24 CHƯƠNG + 5PN HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhận sai được.

Trong tiềm thức gã đã nhận định Bành Vũ sẽ không so đo với mình.

Bầu không khí lúng túng trong phòng ăn cứ thế kéo dài, Bành Vũ vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, tay trái siết chặt rồi lại buông ra, anh phá vỡ yên lặng, "Nếu không có chuyện gì, tôi về trước vậy."

"Sao nhanh thế." Hứa Minh Trạch hơi oán giận, "Cú vừa nãy không đến mức đánh anh đau, với lại anh về rồi chén bát ai rửa?" Nói xong, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bành Vũ. Bành Vũ cười khổ, "Để người giúp việc đến làm."

— nhưng tôi mong anh ở lại cơ!

Hứa Minh Trạch bực mình Bành Vũ không biết suy xét, tính khí đại thiếu gia của gã vừa bốc lên, gã quẳng ngay bát cơm xuống, đứng dậy đi thẳng về phòng đọc sách, chỉ để lại một câu nói, "Tôi no rồi!"

"......" Bành Vũ sững sốt ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng Hứa Minh Trạch đi khỏi, vì biến cố đột nhiên bất ngờ xảy ra.

Một lát sau, anh mới phản ứng thở dài, đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhìn trên bàn còn thừa lại phân nửa thức ăn, cảm thấy hơi đáng tiếc. Có điều anh đã quen với thái độ Hứa Minh Trạch, anh biết người nọ nhất định sẽ không ăn phần cơm còn sót lại buổi trưa này, vì thế anh đem những thức ăn thừa vứt vào sọt rác cả, sau đó lau dọn bàn một chút mới rời khỏi căn hộ, khóa cửa nhà lại.

Trong phòng đọc sách, Hứa Minh Trạch nhìn vào quyển sách đang mở ra một nửa, nhưng không xem nổi chữ nào, gã chỉ khép hờ cánh cửa phòng, nên khi nghe tiếng mở cửa ngoài kia, gã biết Bành Vũ đã về rồi.

Buồn bực ném quyển sách trong tay, Hứa Minh Trạch chống cằm, xoa xoa sống mũi. Gã không thích Bành Vũ, đối với người này chỉ như kiểu đứa trẻ muốn sở hữu một món đồ chơi.

Từ rất lâu về trước, có lẽ là lúc mới quen, gã đã nhận ra tâm ý của Bành Vũ đối với mình, gã chỉ giả vờ không biết, vô tư thoải mái tiếp nhận sự quan tâm của đối phương dành cho mình. Đến ba năm sau, khi gã biết Bành Vũ và Ôn Gia cùng đi với nhau, gã cảm thấy rất tức giận, có một loại cảm giác bị phản bội tự nhiên sinh ra, nhưng không biết là với ai.

Gã kích động đưa ra lời đề nghị đến với nhau, hoặc không phải thật sự đến với nhau, đối với gã mà nói đó chỉ là một loại công cụ dùng để ràng buộc Bành Vũ.

Chương 5

Sau lần đó, Hứa Minh Trạch đơn phương khởi xướng một cuộc chiến tranh lạnh không giải thích được giữa hai người. Mối quan hệ vốn đã chẳng thân mật được, như bao phủ một tầng sương giá mỏng manh, trông lạnh lẽo vô cùng, Hứa Minh Trạch đến gần tức thì áp suất chung quanh đông thành tảng băng.

Hứa Minh Trạch buồn bực, người kia lúc ấy đột nhiên về mất, cũng vì anh không tâm lý. Còn Bành Vũ thì trước sau như một ôn nhu chờ đợi, thái độ chẳng có chuyện gì từng xảy ra làm gã muốn tóm chặt cổ áo người kia chất vấn — anh con mẹ nó gọi cái này là yêu thích đấy à?

Rõ ràng anh chỉ nên như một con chó vây quanh duy nhất mình gã.

Ôn Gia nhìn dáng điệu của gã, không nhịn được than phiền, "Cậu bị sao vậy? Cứ như mắc chứng rối loạn lưỡng cực (hưng – trầm cảm) thời kỳ trưởng thành ấy."

Hai đường lông mày trên trán Hứa Minh Trạch vặn vẹo gay gắt, không nói lời nào cứ nốc rượu vào bụng.

Mọi người xung quanh ồn ào lớn tiếng, Hứa Minh Trạch càng uống càng phấn khích, ra vẻ không say không về. Ôn Gia là người kỹ tính như thế, nhìn dáng vẻ này của gã còn không biết xảy ra chuyện gì sao.

Là chuyện tình cảm? Chưa từng nghe nói. Chuyện công việc? Càng không thể, Hứa Minh Trạch là ai, cánh phụ nữ trong công ty vừa nghe tới bất cứ chuyện gì gió thổi cỏ lay thì toàn bộ mọi người trong công ty trên dưới đều biết cả.

"A Trạch cậu không phải gặp chuyện gì khó khăn rồi chứ?"

"Có gì đâu." Hứa Minh Trạch che che giấu giấu, dù đến nước này cũng không nghĩ tới việc công khai quan hệ cùng Bành Vũ. Quá mất mặt, nếu đám bạn bè kia biết gã ở bên một người đàn ông tầm thường đến thế chắc chắn sẽ bị chế nhạo.

Một người coi trọng mặt mũi nhất như gã làm sao chịu được?!

"Minh Trạch đang thích ai đúng không?" Người xung quanh thấy Ôn Gia mở miệng, cũng tập trung về phía Hứa Minh Trạch. Biết được tin tức ngầm từ đám bạn bè truyền tới, Hứa Minh Trạch hình như đang quan hệ yêu đương với ai đó, chẳng qua đối với bọn họ chuyện này cũng không phải mới mẻ gì, chỉ cần biết tính cách Hứa Minh Trạch, đối tượng giao du đa số không vượt qua được ba tháng thì đâm chán.

Cái hiếm thấy ở đây chính là sự ấp úng của Hứa Minh Trạch, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Bọn người kia lòng hiếu kỳ rất cao, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của gã thì nhịn không được nhao nhao lên, bức bách hỏi cho được người ấy là ai.

Rốt cục, Hứa Minh Trạch bị quấy nhiễu phiền phức, gã đem chén rượu trong tay nặng nề đặt xuống bàn, những người ồn ào kia lập tức im miệng.

"Đã bảo không là không, có bao giờ tôi cua gái mà không kể với mấy người chưa." Tiếng nói của gã không lớn, nhưng rất có lực uy hiếp.

"Được rồi được rồi, A Trạch nói không có là không có, bọn tôi tin cậu được chưa?" Ôn Gia hiền lành cứu vãn bầu không khí hiện trường. Hứa Minh Trạch đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn, thận trọng theo dõi ánh mắt hắn, tựa như vừa khuyến cáo vừa nhắc nhở: "Ôn Gia, tôi nói cậu biết, cậu đừng đến quá gần Bành Vũ."

"Tại sao?" Ôn Gia hơi ngạc nhiên.

"Hừ, vừa thấy ánh mắt của anh ta là biết ngay có ý đồ với cậu, chắc chắn trong lòng anh ta nghĩ đến chuyện lột sạch quần áo cậu sau đó......" Phần còn lại không cần nói rõ người đã trải qua chuyện này đều biết có ý gì. Hứa Minh Trạch có vẻ say khướt, nói chuyện câu cú lộn xộn cả, không biết nặng nhẹ. Ôn Gia có chút tức giận, "A Trạch sao cậu có thể nói loại chuyện như thế!"

"Tại sao không." Đôi mi khép hờ, đáy mắt một mảnh mông lung vì men say, "Vừa già vừa xấu, lại không chất lượng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."

Có thể sánh vai cùng một thanh niên đẹp đẽ ưu tú như gã đã là một ơn huệ, lại còn dám làm gã bực bội!

***

Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga?

Thì ra đây là những gì gã nghĩ về anh, Bành Vũ dừng lại chỉ cách họ vài bước chân, anh nhìn Hứa Minh Trạch đang ngà ngà say, đáy mắt chợt lóe một tia thất vọng. Vào lúc này không biết anh nên tự hào thính lực của mình tốt đến mức có thể nghe rõ lời người kia nói trong quán bar ầm ĩ, hay nên đau lòng hình tượng bản thân đối với người kia khó coi như thế.

Anh không nghe rõ Ôn Gia trả lời thế nào, chỉ lẳng lặng lùi bước rời khỏi quán bar.

Ngọn gió lạnh ngoài cửa phất đến thổi tan sự oi bức khó chịu. Bành Vũ hít một hơi thật sâu, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu chợt trở nên rõ ràng.

"Bành Vũ." Ôn Gia đuổi theo từ bên trong. Bành Vũ kinh ngạc xoay người, "Sao cậu phát hiện được?"

"Vừa nãy tôi nhìn thấy anh."

"Cậu quay lại đi, lát nữa nếu cậu ấy không tìm được cậu chắc chắn lại cho rằng cậu đi cùng tôi." Anh nói câu này không có bất kỳ ý gì khác. Nhưng Ôn Gia nghĩ anh còn để tâm đến lời kia, không nhịn được mà giải thích, "Là A Trạch vô tâm."

Cũng bởi vì vô tâm, nên so với ý định châm biếm càng khiến lòng người đau hơn. Bành Vũ trầm lặng, không ý kiến đối với lời hắn nói.

Ôn Gia thấy thế, vừa lúc chuyển đề tài, "Anh phải về sao?"

Bành Vũ ừ một tiếng, rồi lại lắc đầu nói không.

Bầu không khí dần trở nên bối rối, Bành Vũ mím môi, hé miệng, "Nếu không có gì tôi về trước vậy."

"Đợi đã." Ôn Gia tiến lên một bước, kéo cánh tay anh, "Ngày mai tôi đến trường tìm anh được không."

Bành Vũ nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, rất lễ phép giữ khoảng cách cười nói: "Có chuyện gì không? Ừ...... Có chuyện gì thì nói bây giờ luôn đi."

"Không, chỉ là bây giờ không có thời gian đi uống với anh một chén thôi." Bờ vai thẳng lại, Bành Vũ cười nhẹ: "Rồi sẽ có thời gian."

"Vậy vài ngày nữa tôi tìm anh nhé!" Cách thật xa, Ôn Gia đưa hai tay lên miệng làm ra tư thế khuếch đại âm thanh, hướng về Bành Vũ hô to. Bành Vũ khoát tay một cái, chặn chiếc taxi bên lề đường rồi bước lên.

Qua mấy ngày sau, Ôn Gia quả nhiên đúng hẹn xuất hiện.

Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ thẫm đậu trước cửa trường học thu hút sự chú ý của đông đảo sinh viên, Ôn Gia vận một thân tây trang nhàn nhã, trên mặt đeo mắt kính, tùy ý dựa vào cửa xe chờ đợi Bành Vũ, không hề ngại ngùng trước ánh mắt chăm chú của các cô gái xung quanh. Nói cách khác, căn bản những nữ sinh viên này không khơi nổi hứng thú của hắn.

Ôn Gia xuất hiện chói lóa giữa trường học, Bành Vũ muốn làm lơ cũng không được, có chút đau đầu bước tới, huyệt thái dương bên trán nảy lên.

"Sao cậu lại đến đây......" Thật ra anh rất muốn hỏi: sao cậu học đòi làm Hứa Minh Trạch vậy.

"Không phải anh đã bảo mấy ngày nữa tôi tới tìm anh sao?" Biểu tình của Ôn Gia thật tổn thương.

"......" Anh bảo lúc nào? Nhưng anh không tiện hỏi ra miệng, có thể bảo thật, nhưng không nhớ nổi. Bất đắc dĩ, anh đành phải nói: "Tôi còn có tiết dạy."

Ôn Gia vung tay, nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, "Tôi chờ anh tan học."

Bành Vũ hơi khó xử, lúc nói chuyện ánh mắt theo bản năng dời đi, "Xin lỗi, trưa nay tôi định qua chỗ A Trạch......" Đối mặt với Ôn Gia là người cùng thích Hứa Minh Trạch như mình, anh không thể nói thẳng thừng, cũng không vì được Hứa Minh Trạch ưu ái mà tỏ ra tự đắc vênh váo trước đối phương, hơn nữa Ôn Gia từng giải vây cho anh trước mặt Hứa Minh Trạch không biết bao nhiêu lần.

Không có thời gian sao......

Ôn Gia chỉ cần động não một chút là biết Bành Vũ qua đó làm gì, mặc dù thích Hứa Minh Trạch, nhưng dốc hết mọi thứ để trả giá không lý do, hắn vẫn cảm thấy không đáng thay cho người kia.

"A Trạch có thể tự lo thân, anh cứ vậy sẽ chiều hư hắn mất."

Bành Vũ nhìn thái độ của hắn, vẻ mặt nghi vấn "Có thật là cậu thích A Trạch không?", Ôn Gia ngượng ngùng sờ mũi, cười nói: "Ôi, đừng nhìn tôi như thế, tôi xấu hổ......"

Trên thực tế đối với Hứa Minh Trạch, Ôn Gia ôm ấp một loại tâm tình rất mâu thuẫn, hình như là thích, nhưng cảm giác này không rõ ràng, giả sử nếu hắn giống như Bành Vũ, bị Hứa Minh Trạch khinh bỉ mọi lúc mọi nơi, nhất định hắn sẽ bùng nổ, hắn không thể vì người mình "thích" mà chịu đựng đến mức đó. Nhưng hắn không biết tại sao đi nói thích Hứa Minh Trạch trước mặt Bành Vũ, phải chăng nảy sinh loại cảm giác đồng bệnh tương liên đối với anh, hay để dò xét tình địch?

Phí lời! Hoàn toàn là cái cớ!

Người như Ôn Gia lại không tự tin ư? Hắn có gia thế hùng mạnh, chẳng lẽ kém cỏi hơn so với người đàn ông trước mặt này?!

"......" Bành Vũ trong lòng cân nhắc rồi xoay người rời đi. Ôn Gia nhìn anh không nói lời nào, kéo cánh tay anh lại, "Đừng câu giờ nữa, tôi mời anh ra quán ăn cơm!"
"Nhưng tôi phải qua......"

"Dẹp đi, hắn không ăn một bữa thì không chết đói đâu!"

Ôn Gia đưa Bành Vũ đến một quán ăn, đối diện là một nhà hàng Tây cao cấp, Bành Vũ theo sau, anh nghĩ rằng đối phương sẽ dẫn anh đến nhà hàng kia, nhưng kết quả lại ngoài dự liệu.

"Tự nhiên đờ ra làm gì?" Ôn Gia cầm thực đơn đưa Bành Vũ, tràn đầy phấn khích đề cử: "Tôi thường xuyên đến đây ăn, đừng thấy quán nhỏ mà lầm, món cay Tứ Xuyên chỗ này bá chấy nha."

Bành Vũ tay cầm thực đơn, ánh mắt quái dị nhìn Ôn Gia, "Thật nhìn không ra......"

Đừng nên chỉ đơn thuần nhận xét bề ngoài, lời Ôn Gia nói ra xem như Bành Vũ lãnh hội hết, người trông có vẻ thanh nhã vậy, lại ăn ớt không chút chịu thua, cảm giác đầu lưỡi cay xè nhưng vẫn chỉ uống một ít nước.

"Ăn nhé?" Ôn Gia gắp một con tôm hùm cay đặt vào bát Bành Vũ. Bành Vũ đổ mồ hôi hột, màu đỏ cam bóng lưỡng, bề mặt con tôm có vẻ được bao phủ bởi rất nhiều ớt, ăn vào hẳn là không sao chứ? Tay anh giơ đũa trở nên chần chừ.

Chương 6

Bất chợt, Ôn Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, cách lớp kính thủy tinh sát đất hắn trông thấy bên lề đường đối diện có một người đàn ông bước ra từ chiếc ô tô màu đen, tiếp theo là một cô gái diện bộ váy xanh nhạt cũng đi theo sau, cô thân mật kéo tay người đàn ông tiến vào tòa nhà lớn kia.

Đôi nam nữ cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người. Dựa vào trực giác và thói quen tán gái của ai kia, hắn đinh ninh rằng gã đàn ông đích thị là Hứa Minh Trạch, không biết vì sao, dù không thấy rõ mặt.

"Sao vậy?" Bành Vũ đang "vật lộn" với con tôm theo ánh mắt hắn nhìn sang, chỉ thấy bóng dáng hai người nọ.

Ôn Gia lấy lại tinh thần cười khổ, "Không có gì." Tuy bảo rằng chỉ có cảm tình với gã mà thôi, nhưng nhìn thấy gã đi bên cạnh người phụ nữ khác cảm giác vẫn không dễ chịu, đây có lẽ là chỗ kỳ quái của con người.

"Răng rắc —-" Bành Vũ cắn nát vỏ con tôm hùm, vết dầu ớt như son nhuộm đỏ đôi môi anh. Anh le lưỡi, ăn cay như vậy chưa quen lắm. Ôn Gia nhìn, săn sóc đưa anh một ly coca. Một tay Bành Vũ nhận lấy, hắng giọng khò khè.

Uống xong nửa ly.

"Là tôi chọn không khéo, anh ăn cay không quen nên chúng ta đổi quán khác nhé."

"Không cần đâu." Dù sao đã ăn rồi, bỏ về thì khàn giọng cũng là lãng phí.

"Anh đừng khách khí với tôi, mời anh ăn cơm còn không làm anh no bụng được."

Bành Vũ mỉm cười ngượng ngùng, hai bên gò má ửng lên tia đỏ hồng nhợt nhạt, tâm Ôn Gia khẽ động, cảm giác có gì đó dường như chậm rãi nảy sinh nơi đáy lòng, song bên ngoài nét mặt vẫn không thay đổi, "Anh ngại cái gì với tôi chứ?" Hắn quét tầm mắt lên bàn đầy thức ăn, "Phục vụ, cho xin một ly nước lọc."

Sau đó hắn đưa ly nước đặt trước mặt Bành Vũ, "Ăn cay không được thì uống chút nước tráng miệng đi."

"Ừ." Lòng Bành Vũ tràn đầy cảm động trước mặt săn sóc này của hắn.

Sau khi cơm nước xong, Ôn Gia đưa Bành Vũ về trường, Bành Vũ cảm ơn hắn thật chân thành. Ôn Gia cười mỉa: "Chỉ là tôi trả ơn anh lần trước đưa tôi về khi uống say thôi."

"Nói thế nào cũng không nên để cậu trả hết." Mặc dù bữa ăn không có bao nhiều tiền, nhưng tâm ý bên trong anh có thể rõ ràng.

Thở dài, Ôn Gia tựa hồ vừa cảm khái vừa tiếc hận nói: "Người có tính cách như vậy ở thời buổi bây giờ không nhiều, Bành Vũ anh quá thật thà rồi."

Thật thà? Ôi, Bành Vũ sờ mũi, "Thật thà không có gì không tốt."

Đúng là không có gì không tốt, chỉ sợ bản thân thiệt thòi thôi. Ôn Gia rất muốn nói với anh: "Từ bỏ A Trạch đi, anh không thích hợp với A Trạch, môi trường hắn lớn lên hình thành tính cách hắn bây giờ rất khó sửa đổi." Nhưng Ôn Gia quyết định không nói ra, có một số việc nói với người trong cuộc sẽ vô ích.

Bọn họ nhất định phải gặp trở ngại từ bên trong mới nhận ra là không thích hợp.

Che mũi, nhìn theo chiếc xe thể thao sáng rỡ của Ôn Gia vừa đi khỏi, Bành Vũ đứng yên tại chỗ một hồi mới xoay người bước đi.

Không phải anh không nhận ra sự ấp úng của Ôn Gia, nhìn vẻ mặt đầy tâm sự của hắn, anh biết rõ người kia muốn nói gì, chỉ là không tìm được lý do để buông bỏ, anh sợ sau này nghĩ đến sẽ hối hận.

Trở lại tiết dạy ở trường, Bành Vũ có vẻ hơi mất tập trung.

Nữ giảng viên trong văn phòng thấy anh ngẩn người thì nhịn không được phải trêu ghẹo. Ở đây Bành Vũ nổi tiếng rất tốt tính, không chỉ đối với các đồng nghiệp giảng viên khác, mà còn trước mặt sinh viên chỉ cần nhắc tới tên anh ngay lập tức họ cũng sẽ nhớ tới ba chữ rất tốt tính này.

Dù chuyện có tổn thương đến mình, với tâm thái tốt đẹp của Bành Vũ, anh sẽ không vì ít việc nhỏ mà tính toán chi li.

"Cãi nhau với bạn gái à?" Nữ giảng viên làm ra bộ dáng một người từng trải. Bành Vũ lương cao, đãi ngộ tốt, ngoại hình không đẹp trai mấy, nhưng thuộc dạng đem mặt mũi ra ngoài sẽ không thấy xấu hổ. Đến phương diện ăn mặc, anh không quê mùa cũng không thời thượng, tương đối trung bình, trong ngưỡng cho phép của nhà trường.

Nhiều cô giáo chưa lập gia đình trong lòng rất muốn phó thác cả đời cho anh.

Nữ giảng viên thỉnh thoảng hay tìm hiểu tin tức giúp các cô ấy.

"Không phải......" Bành Vũ tự biết một khi công khai xu hướng tình dục của mình, nhất định sẽ bị nhà trường cho thôi việc.

Ánh mắt nữ giảng viên gần giống với con sói trong tuyết bắt gặp được thịt tươi, lập lòe một loại quầng sáng xanh nhẹ có tên bát quái, "Thật sao?"

Cô hơi thất vọng nhưng vẫn kiên nhẫn, nhìn dáng vẻ mang nặng tâm sự buồn kia, nói không có chuyện gì khổ sở thật không tin được.

Xem lông mày nhíu chặt, miệng thỉnh thoảng thở dài não nề, cô dám cam đoan trăm phần trăm là có vấn đề!

Người ta nói trực giác của phụ nữ rất chính xác, lần này quả nhiên cô đã đoán đúng, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến người khiến Bành Vũ buồn phiền lại là một chàng trai.

Bành Vũ kiên quyết không thừa nhận, cuối cùng đối với trực giác của mình luôn trăm vạn phần tự tin là đúng, nữ giảng viên cũng không thể không nghi ngờ hẳn là mình nhìn lầm thật rồi.

"Vậy anh đang tức giận cái gì?"

"Không có gì......" Bành Vũ tìm một cái cớ cho mình, anh biết lời mình một khi nói ra, ngày mai nhất định sẽ truyền đến tai những đối tượng muốn tiếp cận anh, "Chỉ là chuyện về đứa nhỏ ở nhà......"

"Thầy Bành đã kết hôn? Sao trước đây chưa từng nghe nói?" Nữ giảng viên rất kinh ngạc, hai tròng mắt trợn to lên. Bành Vũ vừa ngẩng đầu, thấy được cả cái lưỡi đỏ từ trong miệng cô há ra, "Không phải, là của anh tôi gởi làm con nuôi." (Ở chương 4 mình nhầm Bành Tiểu Quách là con của em trai Bành Vũ nên mới để xưng hô là bác – cháu, giờ mới thấy con của anh trai nên mình đổi lại là chú – cháu nha, sửa luôn chương 4 rồi ^^)

"Vậy à......" Nữ giảng viên đăm chiêu, những cô giáo chưa kết hôn kia khá kiêu căng tự mãn, rất ít người nguyện ý làm mẹ kế. Nếu việc này của Bành Vũ truyền ra ngoài, số người ái mộ chắc hẳn sẽ giảm hơn phân nửa, ai lại muốn tổn hao sức lực vì một đứa trẻ không ruột thịt gì, vả lại nếu gả đi còn bị thằng bé ghét bỏ, bắt nạt.

Hiện tại bộ mặt người mẹ kế trong xã hội không hề tốt đẹp gì, nếu đứa nhỏ kia tố bạn cố ý ngược đãi nó, toàn bộ dư luận sẽ nghiêng hẳn về một phía, bạn chính là có miệng cũng không thanh minh được.

Cuộc nói chuyện dần kết thúc, nữ giảng viên bực bội ra về, Bành Vũ vậy mà thở phào nhẹ nhỏm, anh chỉ thích nam giới, chưa từng nghĩ đến việc vì áp lực xã hội mà đi gieo vạ, làm lỡ dở thanh xuân người phụ nữ. Hơn nữa anh lại làm bên nhà giáo, đạo đức nghề nghiệp của anh không cho phép mình làm ra chuyện như vậy.

Đó là chuyện rất độc ác.

Buổi tối về đến nhà, Bành Vũ lấy lại tâm trạng tốt đẹp, trước mặt Bành Tiểu Quách không hề biểu lộ bất cứ điều gì không ổn. Anh không muốn làm thằng bé lo lắng, đứa trẻ nhỏ như vậy không nên buồn phiền chuyện gì.

Bành Tiểu Quách quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, nhú cái mông nõn chạy ra từ trong phòng, "Chú ơi con muốn đi tắm!"

Bàn tay Bành Vũ vỗ nhẹ lên mông cậu, "Sớm vậy?!" Hôm nay sao ngoan thế? Tám giờ đã tự giác đòi tắm.

"Không còn sớm, người cháu hôi quá ạ!" Bành Tiểu Quách bĩu môi, làm nũng lắc lắc chiếc khăn trên tay.

Phì cười một tiếng, Bành Vũ thật sự bị một đứa "nhỏ mà có võ" chọc đến cười, không nhịn được hỏi: "Đã làm gì mà hôi?"

"Nhổ cỏ —-" Bành Tiểu Quách cất cao giọng, kéo kéo ngón tay trỏ của Bành Vũ, định lôi anh vào buồng tắm. Bành Vũ đi theo sau, nhìn thấy nước trong bồn đã đầy cả, anh nghiêm mặt, "Tự xả đầy nước rồi còn gọi chú vào làm gì?"

"Cô giáo nói sàn nhà tắm trơn dễ bị trượt chân, sẽ chết đuối." Bành Tiểu Quách tận tình thuật lại, nói xong còn làm ra động tác ngã nhào lên lớp gạch buồng tắm, hai mắt nhắm nghiền.

"Cháu thật là......" Dở hơi! Bành Vũ đỡ thằng bé từ dưới đất lên, cuối cùng vỗ vỗ đầu cậu, trách cứ: "Thằng quỷ."

"Chú tắm cho cháu nhé." Bành Tiểu Quách được voi đòi tiên, "Giúp Tiểu Quách tắm cho JJ nữa nha, cô giáo bảo không tắm sạch sẽ bị con sâu bò lên cắn."

"......"

"Chú có tắm cho JJ của cháu không?" Đứa nhỏ nhất quyết không bỏ qua.

"......"

"Chú không tắm cho cháu, cháu sẽ mách cô giáo, để con sâu bò lên cắn cháu luôn."

"......"

"Huhu, chú không thương Tiểu Quách!!" Bành Tiểu Quách thấy Bành Vũ im lặng, nhào nguyên người tới, Bành Vũ suýt nữa không bắt được đứa nhỏ, anh vẫn không nói lời nào.

Chẳng lẽ con nít thời buổi này đều "phóng khoáng" như vậy sao? Hay thật ra vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net