Chương 26 - Nhạc phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Halee Az
Beta: Quanh

Hoàng đế yêu thương nữ nhi, nên khi biết nàng chọn Diêm Mặc, tuy rằng hắn ngại người ta hơn tuổi, lớn lên lại không tuấn tú, nhưng sợ tiểu công chúa thương tâm nên cũng không có ý định ngăn cản, chỉ là tìm người đến khảo nghiệm Diêm Mặc. Nói dễ nghe thì là tôi luyện, những chuyện như vậy Hoàng đế vẫn làm rất quen tay.

Từ chỗ Hoàng hậu biết được chuyện tiểu công chúa chỉ dăm ba câu đã bán mình đi, Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi suốt cả buổi tối, sang ngày hôm sau liền hạ chỉ, đem đội thiếu niên ngự tiền thị vệ trong cung tập trung lại, còn triệu riêng Diêm Mặc đến mở lôi đài ở sân trước Sùng Đức điện, lấy lý do bọn thị vệ muốn được Thần võ Đại Tướng quân chỉ giáo, muốn bọn họ giao đấu với Diêm Mặc.

-----

Trên tòa lâu bên cạnh lôi đài, Hoàng đế ngồi ở giữa, bên tay trái hắn là Hoàng hậu, cạnh Hoàng hậu là Xương Hoa công chúa, phía bên kia của Hoàng đế là Thái tử và Nhị hoàng tử, xung quanh võ trường còn có văn võ bá quan.

Hoàng hậu không ngờ chỉ trong một ngày mà Hoàng đế đã sắp xếp phô trương được như vậy, nghĩ đến hắn là muốn Diêm tướng quân ở tình thế bắt buộc phải hành động.

Một hàng thiếu niên thị vệ, từng đám nóng lòng muốn thử.

Diêm Mặc từ thưở thiếu niên đã thành danh, thời điểm hiện tại hắn đã là một Đại Tướng quân, thiên hạ cũng có không ít người nghe tới thanh danh của hắn. Sau này hắn lại vào kinh, qua mấy cuộc chiến thì danh tiếng lại càng lớn, ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng biết. Tuy nói là nổi danh hung bạo nhưng đối với đám võ phu đó hung danh chưa chắc không phải một loại khẳng định thực lực.

Trên đời này, đối với người tập võ, mười người thì có chín là đã nghe đến truyền thuyết của Thượng Thanh Tông.

Môn đệ của Thượng Thanh Tông thần không ra thần, quỷ không ra quỷ, không lưu luyến quyền thế phú quý, nếu không có ước định khi khai quốc của Thái tổ Hoàng đế với chưởng môn Thượng Thanh Tông, thì chỉ sợ môn nhân người ta căn bản sẽ không đặt chân tới kinh thành phồn hoa.

Chức danh Thần Võ Đại tướng quân có tên tuổi như vậy, nếu là người khác có khả năng sẽ vui vẻ đón nhận, nhưng đối với người của Thượng Thanh Tông lại là phiền toái, bởi vậy mới có quy luật năm năm đổi một lần, bởi vì ai cũng không nghĩ muốn ngồi ở vị trí này lâu.

-----

Các thiếu niên xưa nay đều ngưỡng mộ Thượng Thanh Tông, có chút tự nhận bản lĩnh của mình cũng không phải dạng tầm thường, đã sớm tưởng tượng có thể cùng Thần Võ Đại tướng quân giao thủ, đều nói tài văn đệ nhất, tài võ đệ nhị, tất cả mọi người đều là anh tài ngút trời, từ đáy lòng đối với tiền bối chưa chắc đã chịu phục.

Nhưng tính tình Thần Võ Đại tướng quân kỳ quái, cùng với phủ tướng quân rách nát của hắn đều nổi danh. Hắn cũng không phải là lão vương bán cải trắng bên đường, ngươi nói muốn cùng hắn đánh nhau thì hắn sẽ đánh với ngươi. Vị Diêm tướng quân này càng không ai dám quá phận, ngoại trừ trên chiến trường ra còn chưa có người thấy đượcthân thủ của hắn.

Mọi người đã sớm tay ngứa chân ngứa tâm ngứa, rốt cuộc hôm nay đã có cơ hội nhìn thấy sao có thể không hưng phấn?

Đáng tiếc, Hoàng đế chỉ chuẩn bị cho những thị vệ thiếu niên đó luận bàn võ nghệ với Diêm tướng quân, những người lớn tuổi hơn lại bị Hoàng đế ghét bỏ tuổi tác bọn họ quá lớn, một đám đấm ngực dậm chân, ảo não sao mình không sinh muộn mấy năm.

Hoàng đế làm như vậy không phải không có lý do gì, vốn dĩ là hắn chuẩn bị cho nữ nhi chọn một vị phò mã anh tuấn tài hoa trong bọn thị vệ thiếu niên, kết quả nữ nhi chọn người đứng đầu của bọn họ. Một khi đã như vậy, hắn sẽ khiến cho Diêm Mặc bị đánh bại bởi một đám thị vệ, nếu không trong lòng Hoàng đế sẽ không thoải mái.

Chử Thanh Huy không dám nghi ngờ quyết định của phụ hoàng, chỉ lo lắng nhìn Diêm Mặc.

Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, thấp giọng nói: "Con phải tin tưởng bản lĩnh của Diêm tướng quân."

Trên đời này người hiểu Hoàng đế nhất chỉ có Hoàng hậu, tất nhiên Hoàng đế cũng không quen nhìn Diêm Mặc, nhưng hắn lại nổi danh là bênh vực người của mình.

Trong mắt Hoàng đế, nếu so sánh với thê nhi của mình thì Diêm Mặc là sắp bắt cóc tiểu công chúa Đại Diễn của hắn. Nhưng ở trước mặt đám văn võ bá quan kia, sau này Diêm Mặc có thể là Phò mã của Công chúa hắn yêu thương nhất, hắn có thể ghét bỏ Diêm Mặc nhưng tuyệt đối không thể để người khác nhìn Diêm Mặc mà chê cười.

Trận tỷ thí hôm nay, có thể nói là Hoàng đế đang khảo nghiệm Diêm Mặc. Nhưng nếu Diêm Mặc có bản lĩnh cao thì hiện tại là lúc tiểu tử này sẽ trở nên nổi bật.

Mà so với thân thủ của các đời Thần Võ Đại tướng quân từ trước đến nay, tuy Hoàng đế không tình nguyện nhưng hắn cũng phải công nhận tài năng của Diêm Mặc.

-----

Lúc này Diêm Mặc đứng ở giữa lôi đài, sắc mặt lạnh lùng điềm tĩnh, phảng phất như người chịu sự chú ý của mọi người không phải là hắn.

Nếu là trước đây, trường hợp như vậy chưa chắc gì hắn sẽ xuất hiện. Năm đó tới kinh thành, sư phụ đã dạy hắn rằng ở trên chiến trường nhất định phải xông pha phía trước, chém tất cả quân địch. Nhưng lúc không đánh giặc, đối với mệnh lệnh của Hoàng đế, thích nghe thì nghe, không thích thì không nghe cũng không sao. :v

Trước kia hắn một mực  làm theo những lời này, nhưng là hiện tại tình huống lại khác.

Hắn giương mắt nhìn về vị trí cao nhất trên tòa lâu, đối diện với đôi mắt quen thuộc của nàng, thần sắc hắn hơi ngưng lại, gật đầu với chủ nhân đôi mắt kia.

Trước kia, Hoàng đế chỉ là Hoàng đế, hiện tại, Hoàng đế còn là nhạc phụ đại nhân của hắn. (Editor: So với danh xưng nhạc phụ đại nhân thì Hoàng Đế chẳng là cái đinh gì cả, quá đáng. :v )

Nhạc phụ là Thái Sơn, lời nhạc mẫu nói càng là thánh ý, đây là khi hắn ở sư môn nghe sư tổ nói vậy.

Sư tổ là môn chủ Thượng Thanh Tông, chỉ cưới duy nhất một phu nhân, lời sư tổ nói rất có quyền uy.

-----

Chử Thanh Huy thấy phản ứng của hắn, bỗng nhiên an tâm lạ thường. Tuy nàng chưa từng chân chính thấy Diêm Mặc giao đấu với người khác, nhưng lại vô cùng tin tưởng bản lĩnh của hắn. Nếu hiện tại hắn còn thản nhiên như vậy, rõ ràng đối với chuyện này hắn đã nắm chắc, nghĩ đến đây, nàng mím môi cười cười.

Diêm Mặc nhìn nàng, ánh mắt càng thêm ôn hòa.

Các quan lại dưới lôi đài đều là người tinh ý, thực sự trong lòng đã nghi hoặc, vì sao bệ hạ lại hành động như vậy. Họ thấy mặt Thần Võ Đại tướng quân chẳng khác nào Diêm Vương, thế nhưng lại có thể có có ánh mắt nhu hòa như vậy, gật đầu với người trên tòa lâu, tuy trên mặt bọn quan viên vẫn bình tĩnh nhưng tận đáy lòng đã sớm nổi cơn sóng to.

Diêm tướng quân nhìn cái gì ở phương hướng kia...... Là Xương Hoa công chúa sao? Từ khi nào hắn đã quen thuộc với công chúa như vậy?

Liên tưởng đến khoảng thời gian trước, Đế Hậu cố ý truyền tin tức tuyển Phò mã, mọi người lại đi xem Thần Võ Đại tướng quân tỷ võ, bỗng nhiên phát hiện ra, thanh danh vị này nhiều năm nay đều được xưng là Diêm Vương Tướng quân, thế nhưng tuổi lại rất trẻ. Hơn nữa, nếu không phải hắn một thân khí chất lạnh lẽo, thì tướng mạo này đủ để xem là tuấn tú lịch sự!

Trong đám quan lại một số người không nhịn được, tốp năm tốp ba khe khẽ nói nhỏ. Ban đầu còn tưởng rằng trận luận võ này là bệ hạ cố ý làm khó Thần Võ Đại tướng quân, là bệ hạ thể hiện sự bất mãn với Thượng Thanh Tông, nếu không sao lại dùng cách luận võ đối đầu, trên thực Hoàng đế đâu cần làm chuyện vô vị như vậy?

Hiện tại xem ra, vẫn là bọn họ nghĩ quá mức đơn giản. Chẳng lẽ là bệ hạ đang khoe khoang con rể tương lai, tạo điều kiện cho Phò mã gia lập uy phong?

Mặc kệ là hiện tại trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, theo tiếng thị vệ thống lĩnh ra lệnh, luận võ bắt đầu.

-----

Bọn thị vệ đã sớm xếp thành đội chờ ở dưới lôi đài, người đầu tiên tiến lên đài chính là một thiếu niên đứng đầu đội thị vệ.

Chỉ thấy hắn mười bảy mười tám tuổi, diện mạo anh tuấn, lên đài liền lưu loát chắp tay: "Tại hạ Đỗ Thập, thỉnh tướng quân chỉ giáo."

Hắn không mang theo vũ khí, Diêm Mặc cũng dùng tay không tiếp chiêu.

Nếu Đỗ Thập đã có thể làm đội trưởng một tiểu đội thì tất nhiên bản lĩnh sẽ không tầm thường, mỗi một chiêu xuất ra đều ổn định, hiếm có người trẻ tuổi nào đánh được như hắn. 

Chỉ là, rốt cuộc hắn còn chưa phải là đối thủ của Diêm Mặc, sau ba mươi mấy chiêu đã bị Diêm Mặc tìm được điểm yếu, một chưởng đánh hắn rớt khỏi lôi đài.

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, mọi người chỉ cảm thấy một trận vừa rồi hoa cả mắt, thiếu niên thị vệ anh tuấn kia đã bị loại trừ, không khỏi sôi nổi reo hò.

Ở đây người có võ nghệ cao lại nhìn ra được, nếu Diêm tướng quân dùng toàn lực ứng phó thì căn bản Đỗ Thập sẽ không thể nào trụ nổi đến bây giờ.

Một vài người nhíu mày suy tư nghĩ rằng Diêm Mặc cố ý làm vậy, còn một vài người khác sau khi nhìn mấy chiêu thức đã hiểu ra, Diêm tướng quân đã tự phong bế công lực của mình về thời điểm hắn mười mấy tuổi, dùng sức mạnh năm mười mấy tuổi của mình để giao đấu với hiếu niên thị vệ!

Mọi người bội phục việc làm của Diêm Mặc, trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ, nếu Diêm tướng quân ra toàn lực, thì cảnh tượng đó sẽ khủng khiếp cỡ nào.

Một đội thiếu niên thị vệ này đều không phải đối thủ của Diêm Mặc, không bao lâu sau cả đám đều bị loại trừ.

Mắt thấy thị vệ cuối cùng rơi xuống dưới đài, Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, lại vẫy vẫy tay, kêu thống lĩnh thị vệ lại triệu thêm tốp ngự tiền thị vệ thiếu niên khác tới, Không cần anh tuấn, cũng không cần biết đã hứa hôn hay chưa, chỉ cần biết đánh là được.

Diêm Mặc khoanh tay đợi trong chốc lát, lại có một người lên đài.

Người tới cũng chắp tay hành lễ: "Tại hạ Trương Chí Châu, thỉnh tướng quân chỉ giáo."

Diêm Mặc nhướng mày nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện, tên thiếu niên này trông thật quen mắt, không phải là người mà mấy ngày trước Noãn Noãn đã tặng túi tiền cho hắn đó sao?

Tuy rằng hôm ấy chỉ liếc mắt một cái nhưng hắn đã nhớ rất kỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net