Chương 42: Em còn thích tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 42: Em còn thích tôi không?

***

"Bà ấy có bệnh tâm thần, tôi cũng có..."

***

Muốn đi đâu? Chúc Miêu hoàn toàn không biết, cậu chỉ là đi theo Hạng Chú, trong lòng rất an tâm.

Hạng Chú đi phía trước dẫn cậu theo, đi ra ngoài xuống lầu. Hạng Chú dắt xe motor ra, nhấc chân cưỡi lên, đội mũ bảo hiểm lên, trên tay cầm một cái mũ khác, đưa cho Chúc Miêu. Chúc Miêu đội mũ bảo hiểm, lên xe, ôm chặt eo Hạng Chú.

Tiếng động cơ motor trầm thấp vang lên, xe nổ máy lao ra ngoài.

Chút rượu trong dạ dày Chúc Miêu theo máu chảy ra toàn thân. Cậu không đến mức say, nhưng toàn thân hơi lâng lâng. Cậu không khỏi siết chặt cánh tay đang ôm eo Hạng Chú, ôm thật chặt, khuôn mặt cách mũ bảo hiểm, vùi trên lưng Hạng Chú.

Lần nọ cậu một chén đã say khướt, lần này ý thức thanh tỉnh mới chính thức cảm thụ được cảm giác say rượu -- Trong đầu như tràn ngập đủ loại ý nghĩ, lại như trống rỗng.

Xe motor phóng trên một con đường mà Chúc Miêu hoàn toàn xa lạ.

Chúc Miêu tưởng Hạng Chú lại dẫn cậu ra bờ biển, nhưng không phải. Xe motor đón gió mát đêm hè phóng đi hồi lâu, lâu đến nỗi Chúc Miêu cảm thấy cả người mình sắp tê cứng, cuối cùng dừng ở ngoài một tòa nhà ở ngoại ô.

Chúc Miêu mơ mơ màng xuống xe, Hạng Chú đỡ cậu. Chúc Miêu gỡ mũ bảo hiểm xuống, lắc lắc đầu, hít sâu một hơi không khí trong lành vùng ngoại ô.

Đằng sau tòa nhà cách đó không xa là mấy ngọn núi liền nhau, ẩn ẩn nghe được tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ, trên bầu trời đêm tràn đầy sao.

Đã rất lâu Chúc Miêu chưa thấy nhiều sao như vậy, ngẩng đầu nhìn hồi lâu, khi cúi đầu hơi choáng.

Hạng Chú dừng xe xong, treo mũ bảo hiểm của hai người lên tay lái.

Bọn họ đi một mạch tới cổng, Chúc Miêu mượn ánh sao, mơ hồ nhìn thấy chữ bên trên, hình như là trại an dưỡng gì đó. Khi Chúc Miêu muốn nhìn kỹ hơn, Hạng Chú đã quẹo cua, cậu đành vội vàng ba chân bốn cẳng theo sau.

Ai ngờ Hạng Chú trực tiếp đi tới một gốc đa lớn bên cạnh bức tường, đứng bên dưới nhìn lên.

Chúc Miêu giật nảy mình, nói vội: "Anh, mình không đi cổng chính ạ?"

Hạng Chú "suỵt" một tiếng, thấp giọng đáp: "Đã qua thời gian vào thăm, chúng ta lẻn vào."

Chỗ rượu vừa rồi không để lại chút vết tích nào trên người Hạng Chú, anh nhẹ nhàng nhảy bật một cái, linh hoạt như một cái bóng trong đêm đen, vịn vào đầu tường, một phát kéo thân lên, dễ dàng leo lên trên.

Ban đầu Chúc Miêu cảm thấy họ đang làm chuyện xấu, nhưng thấy Hạng Chú thản nhiên như thế, cộng thêm hơi cồn trong máu, cậu cũng nhanh chóng cảm thấy không có vấn đề gì.

Chúc Miêu đang do dự, Hạng Chú ngồi xổm trên đầu tường, nhỏ giọng nói: "Em giẫm vào chỗ đó, gốc cây kia, chỗ lõm xuống ấy..."

Chúc Miêu xem xét, quả nhiên trên thân cây đa to khỏe có một vị trí lõm vào, độ cao vừa vặn để mượn lực. Chúc Miêu không khỏi nghĩ, đây chắc chắn là do thời gian dài bị người giẫm vào. Bản thân Chúc Miêu cũng coi như có kinh nghiệm trèo tường phong phú, đạp lên thân cây, Hạng Chú vươn tay đón cậu, cậu nhanh chóng leo lên đầu tường.

Hạng Chú buông tay của cậu ra, nhảy xuống trước, im hơi lặng tiếng rơi vào bụi cỏ. Chúc Miêu cũng nhảy xuống, không tìm được điểm rơi, đứng không vững, đâm đầu vào lồng ngực Hạng Chú, húc đến nỗi Hạng Chú kêu lên một tiếng đau đớn.

Anh vươn tay kéo Chúc Miêu, nói: "Lại đây, khẽ thôi, đi bên này."

Chúc Miêu bắt lại bàn tay vừa lỏng ra của anh, luồn tay mình vào lòng bàn tay anh. Chúc Miêu hơi căng thẳng, ánh sao đầy trời, gió hè phất qua ngọn cỏ, thanh âm "sàn sạt".

Chúc Miêu thấy mình như đang trải qua một cuộc thám hiểm, cậu nắm chặt tay Hạng Chú, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau.

Nơi xa có một tòa nhà bị bao phủ trong màn đêm. Kỳ quái là, đã trễ thế này, vẫn còn mấy cái cửa sổ vọng ra ánh đèn yếu ớt.

Hai người bọn họ vòng qua chính diện tòa nhà, ở phía hông của tầng một, mỗi gian phòng đều có một khoảnh sân nhỏ. Mảnh sân nào cũng xanh um tươi tốt. Mùa hè chính là mùa hoa, xuyên qua bóng đêm, Chúc Miêu có thể lờ mờ nhìn thấy hoa đang nở rộ. Hạng Chú dắt cậu, đi một vòng qua sân nhỏ, đến một phòng, đèn bên trong vẫn sáng.

Còn mấy bước nữa là đi tới hàng rào chắn của sân, Hạng Chú không đi nữa, anh kéo kéo Chúc Miêu, ánh đèn chiếu sáng non nửa khuôn mặt của anh, trên khuôn mặt tranh tối tranh sáng của anh, là nét mặt mà Chúc Miêu chưa từng thấy -- Đôi mắt anh rũ xuống, lông mi tạo thành bóng râm trên mặt, không còn tự tin, cũng không còn tản mạn, không còn dịu dàng cũng không còn có thể dựa dẫm vào.

Tựa như một cây cầu độc mộc lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ kéo Chúc Miêu xuống cùng.

Môi anh khẽ nhếch, im lặng nói: Đi xem đi.

Chúc Miêu buông tay của anh ra, do dự bước về phía trước một chút.

Làm một cái rào chắn của khoảnh sân, cái hàng rào trước mặt này hình như hơi cao quá, trên đỉnh còn có móc câu nhọn hoắt, không leo vào nổi mà cũng không leo ra nổi. Trên rào chắn đầy dây leo bò lít nha lít nhít. Chúc Miêu xuyên qua mớ dây leo nhìn vào.

Một cửa sổ kính từ sàn đến trần với lưới thép chống trộm không gỉ ở hai bên ngăn cách giữa phòng và sân, trong phòng lóe lên chút ánh sáng lờ mờ. Có một người phụ nữ tóc dài xõa vai ngồi dưới đất bên cạnh cửa sổ.

Ban đầu Chúc Miêu còn tưởng bà là một cô gái trẻ tuổi, bởi vì bà rất gầy, trong ngực ôm một con búp bê vải cũ kỹ. Nhưng khi mặt của bà hướng về phía ánh đèn, Chúc Miêu thấy được khuôn mặt tiều tụy già yếu của bà. Bà là một người phụ nữ trung niên.

Bà từ ái ôm con búp bê trong ngực, như người mẹ yêu con nhất trên thế giới này.

Bà vừa cong tay lắc tới lắc lui con búp bê, vừa nói gì đó trong miệng, Chúc Miêu nghe không rõ.

Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạng Chú đứng cách đó mấy bước, không hiểu vì sao Hạng Chú lại muốn dẫn cậu đến xem người phụ nữ xa lạ này.

Đúng vào lúc này, trong căn phòng kia truyền đến âm thanh sắc nhọn. Âm thanh này, ban đầu Chúc Miêu còn tưởng là thứ gì sắc bén đập vào kính, cậu hoảng sợ quay đầu lại nhìn thử, mới phát hiện âm thanh này là phát ra từ người phụ nữ kia.

Cửa kính đã ngăn cách một phần thanh âm. Chúc Miêu nhìn thấy khuôn mặt của bà đột nhiên trở nên dữ tợn, thanh âm chói tai không ngừng tuôn ra từ miệng của bà, bên tay bà không có bất kỳ dụng cụ gì, con búp bê mà giây trước bà vẫn yêu thương như bảo bối bị bà xé toạc, sợi bông như bông tuyết bung ra ngoài từ vết rách. Tay của búp bê bị kéo đứt, rơi trên mặt đất.

Trong nháy mắt, có mấy người hộ lý mặc quần áo trắng xông vào phòng, nhanh chóng giữ chặt người phụ nữ đang lâm vào điên cuồng kia. Bọn họ rất thuần thục, trói chặt người phụ nữ đang giãy dụa kịch liệt lên giường bằng một sợi đai, tiêm cho bà một mũi.

Bà ấy nhanh chóng chuyển sang trạng thái bình tĩnh, đôi mắt khép lại, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy toàn là nước mắt.

Nhân viên y tế đợi bà ngủ sau đó rời đi, trước khi đi tắt đèn.

Con búp bê bị xé rách vẫn ở bên cửa sổ, nhờ ánh sao chiếu sáng, Chúc Miêu thấy nó bị thủng hàng trăm nghìn lỗ, chỗ bị xé đứt có chút bông ố vàng lòi ra, còn có một ít sợi chỉ lụn vụn, chứng tỏ con búp bê này đã từng bị xé toạc và khâu lại nhiều lần, đã từng được âu yếm như bảo bối bao lần lại bao lần bị "ngược đãi" như thế.

Chúc Miêu bị dọa sợ, trong lòng lại có chút khó chịu.

Ánh mắt cậu rời khỏi căn phòng đã khôi phục bình yên kia.

Hạng Chú vẫn bình tĩnh đứng cách đó vài bước, dường như không dám đi tới.

Chúc Miêu nhìn anh, vẫn còn sợ hãi hỏi anh: "Anh ơi, đây là ai vậy? Bà ấy bị sao thế?"

Sắc mặt Hạng Chú cũng hơi tái nhợt, như thể ánh trăng đã rụng xuống mặt anh.

Chúc Miêu hơi gấp gáp, sao anh ấy không nói gì vậy?

Chúc Miêu bước về phía anh một bước, Hạng Chú bị bước chân của cậu dọa, lui về sau một bước.

Tim gan của Chúc Miêu tràn ngập sự không nỡ, như quả bóng trong tay sắp sửa bay lên, như chơi diều sắp bị đứt dây. Cậu vội vàng ba chân bốn cẳng chạy qua, kéo lấy tay Hạng Chú.

Cổ họng Hạng Chú khô khốc, thử nhiều lần mới cất được tiếng.

"Bên trong đó... Là mẹ của tôi." Anh nói, "Bà ấy có bệnh tâm thần, tôi cũng có. Sau này nói không chừng tôi cũng sẽ biến thành như thế, em còn thích tôi không?"

Hết chương 42.

Tác giả có lời muốn nói:

※ Say rượu lái xe, không được bắt chước!

※ Đã sử dụng hết bản thảo sẵn có. Tiếp theo đây khả năng ra chương mới không theo quy luật, nhưng sẽ nhanh kết thúc thôi. Tôi sẽ cố gắng đảm bảo tần suất ra chương, không có chương mới tôi sẽ báo.

※ Ngày mai vẫn có!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net