Chương 56 - Lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Pi
Beta: Ahkung

Hoàng hậu chưa từng nuốt lời, quả thật sang ngày hôm sau bà đã hạ chỉ ban thưởng cho Tần Hàm Quân, khen ngợi bản tính nàng lương thiện, có dũng lại có mưu.

Ngoài ra, những cô nương có biểu hiện nổi bật ở buổi tiệc cũng được ban thưởng. Người được thưởng tất nhiên sẽ vui sướng, còn người không được thì đành phải âm thầm tiếc nuối. Mọi người đều biết mục đích chính của buổi ngắm hoa yến lần này, trong lòng không khỏi suy đoán hành động này của Hoàng hậu có phải là để ý đến những cô nương đó hay không?

Lại có người nghi hoặc, trong số các cô nương được ban thưởng đều có thanh danh tốt trong kinh thành, nhưng sao bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến nhi nữ của Trấn Tây Đại tướng quân bao giờ? Sao nàng ấy lại lọt được vào mắt Hoàng hậu?

Vì thế mà có một số người tò mò hỏi thăm, còn thêm vài người cố ý thúc đẩy cho nên đến trưa hôm đó, sự cố ngoài ý muốn xảy ra ở buổi ngắm hoa yến kia mọi người đều biết hết.

Ngay từ đầu chỉ nói sức lực của Tần Hàm Quân lớn vô cùng, có phong thái của phụ thân, sau lại truyền tới truyền lui, không biết như thế nào lại truyền thành chi nữ của Trấn Tây Đại tướng quân giống như phụ thân, thân hình cường tráng, giọng vang tựa tiếng chuông, ngoại hình thô kệch, cho dù có người nào cưới cũng e là không chịu đựng nổi nàng.

Tần phu nhân nghe được những lời đồn đãi này thì khóc đến muốn ngất đi, ai cũng biết thanh danh của nữ nhi quan trọng thế nào, bà không trông cậy nữ nhi được gả vào nơi nhà cao cửa rộng, nhưng hôm nay đã truyền ra lời đồn đãi thế này, đừng nói nhà cao cửa rộng, chỉ sợ những gia đình đàng hoàng cũng không muốn tới cửa cầu hôn.

Tần Hàm Quân cũng không ngờ sẽ bị truyền thành ra như vậy, cũng may là nàng vốn dĩ không để bụng, mấy ngày sau đó nàng vẫn luôn ở bên cạnh an ủi Tần phu nhân vì sợ bà suy nghĩ nhiều.

Chử Thanh Huy biết được thì tức giận không thôi, thở hồng hộc uống hết vài ly trà lạnh mới dằn được ngọn lửa giận trong lòng.

Lúc đầu nàng tức giận những người không biết chuyện mà nghe nhầm đồn bậy, làm xấu thanh danh nữ nhi người ta. Sau đó nàng lại hoài nghi, việc này bị truyền đến mức hoàn toàn sai lệch như vậy, thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà không phải là có người cố ý dẫn dắt ư?

Nếu là trước đây, nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều đến thế, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm qua, có rất nhiều nguyên do khiến nàng không khỏi nghĩ nhiều.  

Trong buổi ngắm hoa yến, tuy hai người Thẩm Uyển và Chu Văn Quân có biểu hiện xuất sắc, nhưng hành động cứu người của Tần Hàm Quân càng để lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người, nếu như có người ở đó sợ nàng sẽ bởi vì vậy mà lọt vào mắt của Hoàng hậu và Thái tử, uy hiếp đến lợi ích của mình, cho nên người nọ mới cố tình bôi đen Hàm Quân, điều này cũng không phải là không có khả năng.

Đã nghĩ thông suốt điểm này, Chử Thanh Huy hầm hừ cắn răng, nếu để nàng biết người khởi xướng là ai, cho dù trên đời này chỉ còn lại một mình người nọ là cô nương tốt thì tuyệt đối nàng cũng không để Thái tử ca ca cưới nàng ta.

Nàng vào cung thỉnh an, nói việc này với Hoàng hậu: "Mẫu hậu, chúng ta cũng không thể để Hàm Quân chịu ủy khuất như vậy được, phải nghĩ cách xử lý mới được nha."

Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, nói: "Hiện giờ lời đồn đãi đang được truyền đi rất sôi nổi, bất luận là nói cái gì thì cũng chưa có bao nhiêu người tin tưởng, nếu người trong bóng tối kia thấy chúng ta bảo vệ Tần Hàm Quân như vậy, không biết y lại có chuẩn bị gì nữa, chi bằng chúng ta lại chờ một chút, đợi đến khi tin đồn lắng xuống thì rất nhiều chuyện tự nhiên chưa đánh đã tan thôi."

Chử Thanh Huy cau mày: "Không biết là ai có tâm địa ác độc như vậy, lòng dạ thật hẹp hòi. Mẫu hậu không biết đâu, ngày hôm đó những người kia đều vây quanh ở bên hồ, chỉ biết khóc lóc sợ hãi mà không tìm cách cứu người, riêng chỉ có Hàm Quân là có lòng tốt, nàng không màng đến an nguy của bản thân mà xuống nước cứu người. Lại không ngờ rằng nàng trăm đắng ngàn cay mới cứu được người lên, còn không nghe được một lời nói tốt."

Hoàng hậu trấn an, nói: "Người khác thấy thế nào thì có liên quan gì, bọn họ nghĩ gì không quan trọng, chỉ cần chúng ta biết Tần cô nương là một hài tử ngoan là được rồi. Huống hồ ta đã đáp ứng Tần phu nhân là sẽ tứ hôn cho Tần Hàm Quân, ta không tin rằng dưới bầu trời này không có một nam nhân tốt đồng ý cưới nàng."

Đúng lúc này, Thái tử và Nhị hoàng tử tới cung Hoàng hậu, Chử Thanh Huy liếc hắn một cái, bĩu môi: "Nói đi nói lại thì việc này đều từ ca ca mà ra, những người đó hãm hại Hàm Quân cũng là vì nguyên do này, nếu vì chuyện này mà hại nàng ấy không tìm được người tốt để gả đi thì Thái tử ca ca phải chịu trách nhiệm đó."

Thái tử suýt nữa bị vấp chân.

Hoàng hậu cười rộ lên: "Ta cũng rất vừa ý đứa trẻ này, chỉ tiếc rằng chưa chắc gì người ta đã vui."

"Cũng đúng, trước kia con đã thăm dò nên biết Hàm Quân không có ý muốn gả vào Đông Cung, theo con thấy thì tám phần là nàng ấy coi thường Thái tử ca ca, ai kêu ca ca không biết cách dỗ cô nương người ta vui vẻ." Chử Thanh Huy liếc mắt nhìn Thái tử, cố ý ghét bỏ hắn.

Hoàng hậu trêu đùa nói: "Hằng nhi không cần nản lòng, cứ học theo phụ hoàng con đó, tìm mấy quyển thoại bản mà xem, miệng tự nhiên sẽ ngọt thôi."

Nhị hoàng tử bên cạnh nghi hoặc: "Vì sao xem thoại bản thì miệng sẽ ngọt ạ? Thoại bản có đường sao?"

Hoàng hậu và Chử Thanh Huy nghe xong càng thêm vui vẻ.

Thái tử bất đắc dĩ đứng đó nghe mẫu hậu cùng muội muội trêu chọc, lại không dám nói thêm cái gì.

-----

Sự tình sau đó đều giống như Hoàng Hậu dự đoán, không quá mấy ngày sau, những lời đồn đãi bên ngoài cũng đã dần dần lắng xuống.

Vốn dĩ mọi người cũng chỉ quan tâm đến người được chọn làm Thái tử phi, việc của Tần Hàm Quân bất quá chỉ là tiện thể bị kéo vào, mọi người đoán rằng với điều kiện của nàng, chắc chắn không thể lọt vào mắt Thái tử, cho nên mọi người không bận tâm đến nữa.  

Hiện giờ mọi người chỉ quan tâm đến tiểu thư Thẩm gia và chi nữ của Trưởng công chúa Mộc Dương, xem rốt cuộc ai là người có khả năng làm Thái tử phi hơn?

Dĩ nhiên ở bên ngoài cô nương Thẩm gia rất có tiếng tăm, bởi nàng vừa có tài hoa lại vừa có tướng mạo. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, so ra thì Chu tiểu thư cũng không kém hơn nàng, huống hồ Trưởng công chúa còn là tỷ muội với Hoàng đế, tuy rằng không phải cùng một mẹ đẻ ra nhưng huyết mạch tình thân lại không thể nào cắt đứt, nếu chi nữ của Trưởng công chúa gả cho Thái tử, như vậy chẳng phải thân càng thêm thân hay sao?

Trong lúc nhất thời có người nói cô nương này tốt, cũng có người nói cô nương kia tốt hơn, còn có người âm thầm đánh cược.

Ngay trong lúc này lại truyền ra tin tức, Thẩm gia tiểu thư và Thái tử sớm đã có giao tình, ngày đó trong buổi ngắm hoa yến, Thái tử và nàng ấy trò chuyện rất vui vẻ, còn những cô nương khác thì hắn chưa từng nhìn đến một lần.

Hướng gió trong thành thay đổi liên tục, vốn dĩ số người coi trọng Chu Văn Quân nhiều hơn một ít, hiện giờ lại có rất nhiều người chuyển hướng sang Thẩm Uyển.

Chẳng qua là không đợi những người này ổn định hai chân thì lại có tin đồn mới, Thẩm gia tiểu thư lấy danh nghĩa là kết bạn luận văn, có qua lại mờ ám với rất nhiều thanh niên tài tuấn trong kinh thành, nghe nói hiện tại nàng và Cố tiểu công tử còn thư từ qua lại với nhau nữa!  

Mọi người nhất thời ồ lên, ai chẳng biết Cố tiểu công tử vì không muốn bị kiềm chế mà làm ra chuyện khiến Xương Hoa công chúa ghét bỏ, chẳng lẽ trong sự việc lúc trước còn có tiểu thư Thẩm gia tham gia vào?

Mọi người đều biết Thái tử cưng chiều Xương Hoa công chúa thế nào, sao hắn có thể để mắt tới người đã làm công chúa khó chịu cho được? Nếu việc này là thật, chỉ sợ từ đây Thẩm tiểu thư sẽ phải vô duyên với địa vị Thái tử phi rồi.

Đám người vốn dĩ còn đang do dự, lúc này lại sôi nổi đem tiền đặt cược cho chi nữ của Trưởng công chúa.

Nhưng còn chưa để bọn họ thở ra một hơi, lại có người hiểu rõ nội tình tiết lộ rằng Trưởng công chúa Mộc Dương đã thay đổi trai lơ [*] mới.

[*] Trai bao.

Mọi người nghe vậy chỉ cười ái muội với nhau. Trưởng công chúa Mộc Dương còn trẻ đã phải chịu tang, tuy vẫn chưa từng tái giá nhưng trong khuê phòng lại không hề tịch mịch.

Hiện tại thế đạo với nữ tử không còn khắc nghiệt nhiều như tiền triều, Trưởng công chúa lại thân là hoàng tộc, đối với những chuyện phong lưu của bà, người đời cũng chỉ lấy làm đề tài trong lúc trà dư tửu hậu, vẫn chưa có người chân chính dám đứng ra chỉ trích Trưởng công chúa không giữ phụ đạo.

Nhưng mà nghe nói gã trai lơ lần này có thủ đoạn phi phàm, biết dỗ ngọt đến nỗi Trưởng công chúa xem hắn như bảo bối trong lòng, không chỉ có ta cần ta cứ lấy, mà còn được tự do ra vào phủ trạch.

Chuyện này thì đáng nói, hậu trạch của Trưởng công chúa còn chi nữ là Vân Anh chưa gả đi, một người anh tuấn lỗi lạc như thế, còn là nam tử phong lưu có thủ đoạn lại được tự do ra vào, sao không khiến mọi người suy nghĩ miên man?  

Chỉ mấy ngày sau buổi ngắm hoa yến, bá tánh trong kinh thành đã biết được không ít tin giật gân, cũng khiến những người đứng sau muốn làm xấu mặt đối thủ hoàn toàn choáng váng.

Mà lúc này, quả thật không còn mấy người còn hứng thú đi chú ý đến chi nữ của Trấn Tây Đại tướng quân nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net