Phiên ngoại 01 (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Phiên ngoại 01 (Thượng)

***

Chỉ có trải qua rèn luyện vị giác mới có thể nắm bắt được hương vị phong phú nhất...

***

Ngày giấy báo trúng tuyển của Chúc Miêu được gửi đến đúng lúc là chạng vạng tối ngày hè, trong quán cà phê tràn ngập nắng chiều. Chúc Miêu đang úp sấp trên quầy bar nhìn Nhất Ninh pha cà phê. Gần đây cậu chuẩn bị bắt đầu học, đọc một ít sách, trong đầu chất đầy toàn tri thức liên quan đến cà phê, cảm thấy mình lắc lắc đầu cũng có thể tạo ra âm thanh.

Hạng Chú đang ngồi ở cái bàn rộng rãi trước quầy bar xem xét, là bưu kiện anh vừa đứng dậy đi lấy.

"Chúc Tiểu Thảo, của em." Hạng Chú nói.

Từ sau khi một lần tình cờ anh nghe thấy Nhất Ninh gọi Chúc Miêu như thế, anh cũng gọi theo. Chúc Miêu kháng nghị mấy lần cũng không sửa đổi được.

Chúc Miêu lười động đậy, mặt dán lên đá cẩm thạch mát lạnh ở quầy bar, lười biếng nói: "Anh, anh mở ra giúp em với."

Hạng Chú lấy trong ngăn kéo cái dao rọc giấy, giúp cậu mở.

"Oa." Hạng Chú nói, "Chúc Tiểu Thảo, em mau đến xem này."

Chúc Miêu đi tới nhìn, phát hiện là thư báo trúng tuyển, đúng là trường học cậu điền trước đó, ở ngay thành phố này, cả đi cả về một chuyến tầm hơn một tiếng. Mặc dù khi tra điểm Chúc Miêu đã nắm chắc trong lòng, nhưng cầm giấy báo trúng tuyển trên tay vẫn thấy nặng trĩu, trái tim rốt cuộc rơi xuống.

Chúc Miêu phát hiện Hạng Chú đang quay đầu nhìn trên tường, cậu hỏi: "Sao thế anh?"

"Để treo lên tường cho em."

Chúc Miêu ngượng ngùng nói: "Để làm chi chứ, cái gì cũng treo lên tường."

Nói làm là làm, trước giờ Hạng Chú luôn là người có lực hành động rất mạnh. Vốn trên tường đang treo phiếu điểm thi thử lần đó của Chúc Miêu, anh cũng không có ý định lấy xuống, lục tung lên tìm một cái khung khác vừa vặn, lồng thư thông báo trúng tuyển vào, dùng ghế kê chân, treo thư thông báo trúng tuyển lên.

Thật ra trong lòng Chúc Miêu cũng vui vẻ lắm.

Cậu thích cảm giác này, từng chút từng chút lưu lại dấu vết lưu lại cảm giác của mình trong không gian này, cậu thích lưu lại dấu chân của mình trong cuộc sống của Hạng Chú như thế.

Các vấn đề đại học được giải quyết xong, Chúc Miêu bắt đầu học cà phê. Ngay từ đầu Chúc Miêu đã muốn để Nhất Ninh dạy cậu, chỉ là không biết mở miệng kiểu gì, dù sao thì Hạng Chú trông có vẻ rất háo hức.

Buổi sáng hôm dó, Hạng Chú dậy thật sớm, Chúc Miêu vẫn còn ngủ, nghe thấy tiếng sột soạt ồn ào suốt, híp mắt nhìn thử, thấy Hạng Chú đang thay quần áo, lầu bầu hai tiếng lật người lại, vớt lấy gối đầu ôm vào lòng, vùi mặt vào chăn ngủ tiếp.

Hạng Chú thay quần áo xong, moi Chúc Miêu từ trong chăn ra, hôn lên trán cậu một cái.

"Mua xong bữa sáng rồi đợi em trong quán nhé."

Chúc Miêu "ừm ừm" hai tiếng, vùi mặt vào gối đầu, Hạng Chú hôn hai cái lên tấm lưng trần truồng của cậu xong mới thôi.

Đến khi Chúc Miêu tỉnh lại đã là hơn nửa tiếng sau, cậu đi đến quán, thấy Hạng Chú đang ngồi trên ghế chân cao sau quầy bar đợi cậu. Trên quầy bar bày một dãy các dụng cụ pha cà phê, bữa sáng đặt trên bàn lớn, chờ Chúc Miêu đến ăn.

Chúc Miêu chọc chọc giấy lọc được gấp gọn gàng sau khi mở gói, nhìn trái nhìn phải hỏi anh: "Hôm nay chị Nhất Ninh không đến ạ?"

Hạng Chú nói: "Tôi để cô ấy nghỉ ngơi hôm nay."

"Ò." Chúc Miêu bất đắc dĩ đáp.

Hạng Chú tắt điện thoại, nhướn mày, nói: "Sao? Không muốn để tôi dạy? Nhất Ninh cũng là do tôi dạy đấy."

"Không phải!" Chúc Miêu vội vàng khoát tay, cầm bữa sáng lên chuồn đi, "Em ăn sáng cái đã."

Hạng Chú ở phía sau cậu lớn tiếng dặn dò: "Ăn no vừa thôi, lát nữa em phải uống đấy."

Chúc Miêu ăn sáng như gió cuốn mây vần xong xuôi, chính thức theo Hạng Chú lên lớp. Lên lớp lý thuyết trước sau đó đến lớp thực hành.

Chúc Miêu cứ tưởng lớp lý thuyết sẽ rất tối nghĩa khó hiểu, nhưng Hạng Chú giảng tri thức về cà phê rất thú vị. Nhất là phần liên quan đến các khu vực sản xuất cà phê, đích thân Hạng Chú đi qua rất nhiều nơi khởi nguồn sản sinh ra cà phê, trong quá trình này có rất nhiều chuyện lý thú, Chúc Miêu nghe đến là say sưa ngon lành.

"Anh ơi." Đột nhiên cậu nói.

Hạng Chú dừng lại, hỏi cậu: "Sao thế?"

Chúc Miêu ngồi bên cạnh quầy bar, trong tay còn cầm bút và giấy nhớ, cậu nhìn Hạng Chú, nói: "Sau này có thể mang em theo không? Em cũng muốn đi cùng với anh."

Hai tay Hạng Chú chống lên quầy bar, cúi người cọ lên môi Chúc Miêu một chút, một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Không thành vấn đề." Anh đáp.

Sau khi lên lớp học, Chúc Miêu mới hiểu vừa nãy Hạng Chú nói "em phải uống" là có ý gì.

Barista pha ra mỗi ly cà phê, chính mình cũng phải nếm xem. Chúc Miêu pha bao nhiêu chén thì nếm bấy nhiêu chén. Không chỉ như thế, Chúc Miêu còn phải nếm ra khác biệt về nồng độ, khác biệt về tỉ lệ chắt lọc, khác biệt về nước thậm chí là khác biệt về dụng cụ pha cà phê, mỗi chén mỗi chén cà phê đen như mực chả khác gì thuốc đông y.

Hạng Chú không cho cậu kì kèo chút nào, một ngụm nếm không ra thì hai ngụm, một chén nếm không ra thì hai chén.

Chúc Miêu uống đến mức cả khuôn mặt nhăn nhó vào, nhưng cậu vẫn nghiêm túc uống từng ngụm, sợ vị giác của mình bỏ lỡ chút xíu hương vị.

Hạng Chú nói: "Đừng uống mỗi ngụm cà phê quá chậm, dứt khoát lên, dùng trực giác để cảm nhận."

Cuối cùng đến khi Chúc Miêu hiểu rõ mấy chén cà phê, bụng căng tròn, đầu óc mơ màng, chỉ muốn tranh thủ thời gian ăn chút đồ ăn cứng cơm cứng để gọt đi hương vị nhạt nhẽo trên đầu lưỡi.

Hạng Chú sâu kín nói: "Khuyên em nên ăn thanh đạm thôi, không thì buổi chiều không nếm ra hương vị đâu."

Toàn thân Chúc Miêu khẽ run rẩy.

"Lúc trước tôi học sấy hạt, lấy một hạt cà phê sấy bị hỏng, trộn vào hạt cà phê tốt, sau đó chọn ra cốc cà phê có lẫn hạt cà phê bị hỏng, uống đến nỗi đầu lưỡi tê rần."

Chúc Miêu nghe đến ngây người.

Chỉ có trải qua rèn luyện vị giác mới có thể nắm bắt được hương vị phong phú nhất.

Cậu ăn như hổ đói hết sạch cơm trưa mới thấy trong bụng đầy ắp, dễ chịu. Hạng Chú ở đối diện cậu, nhìn cậu ăn, hỏi cậu: "Vẫn ổn chứ, hay ngày mai lại tiếp tục?"

Chúc Miêu chưa từng chịu thua bất cứ chuyện gì, cậu lau miệng một cái, nói: "Tiếp tục!"

Ròng rã một buổi chiều, Chúc Miêu đều pha cà phê. Pha ròng pha rã một buổi chiều, sử dụng các kiểu pha khác nhau, sau khi ấm pha đổ đầy nước thì khá nặng, Chúc Miêu cảm thấy cổ tay cũng cứng ngắc rồi.

Hạng Chú kéo tay cậu qua xoa bóp cho cậu, giả bộ tuỳ ý hỏi dò: "Vì sao không muốn để tôi dạy cho em?"

Đầu tiên là Chúc Miêu sững sờ, bờ môi giật giật, nhỏ giọng đáp: "Không có mà..."

Hạng Chú nhấc mắt nhìn cậu: "Không có sao?"

Chúc Miêu chột dạ, đứng lên muốn chuồn, hai tay Hạng Chú trực tiếp chống lên mép quầy bar nhốt chặt cậu bên trong. Chúc Miêu không có chỗ trốn, sau lưng cấn vào quầy bar, chỉ có thể nỗ lực ngửa ra sau, ánh mắt lấp loé, tiếp tục lấp liếm: "Không có thật mà. Em chỉ thuận miệng hỏi thế, mấy ngày không gặp chị Nhất Ninh, nhớ chị ấy không được ạ..."

Hạng Chú không nói lời nào, hai tay chống trên quầy bar như cũ, tới gần Chúc Miêu dần dần. Chúc Miêu trái xem phải ngó không dám nhìn anh, mặt đỏ rần.

Khoảng cách giữa hai người thu nhỏ từng chút, cuối cùng mũi đụng vào mũi, Hạng Chú nhìn Chúc Miêu đăm đăm không chớp mắt, như trêu đùa cậu nhóc, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi cậu.

"Nói mau."

Chúc Miêu hết cách, đành nói.

"Anh lợi hại như thế, em thì không hiểu cái gì hết. Nếu cứ học không được thì phải làm sao, thật là mất mặt á..."

Thanh âm Chúc Miêu thấp dần, từ mặt xuống cổ đều đỏ rực. Cậu căng thẳng chờ Hạng Chú cười cậu, nhưng Hạng Chú không cười cậu, chỉ nhìn cậu.

"Không phải đã nói với em rồi à. Em ở chỗ tôi chính là hạng nhất hạng nhì."

Không đợi Chúc Miêu nói tiếp, anh lại bổ sung: "Không có nhì, chính là nhất. Xếp thứ nhất, em sợ gì chứ."

Hết phiên ngoại 01.

Tác giả có lời muốn nói: Đợi lâu rồi hen.

🥭: 8h tối đi làm về, hong tắm hong gội chi hết, ôm lấy laptop edit chương này... =]]]] Thài ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net