miêu ngồi cạnh bàn, vì mệt mỏi, tinh thần hơi hoảng hốt, ngồi ngẩn người ra.

Vào giờ này, bình thường mèo đã về lồng, hôm nay không có ai đuổi, hai con hoạt bát nhất chạy tưng bừng trong quán. Hạng Chú vừa bước vào quán, đã nghe thấy tiếng cầu thang vang "thuỳnh thuỵch" do mèo chạy. Tiếng động như thế cũng không kinh động đến Chúc Miêu, bởi vì cậu đã ghé vào mặt bàn ngủ thiếp đi.

Hạng Chú trở tay cài cửa lại, nhẹ nhàng, không để chuông trên cửa vang lên một tiếng nào.

Anh đi tới, nhẹ nhàng dùng mũi chân đẩy mông mèo, nhỏ giọng nói: "Về lồng nào."

Mấy chiếc mèo bất đắc dĩ lên lầu chui vào lồng, Hạng Chú đóng chặt lồng, xúc cát mèo đi, lúc xuống tầng Chúc Miêu vẫn còn ngủ. Có lẽ cậu quá mệt, nằm sấp cũng ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy khò khè, thanh âm nho nhỏ, "grừ grừ", rất giống tiếng mèo phát ra khi tâm tình vui vẻ.

Hạng Chú nhẹ nhàng lay lay vai cậu, nói: "Đi lên tầng ngủ đi."

Chúc Miêu mê man nhập nhèm tỉnh lại, dụi dụi mắt, còn mang theo chút giọng mũi, cậu nói: "Anh, sao anh lại tới đây..."

"Đi ngang qua, thấy chưa tắt đèn, tưởng là em quên."

"Hôm nay em được nghỉ," Đột nhiên Chúc Miêu giật bắn mình, "Em ngủ quên khóa cửa, không phải bị trộm đồ chứ."

Hạng Chú đáp: "Không sao, em ngủ đi."

Chúc Miêu đứng lên tới bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt, mặt mũi ướt sũng, tóc cắt ngang trán cũng ướt mấy nhúm, dính trên trán, lông mi cũng ướt, giọt nước óng ánh dính bên trên, nháy nháy mắt vẫn không rơi. Chúc Miêu dùng tay lau sạch sẽ nước trên mặt, quét sạch cơn buồn ngủ, tỉnh táo cực kỳ, trong lòng nhớ lại kế hoạch tác chiến của mình.

Cậu lau khô tay, thình lình hỏi: "Anh ơi, đêm nay anh có rảnh không?"

Hạng Chú cảnh giác: "Lát nữa có chút việc. Sao thế?"

"À," Chúc Miêu ủ rũ cụp mắt xuống, thất vọng nói, "Vậy quên đi."

Sự thất vọng của cậu lộ rõ trên mặt, tưởng chừng như hóa thành thực thể tuồn ra khỏi thân thể cậu. Trong nháy mắt Chúc Miêu như biến thành cây non bị sương giá vùi dập.

Hạng Chú nhịn không được hỏi lại một câu: "Có chuyện gì quan trọng à?"

Chúc Miêu nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì nghiêm trọng cả... Chỉ là, hôm nay là sinh nhật em, muốn có ai đó bên cạnh... Nếu anh có việc thì cũng không sao. Sinh nhật thôi mà, năm nào chả có..."

Hạng Chú dính chiêu này của cậu, lần này hết cách. Anh nhìn đồng hồ, nói: "Tôi đi đưa chút đồ, em đợi một lát."

Ngay lập tức, Chúc Miêu phấn chấn tinh thần, trở mặt cũng không nhanh bằng cậu, hấp tấp bám đuôi: "Đi đâu đó, em theo anh!"

Bạn bè bên cạnh Hạng Chú phần lớn là trong giới cà phê, còn có một số là trong giới rượu vang, trong đó lại có rất nhiều người thuộc cả hai giới. Vị giác của các barista rất mẫn cảm, nếm rượu cũng bắt bẻ cực kỳ. Các bạn bè mê rượu vang của anh đều vô cùng yêu thích một loại hạt cà phê: Thiên sứ đen Guatemala.

(*) 危地马拉黑天使: Ghi chú lại một chút, ở chương 06 , Xoài ghi chú thiếu. Cà phê Thiên sứ đen xuất xứ từ một trang viên cà phê được thành lập tháng 1/1965 ở thành phố La Democracia, cao nguyên Huehuetenango, phía bắc Guatemala, với độ cao là 1670m-2100m, giáp biên giới Mexico. Tuy nhiên, tra bằng tiếng Trung thì đúng là có trang viên này, nhưng tra bằng tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha thì nát cả cái google không ra =]]]]

Bởi vì nó là hạt cà phê được xử lý bằng phương pháp đặc biệt, khiến hương vị của nó thấm đẫm hương rượu thuần. Hạng Chú vừa sấy khô một lượng, để ngỏ mấy hôm, đóng gói mấy chục gram mang cho bạn bè nếm thử. Mặt khác, năm nay còn có một loại cà phê Vân Nam, sau khi xử lý khử khí, mang theo hương vị whisky, một ít cà phê châu Á hiếm có khiến người kinh diễm, anh cũng mang tới.

Thực ra Hạng Chú không muốn dẫn cậu bé theo, vì bạn của mình Chúc Miêu cũng không quen, sợ cậu lúng túng, nhưng chưa nói ra miệng, khi anh nhìn thấy nét mặt mong đợi của Chúc Miêu, đôi mắt sáng lấp lánh, không nói nên lời. Ngẫm lại thì cũng chỉ đến một lúc, mang Chúc Miêu theo cũng được.

Bọn họ khóa cửa, cùng nhau xuất phát.

Mùa hè, sau khi mặt trời xuống núi, có gió mát xuyên qua đường phố, nhấc quần áo mỏng nhẹ của họ lên. Chúc Miêu cứ sóng vai đi cùng Hạng Chú như thế, cảm thấy bước chân đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Chỗ Hạng Chú hẹn gặp bạn bè là câu lạc bộ rượu vang lần trước. Rõ ràng Hạng Chú là khách quen, lễ tân không hỏi một câu, trực tiếp dẫn anh vào phòng. Vẫn là phòng riêng lần trước, khi Chúc Miêu tới mà bị sốt, tâm tình cũng hỏng bét, chưa kịp nhìn kỹ. Hôm nay quan sát kỹ, phòng đặt riêng này, thật sự là chỗ nào cũng toát lên sự lịch sự tao nhã, nhất là sân vườn kiểu Nhật ngoài cửa, khiến người ta nhìn thấy là tâm tình thả lỏng.

Mấy người bạn của Hạng Chú rất thân thiện, cũng có thể là do ngại Hạng Chú ở đây, nên họ cùng lắm là quăng mấy ánh mắt cười nhạo và dò xét đến chỗ Chúc Miêu. Úc Ngưng cũng ở đây, nhưng cậu ta cũng chỉ hừ một tiếng, cũng không nhiều lời. Chỉ một lát là Chúc Miêu phân biệt được những ai là barista trong nhóm bạn của Hạng Chú. Trên tay có hình xăm hoa lớn khẳng định đều là barista.

Hạng Chú lấy ra mấy gói cà phê hảo hạng, còn mang theo mấy cái phin giấy, định pha cà phê tại chỗ bọn hắn nếm thử.

Chúc Miêu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, không dính vào. Có người đưa rượu vang cho cậu cũng không dám nhận - Mặc dù hẳn là tửu lượng của cậu đã có tiến triển, nhưng hôm nay cậu có kế hoạch lớn, nào dám uống rượu.

Trong mấy ánh mắt dò xét, gai người nhất là của Úc Ngưng. Đôi mắt của cậu ta tròn xoe, đuôi mắt xếch lên, giống hệt mèo li hoa (*) trong quán. Cậu ta xét nét Chúc Miêu từ trái qua phải từ trên xuống dưới, còn thiếu điều viết mấy chữ "Tôi nhìn cậu đến cùng là tốt đẹp chỗ nào" lên mặt. Mấy người bên cạnh đều dùng ánh mắt xem kịch vui mà nhìn bọn cậu.

(*) Mèo li hoa (Dragon Li): Giống mèo nhà của Trung Quốc

Chúc Miêu ngồi thẳng lưng, lồng ngực ưỡn căng, âm thầm nhìn cái bóng của mình qua cái tủ màu đen.

Hôm nay hơi bị đẹp trai đấy!

Điện thoại của Hạng Chú vang lên, anh nhìn thoáng qua, dặn dò Chúc Miêu: "Tôi nhận cuộc điện thoại, em ngồi ở đây đừng có chạy lung tung."

Chúc Miêu ngoan ngoãn gật đầu. Còn mấy người bạn bên cạnh trêu ghẹo nói: "Được rồi ông Hạng ơi. Tụi này ăn thịt bạn nhỏ của ông chắc?"

"Bạn nhỏ của ông", Chúc Miêu nghe xong là đỏ mặt. Cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, dáng vẻ mày rậm mắt to, lần này đỏ mặt, xấu hổ nan kham, lông mi run rẩy không ngừng, trông trong veo ngon miệng.

Rất nhiều người thích kiểu này nhìn cậu đầy hứng thú, chuông điện thoại giục gấp, Hạng Chú nhíu mày, ra ngoài hiên nghe, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về.

Hộ chiếu đi Aceh không dễ làm, Hạng Chú cùng một người bạn đồng hành, nhờ cậy gã có quen biết một doanh nghiệp cung cấp hạt cà phê nổi tiếng, giúp làm hộ chiếu và tìm người dẫn đường. Doanh nghiệp cung ứng muốn nhờ cậy Hạng Chú mở đường, tìm nguồn cà phê Mandheling tốt hơn, lời lãi hơn, hai bên ăn nhịp với nhau.

Cú điện thoại này là do người bạn đồng hành của Hạng Chú gọi tới, nói là trong nhà có việc gấp, không có cách nào đi được.

Đây cũng là chuyện không có biện pháp khác, ngoài miệng Hạng Chú an ủi gã, trong lòng cũng hơi khó xử. Nhưng liên hệ với bên kia, mọi thứ vẫn tiến hành theo kế hoạch hành trình của hai người. Nơi dừng chân đã được sắp xếp xong, hộ chiếu thì phải nộp sớm, lần này có lẽ phải phiền toái doanh nghiệp cung ứng kia giải quyết khai thông giúp anh.

Vài câu kết thúc điện thoại, trong lòng Hạng Chú suy nghĩ đủ điều, vừa quay đầu lại, phát hiện trên tay Chúc Miêu thế mà đang cầm một ly rượu vang, cái ly rỗng không.

Thái dương Hạng Chú nhảy thịch một cái, bước nhanh tới, một tay giật cái ly rỗng đi, nói: "Ai cho em ấy uống rượu?"

Hết chương 40.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net