Chương 22: Giáo thảo hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bá tước Grey vô cùng bình tĩnh, sự tình nhất định khơi dậy hứng thú của Thiện Sơ?

Trong lòng Thiện Sơ bỗng nghi ngờ: "Chuyện gì cơ?"

Bá tước Grey cũng không thừa nước đục thả câu, thong thả nói: "Liên quan đến Jeff và Titan."

Quả nhiên Thiện Sơ lập tức thấy hứng thú, nhưng là kinh ngạc nhiều hơn thú vị.

Nếu bá tước Grey đã nói ra chuyện này, đồng nghĩa với việc gần đây hắn đang ấp ủ điều gì đó. 

Thiện Sơ không khỏi cảm thấy kỳ quái: Hắn biết quá nhiều thứ? Hắn không cần ôn tập ư?

Bá tước Grey rót một chén trà đen, nói tiếp: "Cậu đoán được không? Mấy ngày trước, Titan cùng Jeff cự cãi một trận."

"A?" Thiện Sơ làm bộ kinh ngạc, "Tại sao?"

Bá tước Grey không chọc thủng diễn xuất của Thiện Sơ, chỉ nói: "Bởi vì Jeff tố cáo Titan gian lận."

Thiện Sơ hoàn toàn có thể ngờ tới hướng đi này, dù sao, kết quả này vẫn xuất phát từ dẫn dắt của Thiện Sơ.

Từ lúc Titan ép buộc Thiện Sơ giúp gã làm tiểu luận cuối kì, Thiện Sơ đã suy tính ổn thỏa cả rồi.

Việc làm giùm tiểu luận có thể không lớn không nhỏ, nhưng nếu chuyện này bị lộ ra, con đường học thuật của Thiên Sơ sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Vì vậy cậu không để Titan trực tiếp gửi đề cho cậu, mà cho gã địa chỉ email, để gã gửi toàn bộ đến đó. Email kia thực ra là của người làm bài hộ.

Cứ như vậy, khi con đường học thuật của Titan xảy ra chuyện, Thiện Sơ có thể hoàn toàn vô can.

Hơn nữa, Thiện Sơ chỉ cần ra tay một chút, dùng nghệ thuật trà xanh chiếm được sự tin tưởng từ Titan, để gã tự mình liên hệ với người làm bài thuê. Nhiều lần như vậy, Thiện Sơ không hề tham dự, nhưng có thăm dò được, biết Titan lại dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước: Từ chuyện tìm người làm giùm bài tập đến thi cử cũng không chịu ôn bài, trực tiếp liên hệ người hỗ trợ gian lận qua ải.

Sau khi Jeff bị Thiện Sơ xúi giục một phen, cũng tra được việc Titan không chỉ thuê người làm bài tập mà còn vi phạm kỉ luật phòng thi, trong lòng vạn phần kích động: Lần này mày chết chắc rồi!

Nhưng Jeff không trực tiếp tố cáo Titan, mà chỉ báo cáo người kinh doanh dịch vụ gian lận. Hiệu trưởng rà soát kĩ càng, phát hiện một nhóm học sinh có liên quan, trong đó tất nhiên có cả Titan.

Bởi vậy, thời điểm người nhà Titan đến hỏi, Jeff cũng có thể làm bộ oan ức: "Trời ạ! Cháu chỉ muốn tố cáo người kia, cháu không ngờ nhóm Titan...Cháu thật sự không biết...Trước giờ cậu ấy không kể với cháu..."

Dù sao thế lực hai nhà ngang nhau, việc này do lỗi của Titan, Jeff nói chuyện vẫn còn vuốt mũi nể mặt. Do đó người nhà Titan không làm lớn chuyện, chỉ đành cắn răng cho qua.

Titan cũng rất phẫn nộ, nhắm thẳng vào Jeff: "Mày cố ý! Mày muốn hại tao!"

Vẻ mặt Jeff vô tội: "Không có, mày đang nói gì thế?"

Người nhà Titan sợ mất thể diện, răn đe ngược lại Titan: "Con làm sai mà còn mặt mũi đi trách người khác?"

Titan tức muốn chết.

Bài tập viết giùm thì còn có thể gian díu mập mờ được, nhưng gian lận trong thi cử là chuyện lớn, hiệu trưởng biểu thị không thể dung túng. Chỉ có điều hiệu trưởng không muốn thổi bùng mọi chuyện, chẳng bằng chịu khó đắc tội nhà Titan, để gã chủ động thôi học.

Nhưng thật ra đả kích này không lớn với Titan.

Titan không giống Toby, gã căn bản không quan tâm mình có thể thi được G5 hay không.

Chưa kể sau khi bị buộc thôi học, Titan vô tâm vô phế mà nói: "Thế có phải con không cần học đại học không?"

Hoàn toàn thản nhiên như heo chết không sợ nước sôi.

Người nhà Titan sắp bị gã chọc tức điên: "Ai nói không cần? Nhà mình sẽ kiên hệ giúp con...Con đến Scotland học cùng Toby cho tốt!"

Nghe thấy phải đi Scotland, Titan mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức quậy rối tung rối mù: "Scotland? Sao con có thể đến Scotland được? Đừng có giỡn!"

Vẻ mặt ba Titan hung dữ: "Con cho rằng con có quyền lựa chọn sao?!"

Vóc dáng Titan cao to, hung hãn giống như một con gấu con, nhưng thật ra ba gã mới là gấu trưởng thành, nhiều lông nhiều tóc, vóc người cường tráng, rống một câu có thể vang động trời. Trong khuôn viên trường Titan là cá mập, cuối cùng vẫn chỉ là thiếu niên vị thành niên, ở nhà là cá con cúi đầu trước uy nghiêm của ba.

Titan không thể làm mình làm mẩy với ba, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn mỗi cách tính sổ với Jeff.

Hơn nửa đêm, gã lén lút leo tường rời trường học, chạy đến phòng thuê của Jeff ở gần đó, thừa dịp Jeff vừa bước chân khỏi cửa thì trùm bao tải đánh hắn một trận tơi bời.

Jeff bị đánh, tất nhiên hoài nghi Titan đầu tiên, nhưng khổ cái là không có chứng cứ.

Titan chắc chắn không nhận mà người nhà Titan cũng sẽ bao che cho gã.

Hai gia đình Jeff với Titan hiện tại vô cùng lúng túng, hai bên đã tận lực tránh né xuất hiện cùng nhau. Trong vòng quý tộc thì coi bọn họ thành chuyện cười tán gẫu, nói Jeff và Titan tuổi còn trẻ mà thanh danh đã chạm đáy, đúng là gia môn bất hạnh.

Mà Jeff và Titan vốn là anh em tốt, không hiểu sao lại trở mặt thành thù, cũng là một đề tài bát quái hấp dẫn.

Thế nhưng dù là người thân quen trong hội Jeff và Titan cũng không thể ngờ đến hai người lăn lộn thành bộ dáng này lại là vì một du học sinh châu Á không đáng chú ý.

Đương nhiên, cũng có người thông minh có thể nhìn ra người quạt gió thổi lửa phía sau là Thiện Sơ.

Bá tước Grey chính là người thông minh đó.

Hắn lạnh nhạt kể sự tình của Jeff và Titan, lại nói tiếp: "Hiện tại hai người đều bị người nhà cấm túc."

Thiện Sơ nghe tin bọn họ chật vật, trong lòng vô cùng sung sướng.

Thiện Sơ dò hỏi: "Titan bị đưa đi Scotland à? Thế còn Jeff?"

"Chuyện này còn phải đợi thành tích thi vừa rồi của cậu ta." Bá tước Grey nói.

Thiện Sơ âm thầm chế giễu: Trước khi thi, cậu cố ý làm Jeff rối loạn. Cậu tin tưởng thành tích của Jeff nhất định sẽ nát bét.

"Nếu như hè thi không thuận lợi, thì vẫn còn kì thi mùa đông nhỉ?" Thiện Sơ nói.

B level không phải "thi một lần quyết định tương lai" như thi đại học ở trong nước, mà tổng cộng có ba đợt thi quan trọng. Đợt đầu tiên là kì thi thử sắp tới Thiện Sơ sẽ tham gia, thành tích thi thử có lợi cho xét tuyển đại học. Sau đó là đến đợt thi vào mùa hè, nếu thi không tốt thì vẫn còn một đợt mùa đông.

Bá tước Grey nói: "Cái này không rõ lắm, hi vọng cậu ta sẽ không thất bại hoàn toàn."

Thiện Sơ nghĩ thầm: Ông đây chính là muốn hắn thất bại hoàn toàn, liên tiếp thất bại, tiêu diệt lòng kiêu ngạo của hắn.

Thiện Sơ hỏi thăm được, đúng là Jeff có nhận được thư trúng tuyển đủ điều kiện. Nhưng trong thư thông báo trúng tuyển yêu cầu hắn nhất định phải được điểm A toàn bộ khi thi cuối kì. Bây giờ xem ra Jeff hẳn là không lấy nổi.

Chỉ có điều, kể cả khi Jeff liên tiếp thất bại ở hai kì thi mùa hè và mùa đông, vẫn có thể đậu vào một trường tốt. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Jeff sẽ không bị đày đi Scotland. Dựa vào điều kiện gia đình hắn, cho dù không vào được Oxbridge, thì vẫn có khả năng giữ gốc G5.

Phải làm sao mới khiến Jeff trượt dài đây...

Thiện Sơ bày mưu tính kế trong lòng, lại nghe bá tước Grey đột nhiên mở miệng lần nữa: "Thay vì quan tâm việc thi cử của người khác, không bằng quan tâm bản thân."

Thiện Sơ nghe giọng điệu giáo huấn của bá tước Grey, liền thấy buồn cười: Câu nói thế này vừa nghe đã biết không phải là lời của một thiếu niên. Dấu hiệu trọng sinh của người này quá rõ ràng, lạ là lúc trước mình sơ suất không nhận ra.

Thiện Sơ không muốn giả bộ ngoan ngoãn với hắn, không cần thiết, cũng không thú vị.

Không diễn kịch nữa, Thiện Sơ liếc đôi mắt trong veo như nước về phía đối phương: "Sao ngài biết tôi không tập trung thi cử? Thật ra tôi rất cố gắng."

Thái độ Thiện Sơ có chút mạo phạm, nhưng dường như bá tước Grey không hề tức giận. Hắn bình tĩnh cười: "Tôi cũng phải nhắc nhở cậu một câu, chuyên tâm ôn tập, đừng phân chia sự chú ý cho những thứ không quá quan trọng."

Thiện Sơ bị câu "những thứ không quá quan trọng" chọc cho buồn cười, xem ra trong mắt bá tước Grey, hai vị thiếu gia Jeff và Titan đều không đáng để vào mắt. Thật là ngạo mạn.

Thiện Sơ cười nói: "Ngài yên tâm, tôi phân rõ được nặng nhẹ."

"Tôi hơi nhiều lời rồi." Bá tước Grey tựa hồ có chút ảo não, nhưng sự ảo não đó tựa hồ chỉ là giả.

Thiện Sơ không thể không bội phục bá tước Grey, kỹ năng diễn xuất của hắn thực sự rất lợi hại, có những lúc cậu không nhận thức được lúc nào bá tước Grey thật lòng, lúc nào hắn lá mặt lá trái.

*Thành ngữ lá mặt lá trái ra đời từ đó và được dùng phổ biến để biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con nguời.

Cho nên, diễn viên không nhất định sẽ biết diễn, nhưng kỹ năng diễn của chính trị gia nhất định rất siêu phàm.

Thiện Sơ trước tiên đứng lên cáo từ, vừa ra đến cửa trang viên, đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở ven đường, mỹ nam tóc dài dựa lưng vào cửa nói: "Lên xe đi?"

Thiện Sơ nhìn thấy Thi Tiêu Nại, kinh ngạc một hồi: "Ngài còn ở đây à?"

Thi Tiêu Nại thở dài, quơ quơ điện thoại: "Ai bảo cậu không đánh giá khen ngợi tôi năm sao cơ?"

Thiện Sơ không đấu lại Thi Tiêu Nại, không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn tươi cười ứng đối: "Tôi sai rồi, thế mà tôi lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, mong Thi công tử thứ lỗi. Bây giờ tôi lập tức đánh giá khen ngợi nhé."

Nói rồi Thiện ngồi ghế bên cạnh tay lái, mở app đánh giá tốt cho Thi Tiêu Nại.

Thi Tiêu Nại đạp ga, xe liền chạy như bay.

Thiện Sơ nhìn phong cảnh biến hóa ngoài cửa sổ, thấy hơi kỳ quái: "Đây đâu phải đường về nhà!"

"Tất nhiên không phải rồi." Thi Tiêu Nại thừa nhận.

Thiện Sơ nói: "Mong ngài mau đưa tôi về nhà. Ngài đừng như vậy, tôi sẽ thật sự báo cáo ngài đó."

"Cứ việc." Thi Tiêu Nại không để ý lắm, bộ dạng bất cần đời.

"Tôi báo cảnh sát.' Thiện Sơ lắc lắc điện thoại di động.

Thi Tiêu Nại lại cười: "Mời cậu bữa cơn, nhé?"

Thiện Sơ thấy xe đang hướng về nội thành thì cũng hơi yên tâm, có chút ngạc nhiên khi Thi Tiêu Nại tiếp cận mình, tạm thời án binh bất động, mỉm cười: "Thật à? Vậy thì phải là nhà hàng cao cấp, không là tôi báo án đấy."

Thi Tiêu Nại cười đáp lại: "Không thành vấn đề."

Thi Tiêu Nại lái xe đến một nhà hàng đồ Nhật xa hoa.

Nữ nhân viên phục vụ mặc kimono dẫn bọn họ đến phòng riêng.

Dường như Thi Tiêu Nại thường xuyên đến đây, hắn có một phòng ăn riêng. Cửa mở ra, đối diện là sân trước kiểu Nhật, bên trong có thể thấy được ánh trăng cô độc treo trên ngọn cây tùng.

Thi Tiêu Nại thay Thiện Sơ pha trà.

Thiện Sơ cũng không có thụ sủng nhược kinh, chỉ dùng giọng điệu tán thưởng mà nói: "Trà nghệ của Thi công tử rất tuyệt vời, thật khiến tôi bội phục."

Thi Tiêu Nại mỉm cười, đưa một chén trà nhỏ đến trước mặt Thiện Sơ: "Cậu thích uống trà chứ? Hay là uống rượu?"

"Tôi yêu thích trà xanh." Thiện Sơ đáp, nhấp một ngụm trà, ngẫm nghĩ: Vẫn là trà xanh Trung Quốc dễ uống nhất.

Thi Tiêu Nại rảnh rỗi cùng cậu hàn huyên một hồi về trà xanh, nửa ngày mới nói: "Cậu có nghe được việc của Titan và Jeff chưa?"

Trong lòng Thiện Sơ cảm thấy lạ, nhưng trên mặt không gợn sóng: "Chuyện gì?"

"Đừng giả bộ, là cậu làm nhỉ." Thi Tiêu Nại đi thẳng vào vấn đề.

Thiện Sơ đột nhiên nhớ tới, vào ngày đầu tiên của kì thi mùa hè, thời điểm Thiện Sơ gây xích mích Titan và Jeff, Thi Tiêu Nại cũng có ở hiện trường. Thi Tiêu Nại còn để lại một câu ý vị thâm trường -- "Lại là cậu".

Lẽ nào Thi Tiêu Nại chú ý tới... ?

Thiện Sơ nháy mắt mấy cái, một mặt vô tội: "Tôi làm gì?"

Thi Tiêu Nại nói: "Tôi nghe nói, cậu 'lam nhan họa thủy' một lúc đọ sức với ba người Brighton, Titan và Jeff. Bọn họ ngoài mặt rất hòa hợp, nhưng vì cậu mà trở mặt. Còn cả tên ngốc Toby kia, cậu ta từng bắt nạt cậu, bị cậu nịnh nọt Jeff đẩy cậu ta đi chỗ khác, không phải sao?"

Tâm lý Thiện Sơ ngược lại càng bình tĩnh: Thi Tiêu Nại vẫn không khôn khéo được như bá tước Grey. Chứng cớ hắn không có, thủ đoạn của mình hắn cũng không nắm rõ, chỉ là phỏng đoán chủ quan mình nịnh nọt để ly gián Titan và Jeff.

Ha ha, hắn cũng thật là đánh giá thấp mình.

Thiện Sơ nhàn nhạt nói: "Nếu như ngài cảm thấy tôi dựa vào nịnh hót có thể làm được đến mức đó, vậy ngài quá xem thường Titan, Jeff cùng với Brighton ."

"Tôi không xem thường bọn họ." Thi Tiêu Nại nói, "Bọn họ vốn ngu ngốc."

Thiện Sơ bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi nào có lợi hại như vậy? Không thể nào."

"Cậu làm trợ lý riêng của bá tước Grey, liên lạc với đoàn đội PR đúng chứ? Kế hoạch bôi đen Jeff đều do cậu bày mưu tính kế."

Thiện Sơ không nghĩ tới Thi Tiêu Nại còn biết cái này, nhưng nói miệng không bằng không chứng, Thiện Sơ kiên quyết phủ nhận: "Tôi không có."

"Thật không có?" Thi Tiêu Nại cười lạnh, "Titan tìm người làm giúp bài tập, cũng là do cậu đề cử nhỉ?"

Thiện Sơ nhíu mày, vẻ mặt trầm ổn: "Không phải."

"Cậu nói không là không à?" Thi Tiêu Nại cũng nhíu nhíu mày.

Thiện Sơ lại nói: "Không phải tôi nói cái gì chính là cái đó, cũng không phải ngài nói cái gì cũng đúng. Ngài có chứng cứ sao?"

"Không có chứng cứ, chỉ là cảm thấy như vậy." Thi Tiêu Nại nói.

Thiện Sơ khẽ cười thầm một tiếng: Quả nhiên, hắn thật là tự phụ.

"Không có chứng cứ đã buộc tội tôi?" Thiện Sơ lộ ra dáng vẻ ủy khuất, "Không biết tôi đắc tội Thi công tử chỗ nào?"

"Cậu không biết?" Thi Tiêu Nại cười lạnh, "Cậu không phải rất thông minh, rất biết coi bói đoán lòng người sao? Sao lại không biết?"

Thiện Sơ mê man: Không phải giả vờ, cậu thật sự mơ hồ.

Khi cậu gặp Thi Tiêu Nại, cậu có thể cảm nhận được địch ý của hắn. Nhưng cậu dùng thủ đoạn hóa giải, thành công được hắn tặng trâm ngọc. Cậu còn tưởng Thi Tiêu Nại đã thay đổi cách nhìn về cậu, không nghĩ tới bây giờ địch ý của Thi Tiêu Nại ngày càng lớn?

Đối với tình huống như vậy, Thiện Sơ thực sự là không tìm được manh mối.

Có thể nói, cậu và Thi Tiêu Nại vốn không có giao tình, làm sao cậu có thể đắc tội Thi Tiêu Nại khi cậu hoàn toàn không quen biết hắn?

Thiện Sơ không ngại làm người yếu thế: "Tôi thật sự không biết, ngài có thể nói cho tôi chứ?"

Lời nói này đặc biệt thành khẩn, Thiện Sơ dùng đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn Thi Tiêu Nại, vẻ mặt vô tội: Không chừng đã có hiểu lầm gì đó?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net