Chương 45: Vừa đẹp (Chính văn hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 45: Vừa đẹp

***

Lần này cậu cũng được coi là một nửa chủ nhân ha...

***

Chúc Miêu chưa từng yêu đương, cũng không biết thế nào là yêu, làm sao để nói về nó.

Vốn dĩ cậu đã thích ngắm Hạng Chú, bây giờ càng thích ngắm, ánh mắt của cậu dính tựa như chuột bị dính vào bẫy keo vậy.

Trong quán tạm thời chưa có khách, Hạng Chú ở sau quầy bar pha cà phê, làm thử mấy thức uống mùa hè đặc biệt. Chúc Miêu thì thảnh thơi úp sấp trên chiếc bàn trước máy điều hoà, hứng gió mát, nhìn chằm chằm anh, không hề nháy mắt.

Hạng Chú biết cậu đang nhìn, trong bụng rất thoải mái.

Anh vóc cao tay dài, động tác kéo giãn thong thả, khiến người nhìn rất dễ chịu. Anh vẫn mặc ba lỗ thường mặc, lộ ra hình xăm trên cánh tay, hai tay giữ shaker (*) lắc lên lắc xuống liên tục, tiếng đá viên va vào nhau khiến người nghe thấy không khỏi vui vẻ. Lắc shaker khá tốn sức, Hạng Chú lắc mà lông mày đều cau lại, cơ bắp trên cánh tay căng chặt, sau khi lắc xong mới nhẹ nhàng thở phào.

(*) Shaker: là bình lắc pha chế - một dụng cụ làm việc không thể thiếu của các bartender, barista, được dùng để lắc pha chế cocktail, mocktail hay cà phê...

Mắt Chúc Miêu nhìn mà không chớp, Nhất Ninh đi ngang qua chắn tầm mắt cậu một chút, cậu còn nghiêng đầu đổi góc nhìn khác.

Nhất Ninh: "..."

(Miêu Miêu is a meo meo =]]]]])

Hạng Chú lắc đồ uống xong đặt trước mặt Chúc Miêu, còn lấy cho cậu một miếng bánh phô mai trong tủ lạnh. Món đồ uống kia là nước đá, trên vách ly thuỷ tinh bám đầy bọt nước nhỏ. Một ly màu hồng, Chúc Miêu "Oa" một tiếng, uống thử một ngụm, là vị sữa dâu tây, còn cộng thêm soda, là soda sữa dâu.

Hạng Chú ngồi bên cạnh chống má nhìn cậu ăn.

Nhất Ninh cạn lời: "Sếp, hôm nay không có khách, em về nhà nghỉ ngơi đây."

Hạng Chú còn không quay đầu lại, giơ tay vẫy vẫy: "Phê chuẩn. Bái bai."

Nhất Ninh: "..."

Thời tiết quá nóng, mặt trời chói chang treo bên ngoài, thậm chí trên mặt đường nhựa còn có thể nhìn thấy sóng nhiệt vặn vẹo bốc hơi. Cả buổi không có khách, nhưng Chúc Miêu không hề nhàm chán, cậu cũng không nói rõ được một ngày này rốt cuộc mình đã làm những gì. Chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ với Hạng Chú, cứ như vậy, cảm thấy thời gian đã bị lấp đầy.

Mắt thấy mặt trời ngả về tây, sắp đến giờ đóng cửa, Chúc Miêu có chút lưu luyến không rời, sao mà thời gian trôi qua nhanh như vậy chứ.

Chúc Miêu lề mà lề mề cầm khăn cọ qua cọ lại quầy bar, Hạng Chú đuổi mèo lên lầu, nhốt vào lồng, xuống lầu, đi thẳng ra cửa, "leng keng" đẩy cửa ra.

Chúc Miêu vùi đầu cọ thật mạnh quầy bar một hồi, đầu cũng không ngẩng lên, nhưng ngay cả cọng tóc cũng tản ra mùi không vui.

"Này..." Hạng Chú tựa vào cạnh cửa gọi cậu.

Chúc Miêu bĩu môi, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao?"

Hạng Chú tựa vào cửa, ánh trời chiều chiếu lên người anh, mạ cho anh một lớp vàng kim. Anh đẩy cửa, không cho nó đóng lại, cười nói: "Ban đêm ngủ không nóng à, sang nhà tôi ngủ chứ sao."

Cũng không tính là quá nóng, nhưng hơi bí.

Trong quán chỉ có một chiếc điều hoà cây lớn, lầu hai không thoáng gió cho lắm, dạo này nóng quá, chắc chắn sẽ oi bức, khi Chúc Miêu tỉnh lại cổ sẽ có mồ hôi, dinh dính nhơm nhớp.

Nhưng đây không phải vấn đề nóng hay lạnh, cũng không phải vấn đề đổ mồ hôi hay không, mà là vấn đề ngủ ở chỗ nào.

Chúc Miêu hưng phấn đến nỗi nhảy lên cao ba thước, hét lớn một tiếng "Được ạ", chạy lên tầng vét lấy ba lô của mình, không đến năm giây đã đứng trước mặt Hạng Chú.

Hai người cùng nhau khoá cửa, song song quay về nhà.

Hai người về đến nhà, Hạng Chú mở điều hoà ở nhiệt độ thấp.

Lần này quay lại, tâm tình Chúc Miêu khang khác.

Lần này cậu cũng được coi là một nửa chủ nhân ha. Chắc cũng được đi.

Chúc Miêu quăng ba lô, theo sau Hạng Chú, như mèo con vây quanh chủ nhân. Hạng Chú thay quần áo khác rồi vào bếp nấu cơm. Phòng bếp không lớn, Chúc Miêu sợ mình vướng tay vướng chân, lấy chiếc ghế đẩu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi cạnh cửa phòng bếp nhìn xem. Trong phòng bếp luôn nóng, Hạng Chú chỉ mặc quần ở nhà, để trần nửa thân trên, buộc tạp dề, đang xào rau. Vì làm dịu cơn nghiện thuốc lá nên ngậm que kẹo mút.

Chúc Miêu ở chỗ đó nhìn bên trái một tí bên phải một tí, luôn cảm thấy thân thể Hạng Chú còn hấp dẫn hơn cả mùi đồ ăn.

Cậu mơ hồ nhớ chỗ bụng dưới Hạng Chú có hình xăm, trước kia có thấy qua một xíu, nhưng không có cơ hội nhìn rõ ràng. Bây giờ lại bị tạp dề chặn lại, nhìn không rõ lắm, trong lòng cậu ngứa ngáy không chịu được, lúc ăn cơm cũng không yên lòng, mặc dù đồ ăn rất thơm.

Ăn cơm xong, Chúc Miêu tự giác đi rửa bát, Hạng Chú ở trong phòng không biết giày vò làm gì.

Đợi đến khi Chúc Miêu rửa bát xong đi ra, Hạng Chú đã ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, bàn trà trước mặt bày mấy thứ đồ. Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu Chúc Miêu lại đây ngồi. Chúc Miêu vội vã đi tới, đặt mông ngồi xuống, ánh mắt lén lút lướt xuống chỗ cạp quần của Hạng Chú, vừa muốn nhìn, lại không dám nhìn quá trắng trợn.

"Cái gì nhỉ, tâm sự nhé?" Hạng Chú nói.

Chúc Miêu vội vàng thu tầm mắt lại, ngồi ngay ngắn, đứng đắn gật đầu.

"Em còn nhỏ, tôi cũng không thể lừa dối em mãi."

Chúc Miêu vội vàng lắc đầu, lầu bầu nói: "Mới không có."

Hạng Chú cúi người lấy đồ trên bàn, mở ra cho Chúc Miêu nhìn. Anh hời hợt nói: "Đây là hồ sơ bệnh lý mấy năm trước của tôi, hiện tại về cơ bản đã khống chế được, không cần uống thuốc, nhưng định kỳ sẽ phải tới chỗ bác sĩ tâm lý. Sinh hoạt hàng ngày căn bản là không ảnh hưởng."

Chúc Miêu tự dưng căng thẳng, cảm thấy như hai người đang đứng tuyên thệ trước mặt cha xứ.

Ngay sau đó cậu vội vàng giao nộp chính mình: "Em, thân thể em khoẻ mạnh, chỉ là không có tiền thôi, sau này em sẽ cố gắng kiếm. Đã báo xong nguyện vọng, báo một trường đại học trong thành phố, không có gì ngoài ý muốn thì có thể đỗ nguyện vọng, tạm thời không thạo nghề nào cả, nếu như..."

Vốn dĩ Hạng Chú hơi khẩn trương, nghe cậu nói một tràng như thế, suýt chút phì cười.

"Em đừng cuống, tôi chỉ nói rõ ràng với em thôi." Hạng Chú nói, "Không có tiền cũng đâu có sao, tôi có là được rồi."

"À." Chúc Miêu bứt rứt kéo kéo vạt áo, tiếp tục hỏi, "Vậy lúc bình thường em muốn chăm sóc anh thì phải làm sao? Có phải tâm tình anh thường xuyên không tốt, ngủ không yên gì đó không? Nếu anh đến chỗ bác sĩ tâm lý, em phải đi cùng anh không? Em có thể đi cùng anh không? Em có thể làm được gì..."

Hạng Chú nghĩ nghĩ, nói: "Có chuyện em có thể giúp được đó..."

Chúc Miêu vội vã dịch mông, lại gần, vội vàng hỏi: "Cái gì ạ?"

"Cái này."

Hạng Chú khép hờ mắt, cúi đầu hôn lên môi Chúc Miêu.

Hai người vùi trong ghế sô pha mềm mại, lẳng lặng hôn nhau.

Hết thảy đều vừa đẹp.

Mùa hạ đúng lúc là thời điểm nóng nhất.

Hai người đúng lúc là thời điểm thích hợp nhất để yêu nhau.

Chính văn hoàn.

Tác giả có lời muốn nói: Độc giả quen thuộc với tôi đều biết, bình thường nhân vật chính trong truyện của tôi, ở bên nhau là kết thúc.

Vì có rất nhiều nội dung không ảnh hưởng đến tuyến tình tiết chủ chốt, nên dự định đặt ở phiên ngoại. Bao gồm nội dung cùng nhau đi du lịch và cả nội dung mà khà khà khà các bạn muốn đọc =]]]]]

Hẹn gặp lại mọi người ở phiên ngoại! Ở truyện mới! Hi vọng mọi người măm măm bánh ngọt nhỏ vui vẻ.

Xuân Nhật Phụ Huyên viết: 15/05/2020 - 14/07/2020

Xoài edit: 20/05/2020 - 14/07/2020

Xoài lên được top 1 bảng "thổ hào tinh hoa" của Gửi Cây Sồi vì chương nào cũng quăng ngọc bội mù mịt rồiiiiiii =]]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net