Phiên ngoại 01 (Hạ - H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Phiên ngoại 01 (Hạ)

***

Tình yêu sinh ra khao khát dục vọng, mà dục vọng hết lần này đến lần khác khiến tình yêu thăng hoa...

***

Đợi đến ngày học xong xuôi, Chúc Miêu khẩn trương vô cùng.

Hạng Chú viết lên bảng đen một tham số về pha chế, chỉ cần Chúc Miêu pha được cà phê đúng số liệu này thì coi như thông qua bài kiểm tra.

Chúc Miêu có chút không tin nổi, cậu hỏi: "Như này thôi? Như này là được rồi? Em là barista rồi á?"

Hạng Chú co ngón trỏ lại gõ gõ trán cậu, nói: "Nghĩ hay nhỉ. Thứ nên dạy đều dạy em rồi, còn lại tự bản thân em phải chậm rãi tìm hiểu. Mỗi một ly cà phê đều không hề giống nhau, mỗi một barista đều phải học hỏi không ngừng."

Chúc Miêu cái hiểu cái không gật đầu, một lát sau lại tràn đầy phấn khởi nói: "Vậy có phải em cần xăm gì đó lên tay để ra dáng không? Nếu không em xấu hổ khi nói mình biết về cà phê lắm."

Nhất Ninh đang ngồi ở bàn bên cạnh nghịch điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái. Nhất Ninh không có hình xăm, chính là cái kiểu lão tăng quét rác bình thường không có gì mới lạ. Chúc Miêu vội vàng khoát tay với cô, làm động tác "kéo khoá kéo khoá" trên môi mình, vờ như mình chưa nói gì cả.

Đề kiểm tra Hạng Chú ra cũng không khó, mấy ngày nay Chúc Miêu đều chăm chú học, nhanh chóng pha chế xong, nồng độ không có vấn đề, uống cũng ngon, hương vị nên có đều có.

Chúc Miêu như trút được gánh nặng thở ra một hơi, tiếp theo lại cảm thấy thoả thuê mãn nguyện.

Hạng Chú giúp cậu dọn dẹp quầy bar, Chúc Miêu rót cà phê đã pha chế xong vào cái ly sứ trắng, cẩn thận lau sạch sẽ xung quanh, đặt cúng trước mặt Phật Dược Sư nhỏ trong quán.

(*) Phật Dược Sư: là vị Phật thông suốt tất cả y dược của thế gian, Ngài có thể chữa trị hết tất cả những thứ bệnh khổ của chúng sinh, những điên đảo vọng tưởng do tham, sân, si phiền não gây ra.

Mỗi ngày trong quán, ly cà phê được làm ra đầu tiên phải cúng Phật Dược Sư trước. Đây là ly cà phê đầu tiên Chúc Miêu pha đàng hoàng chỉn chu, cũng phải cúng Phật Dược Sư.

Chúc Miêu cẩn thận điều chỉnh góc độ của cái ly, chắp tay trước ngực vái một cái, sau đó thấp giọng reo hò, chúc mừng bản thân cuối cùng cũng học xong.

Buổi tối, Hạng Chú làm một bàn đồ ăn đầy ắp.

Tay nghề của anh thật sự rất đỉnh, đĩa đồ ăn còn chưa đặt lên bàn, Chúc Miêu và Nhất Ninh đã vươn đũa.

Ăn đến cuối bữa, mặt Nhất Ninh không thay đổi gác đũa lại, thở dài nói: "Không ăn nổi nữa."

Trong mồm Chúc Miêu còn đút một con tôm, "ưm ưm ưm" không biết đang nói cái gì.

Nhất Ninh tiếc nuối nhìn đồ ăn thừa, nói: "Ăn nữa chắc ói mất."

Hạng Chú ăn không nhiều lắm, anh sợ Nhất Ninh không đi đường được, tự mình lái xe điện màu hồng của cô đưa cô về nhà.

Khi quay lại, Chúc Miêu đang ngâm nga hát khẽ rửa bát. Trong bồn rửa toàn là bọt trắng, Chúc Miêu nhẹ nhàng thổi thổi, bọt xà phòng bị thổi thành một cái hố, cậu vừa rửa bát vừa chơi không biết mệt.

Hạng Chú dán vào sau cậu, hai tay vòng lấy eo, tay mò vào cái bụng nhỏ tròn vo của cậu.

Chúc Miêu bị doạ hít vào một hơi. Vốn dĩ cơ bụng đã không rõ ràng cho lắm, giờ ăn xong một chầu như thế lại càng thêm tròn ủm.

"Rửa mau lên. Rửa xong cho em cái này." Hạng Chú đặt cằm lên hõm cổ Chúc Miêu, lười nhác nói.

Tự dưng Chúc Miêu biến thành con lừa có củ cải treo trước mũi, liều mạng kéo cối xay, làm việc hăng hái cực kỳ, hì hà hì hục rửa sạch sẽ bát đĩa, xếp lên giá phơi bên cạnh, lau khô tay, chạy ra ngoài như một cơn gió.

Hạng Chú đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem TV, thấy Chúc Miêu tới, tắt tiếng TV đi, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Chúc Miêu ngồi lên ghế sô pha, hưng phấn nói: "Cái gì cái gì á?"

Hạng Chú hắng giọng một cái, ánh mắt hơi trốn tránh, có chút mất tự nhiên hiếm thấy. Càng khiến Chúc Miêu hiếu kỳ chính là, trái xem phải ngó cũng không nhìn thấy quà tặng Hạng Chú chuẩn bị cho cậu ở chỗ nào.

"Tôi không biết..." Hạng Chú tỏ ra bình thản nói, "Không biết em có tức giận hay không. Tôi nghĩ là... Được rồi, em xem đi."

Chúc Miêu thấy anh lấy một thứ từ phía sau ra.

Thế mà là một chiếc áo len gile được gấp gọn gàng vuông vắn.

"Đây là..."

Chúc Miêu nói được một nửa thì không nói nổi nữa. Cậu nhận ra, đây là cái áo bà nội cậu luôn đan trước khi qua đời. Áo len gile còn chưa đan xong, bà nội đã mất, Chúc Miêu mang nửa chiếc áo len chưa đan xong này về cất đi, từng nói qua với Hạng Chú.

Bây giờ cái áo đặt trước mặt cậu này, đã đan xong.

Biểu tình của Hạng Chú hơi mất tự nhiên, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện mặt anh hơi đỏ, chỗ vành tai cũng thế.

"Tôi không thạo cho lắm, lóng ngóng rất lâu. Tôi tự ý đụng vào đồ của em, nếu như em để bụng, tôi xin lỗi..."

Anh chưa nói xong, Chúc Miêu đã cắt ngang anh, bổ nhào cả người qua ôm ghì lấy Hạng Chú, giọng nói nghẹn ngào, mang theo chút giọng mũi.

"Cảm ơn.." Cậu nói.

Vốn dĩ Hạng Chú còn cứng ngắc, bấy giờ buông lỏng, vỗ vỗ lưng của cậu, hôn trán của cậu.

"Em thích là được rồi."

Chúc Miêu chui từ ngực anh ra, cầm lấy cái áo gile len kia, mở ra nhìn thử. Rõ ràng có thể nhìn ra nửa sau lởm chởm hơn nửa trước rất nhiều, nhưng cậu không ngại chút nào, thậm chí còn cảm thấy trong lòng vui vẻ không chịu được, cả người ấm áp, mềm nhũn.

Cậu buồn rầu nghĩ, mùa đông còn lâu lâu lắm mới đến, giữa trời hè mà mặc áo len thì quá dở hơi, nhưng cậu đợi không nổi chỉ muốn mặc thử.

"Em đoán xem tôi còn tìm thấy thứ gì?" Hạng Chú hỏi.

Chúc Miêu không kịp phản ứng: "Cái gì ạ?"

Lúc ấy Chúc Miêu ở tầng hai trong quán, không có nhiều chỗ để giấu đồ. Cậu nhét cái áo gile len đan dở này xuống dưới ... dưới đáy ghế sô pha, chỗ đó còn giấu một thứ khác.

Quả nhiên, trong tay Hạng Chú đang cầm một cuốn sách Chúc Miêu đã quên béng. Anh còn giũ giũ, làm như thật tuỳ ý lật một trang ra, đường hoàng đọc lên.

"Chỗ kia không được... A... Không được, muốn..."

Cả người Chúc Miêu phừng cái bốc cháy, đặt áo gile xuống bên cạnh, bổ nhào vào người Hạng Chú, mò lung tung lên mặt anh, bịt miệng anh lại, xấu hổ gào lên: "Không cho phép đọc nữa. Anh không biết xấu hổ à!"

Hạng Chú quăng sách đi, dùng cả tay cả chân kẹp lấy Chúc Miêu, xoay người đặt cậu xuống dưới thân.

Ghế sô pha bị động tác mạnh của hai người xô lệch vị trí. Chúc Miêu ôm cổ của anh, trừng anh, oán hận nói: "Không cho phép giở lung tung sách của em!"

Hạng Chú cái được cái không hôn mặt hôn cằm cậu, nói: "Hoá ra khi em một mình ở tầng hai sẽ thường xuyên vụng trộm đọc loại sách này ha..."

"Không có..." Chúc Miêu lầu bầu nói.

Hạng Chú nhẹ nhàng vịn cổ cậu hôn, Chúc Miêu phục tùng ngẩng đầu lên, để lộ cần cổ, yết hầu nhấp nhô lên xuống. Bỗng nhiên hai người họ xuất hiện một sự ăn ý lạ, nhất thời hai người không ai nói gì, chỉ có Chúc Miêu phát ra tiếng rên khe khẽ từ lỗ mũi.

Hạng Chú luồn tay vào quần áo Chúc Miêu, vuốt ve eo của cậu. Chúc Miêu sợ nhột, giãy dụa rụt vào nệm ghế sô pha, tay phối hợp nâng lên, để Hạng Chú thuận lợi cởi áo thun của cậu ra.

Chúc Miêu cũng không tính là trắng, da thịt màu lúa mạch nhàn nhạt, có sự thon dài mềm dẻo đặc hữu của thiếu niên. Hạng Chú cực kỳ say mê lưng của cậu, xương vai hơi nhô ra, eo nhỏ hẹp, giữa lưng có hõm gợi cảm. (*)

(*) Hõm gợi cảm, là cái hõm apollo này nè =]]]]

Chúc Miêu úp sấp trên ghế sô pha, mặc cho Hạng Chú hôn liếm lưng mình, bờ mông bất giác nhổng lên, tay nắm chặt gối dựa.

Hạng Chú tát cái mông làm loạn của cậu, cắn tai cậu, mập mờ khàn khàn ra lệnh: "Không được lộn xộn."

Chúc Miêu nấc nghẹn một tiếng, đối với mệnh lệnh này, cậu chỉ tuân theo đúng hai phút ngắn ngủi. Không được một lát, cậu lại uốn éo lộn xộn dưới những cái hôn những cái ve vuốt của Hạng Chú.

Hạng Chú biết cậu trong lòng cậu gấp gáp. cố ý giày vò cậu. Quần áo trên người cả hai đã cởi sạch, da thịt trần trụi chạm vào nhau, dường như có thể đụng ra tia lửa.

"Anh ơi..."

Chúc Miêu khó nhịn kêu một tiếng, xoay người lại, hai người một lần nữa đối mặt với nhau.

Chúc Miêu thích mặt đối mặt, cậu thích nhìn thói quen nhíu mày lúc làm tình của Hạng Chú, thích nhìn cổ anh bị mồ hôi thấm ướt, thích nhìn hình xăm và cơ bắp trên cánh tay anh căng lên khi bấu lấy bắp đùi của mình. Cậu còn thích nhìn hình xăm bí ẩn nhất trên bụng của Hạng Chú.

Phía dưới cơ bụng căng chặt là hai đường V cut thu hẹp, phía dưới cùng đường V cut bên phải, có một hình xăm màu đỏ sậm. Là một nữ thần tiên cá trần trụi với đuôi cá và mái tóc dài, là Siren dùng tiếng ca mộng ảo mê hoặc thuỷ thủ va phải đá ngầm.

(*) Siren: Tiên chim (Tiếng Hy Lạp: Σειρήν Seirēn/Σειρῆνες Seirēnes, tiếng Anh: Siren) là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ, cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình, làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ.

Lúc mới đầu, Chúc Miêu không biết đó là cái gì, trong căn phòng mờ tối, hình xăm đó chỉ có thể nhìn thấy mang máng đường viền.

Cậu nhớ khi đó cậu nói muốn nhìn rõ hơn, Hạng Chú lại không hề nể tình đâm dương vật vào cơ thể cậu, trêu chọc: "Làm thêm mấy lần là có thể nhìn rõ."

Cái lần mà Chúc Miêu chân chân chính chính nhìn rõ hình xăm dưới bụng, là khi cậu khẩu giao cho Hạng Chú, cuối cùng cũng thấy rõ.

Giờ phút này, ghế sô pha mềm mại đàn hồi quăng Chúc Miêu vào ngực Hạng Chú hết lần này đến lần khác.

Hạng Chú đã mò mẫm triệt để những điểm mẫn cảm của cậu, lần nào thẳng lưng đâm thọc cũng khiến Chúc Miêu kêu thành tiếng.

Chúc Miêu bị anh ôm ngồi dậy, hai tay cào mạnh sau lưng anh, gào khóc đạt cao trào.

Tình yêu sinh ra khao khát dục vọng, mà dục vọng hết lần này đến lần khác khiến tình yêu thăng hoa.

Chúc Miêu cảm thấy cuộc sống chưa từng khiến người ta thoả mãn an tâm như lúc này.

Cậu ôm lấy người yêu lớn tuổi thành thục của mình, cả người toàn là mồ hôi. Cậu nỉ non: "Em yêu anh lắm."

Hạng Chú nhẹ nhàng cười một tiếng, vững vàng ôm siết lấy cậu, đáp: "Tôi cũng thế."

Hết phiên ngoại 01 (Hạ).

🥭: đang gõ lọc cọc 5000 chữ chương 11 của Núi Có Hồ Ni, thấy thông báo của má Huyên, phi như trâu đi edit Sồi =]]]]] Huhu, cúi cùng cũng mlem mlem nhao rùiiiii.

Quyết định không set pass, vì có set thì tụi web lậu cũng bứng đi mà thôi 🙃🙃🙃.

Web lậu là lũ daupuoirerach!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net