Chương 37: Rối như tơ vò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể bởi vì đang chìm ở tầng sâu mộng cảnh, hoặc bởi vì thế giới mô phỏng, nhưng cũng có thể là do Thiện Sơ đã hóa giải khúc mắc, cậu nguyện ý giải phóng cá tính của mình.

Tính cách trời sinh của Thiện Sơ càng gần giống với đại thiếu gia không để bản thân chấp nhận thiệt thòi như lúc còn bé.

Thật ra cậu cũng không muốn làm trà xanh cặn bã. Có thể khóc thì cứ khóc, muốn cười thì cứ việc cười, mới là trạng thái thoải mái nhất. Nếu như không phải do hoàn cảnh bức bách, ai lại muốn mình nhẫn nhịn cầu toàn, giả vờ giả vịt với kẻ mình ghét?

Thiện Sơ hỏi Du Niệm: "Nếu là thế giới mô phỏng, anh có thể biến tôi trở thành ông hoàng dầu mỏ, gánh vác đất nước không?"

"Không thể." Du Niệm nhàn nhạt nói, "Thế giới mô phỏng là do tôi dùng điện toán đám mây cùng với những kí ức giả định để xây dựng, tuân theo tính khách quan, nguyên tắc chân thực, mọi vận hành đều phải có logic."

Thiện Sơ không hài lòng lắm, phàn nàn: "Anh cũng không thể thay đổi ư? Không phải anh là kĩ sư kết cấu¹ à?"

¹ Kỹ sư kết cấu là người đảm nhận nhiệm vụ thiết kế công trình xây dựng, cũng có thể là thiết kế các máy móc, hay thiết kế phần mềm… Họ là người lập nên các bản vẽ công trình, bản vẽ phần mềm, máy móc. Kỹ sư kết cấu cần vẽ ra nguyên lý của công trình xây dựng, phần mềm điện tử hoặc máy móc.

"Không phải tôi." Du Niệm nhìn Thiện Sơ, " 'Các cậu' mới phải."

" 'Bọn tôi' ... ?" Thiện Sơ không rõ.

Du Niệm giải thích: "Người tham dự mới thật sự là kĩ sư kết cấu. Thế giới mô phỏng nhất định phải ăn khớp với logic kí ức của người tham dự, không thì người tham dự sẽ cảm thấy hoang đường, khó thích ứng, lúc đó sẽ đổ sông đổ bể."

Thiện Sơ ngẩn người, hiểu ra: Tuy bá tước Grey đã bị thôi miên, nhưng nếu thế giới này quá khác biệt so với trí nhớ của hắn, cảm giác vô lí bất ổn sẽ nảy sinh một cách mạnh mẽ, hắn không có cách nào dung nhập, không lâu sau sẽ nhận ra mọi thứ là giả. Thế thì mọi nỗ lực của họ đều trở nên vô nghĩa. 

May mắn thay, mặc dù Thiện Sơ không thể thay đổi thân phận thành ông hoàng dầu mỏ bất khả chiến bại, nhưng cậu thật sự không còn nghèo nữa. 

Bây giờ Thiện Sơ đã mười tám tuổi, cậu có thể kế thừa gia sản Thiện gia, gia tài tăng vọt, cũng trở thành một phú ông nghìn tỉ.

Thiện Sơ có tiền, có thể mặc trang phục hoa mỹ, tham gia các buổi tiệc xã giao, không cần nhìn sắc mặc của nhiều người để sống.

---------

Người Anh yêu thích tiệc tùng, ở trường học mỗi tuần đều có tiệc to tiệc nhỏ.

Mà đám thiếu gia có tiền cũng thường tổ chức những buổi tiệc đứng như vậy, chỉ là tiệc nào cũng có giới hạn vòng người, muốn móc nối được cũng có chút phiền phức. 

Nhưng việc này cũng không làm khó được Thiện Sơ.

Thiện Sơ rất nhanh đã nhận được thư mời của một buổi tiệc đứng cao cấp, một mình đi đến hội trường.

Chủ đề của buổi tiệc là Địa Trung Hải. Trong sảnh trang trí hai màu chủ đạo xanh và trắng, trang nhã cao cấp. Nội thất bên trong không sử dụng pha lê trắng hay đồ sứ, mà trang hoàng hoàn toàn bằng san hô, tràn ngập phong cách đại dương xanh.

Thiện Sơ đi ngang một cây san hô màu lam, đến cạnh quầy bar sơn trắng, yêu cầu một ly Long Island Iced Tea².

² Long Island Iced Tea được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola thêm vài viên đá trong veo và một lát chanh vàng.

Người pha chế mỉm cười: "Vì chủ đề buổi tiệc là Địa Trung Hải, nên chúng tôi chỉ có thể pha rượu màu xanh hoặc trắng."

Thiện Sơ suy nghĩ một chút, đổi thành: "Vậy thì cho tôi một ly Margarita³ xanh."

³ Cocktail Margarita có nguồn gốc xuất xứ từ Mexico – Margarita là một trong 10 loại cocktail nổi tiếng nhất thế giới.

Người pha chế lập tức pha cho cậu ly Margarita màu xanh mang phong cách đại dương.

Thiện Sơ nâng ly rượu, ánh mắt đảo một vòng.

Không lâu sau, một nam sinh vui vẻ tiếp cận Thiện Sơ, cười nói: "Cậu mới đến đúng không? Từ trường nào đấy?" 

Thiện Sơ liếc nhìn cậu ta một cái, nói: "Cùng trường với bá tước Grey."

Nam sinh ngẩn ra: "Cậu quen bá tước Grey?"

"Không tệ, tôi và ngài ấy là bạn trung học, tôi từng làm trợ lý ở quỹ hội Grey." Thiện Sơ nhấp một ngụm rượu, ngữ khí thong thả trình bày. 

Nam sinh lập tức thu lại thái độ đùa cợt.

Thiện Sơ cầm ly rượu, lắc lư nương theo cầu thang gỗ trắng lên tầng hai.

Hai nhân viên bảo vệ trực sẵn ở lầu hai nhìn Thiện Sơ bằng ánh mắt dò xét: "Mời cậu cho tôi xem thư VIP."

Thiện Sơ cau mày: Thật không khéo, cậu chỉ lấy được thư mời phổ thông, không phải thư VIP.

Nhưng cậu đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra chuyện này, lập tức nói: "Tôi tìm bá tước Grey."

Bảo vệ khinh bỉ liếc cậu: "Ra là tìm người."

Thiện Sơ cũng dùng ánh mắt khinh bỉ công kích gã: "Tôi và ngài ấy đi chung, khuy cài của ngài ấy rơi trong xe tôi."

Nói rồi, Thiện Sơ lấy khuy cài áo ra, trực tiếp để lộ mặt trong của khuy, trên đó có khắc tên bá tước Grey.

Bảo vệ sửng sốt một hồi, thu liễm thái độ khinh thường, cúi đầu nói: "Vậy chúng tôi đi hỏi bá tước Grey trước đã."

Bọn họ vẫn làm tốt phận sự, không lập tức để cho cậu vào.

Bảo vệ dùng thiết bị liên lạc báo cho nhân viên phục vụ.

Người phục vụ liền đến phòng của Grey, thông báo tình huống.

Lúc đó, bá tước Grey đang uống rượu cùng một số bạn bè cùng lớp, có cả Emily.

Emily biết chuyện có người cầm khuy cài của bá tước Grey, trong lòng gióng lên hồi chuông mãnh liệt: Lẽ nào có con bitch nào muốn tiếp cận câu dẫn bá tước Grey?

Bá tước Grey vừa nghe khuy cài áo của mình nằm trong tay người khác, cũng thấy kì lạ, hắn cụp mắt nhìn, hai bên ống tay áo vẫn còn treo khuy cài gia công tinh xảo.

Nhưng xuất phát từ sự tò mò, bá tước Grey vẫn gật đầu: "Vậy để cậu ta vào đây."

Một lát sau, chỉ thấy nhân viên phục vụ bưng một chiếc khay, đem khuy cài áo trên khay trao tận tay bá tước Grey.

Nhân viên phục vụ nói: "Người đó chỉ để lại khuya cài áo rồi rời đi. Cậu ấy nói 'Bá tước Grey để cậu ấy chờ quá lâu, nên cậu không đợi nữa'."

Bá tước Grey nhíu mày, đặt khuy cài áo trong lòng bàn tay, quan sát cẩn thận, phát hiện đây đúng là đồ của mình, chẳng qua nó là khuy cài đồng phục từ khi còn học ở Athens."

Bá tước Grey mân mê khuy cài áo trong tay, mạn bất kinh tâm⁴ hỏi: "Người đó có nói mình là ai không?"

⁴ Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý. 

Nhân viên phục vụ nói: "Cậu ấy nói, nếu như bá tước hỏi, thì tôi mới được nói. Cậu ấy tên Thiện Sơ, bạn cũ của ngài."

Nghe đến hai chữ "Thiện Sơ", phản ứng của Emily rất khó coi: Cái gì? Lại là cậu ta? Tại sao...Không phải cậu ta đồng tính à? Ơ...đúng rồi, cậu ta đồng tính, lẽ nào có ý tứ "đó" với bá tước Grey?

Những bạn học khác không quen biết Thiện Sơ, nhưng cũng phát hiện người này đang chơi trò "lạt mềm buột chặt". Hơn nữa, người này còn cầm khuy cài áo của bá tước Grey, tự xưng là một người "bạn cũ", vô cùng nại nhân tầm vị⁵.

Nại nhân tầm vị – 耐人寻味 – nài rén xún wèi (chịu được sự thưởng thức kỹ càng, tỉ mỉ; dùng để chỉ ý vị sâu xa, đáng để nghiên cứu cẩn thận, tỉ mỉ)

Một số bạn học phóng ánh nhìn đầy ẩn ý về phía bá tước Grey.

Nhưng bá tước Grey vẫn bất động, giống như không cảm nhận được bầu không khí quái dị lúc này, chỉ tiện tay đem tay nhét khuy cài áo vào túi: "Được, tôi biết rồi."

Emily hậm hực nói: "Tên Thiện Sơ kia thật biết cách nâng giá trị bản thân, cỡ như cậu ta mà cũng dám nhận là bạn của bá tước Grey? Cậu ta cùng lắm cũng chỉ là trợ lý làm thuê của quỹ Grey mà thôi. Sau khi hoạt động kết thúc còn không chạm mặt nhau. Bây giờ thi đậu Cambridge thì tới đây khoe khoang mối quan hệ, chỉ sợ là muốn mượn danh tiếng bá tước Grey để đề bạt cho cậu ta."

Mấy người kia nghe Emily thao thao bất tuyệt, lại thấy sắc mặt bình tĩnh của bá tước Grey, lập tức xua tan suy đoán ám muội của họ. 

Dù sao, theo những gì họ biết, phương diện cuộc sống của bá tước Grey vẫn luôn trống rỗng, bình thường không đi học thì cũng tham gia hoạt động, mỗi ngày đều bận rộn không biết trời đất, "bóng hồng" duy nhất xuất hiện chính là tiểu thư Emily, thanh mai trúc mã từ nhỏ của hắn.

Cho dù bá tước Grey luôn tỏ ra thờ ơ với Emily.

Thật ra Emily cũng rất gấp rút.

Cô tự biết mình không có hi vọng thừa kế, muốn tiếp tục làm quý nữ, chỉ còn cách kết hôn với quý tộc.

Sự lựa chọn tốt nhất bên cạnh cô luôn là bá tước Grey.

Nhưng rất rõ ràng, lựa chọn tốt nhất của bá tước Grey lại không phải là cô nàng.

Lúc trước bá tước Grey hững hờ với cô, cô còn có thể tự an ủi "tuổi còn nhỏ", nhưng bây giờ đều là người trưởng thành, bá tước Grey vẫn cứ như vậy, khiến Emily có chút lo lắng.

Thiện Sơ bỗng nhiên xuất hiện với bộ dạng ám muội lần nữa làm trái tim Emily liên tục báo động: Trời đất ơi, đừng nói mình tiêu tốn tình cảm thiếu nữ lên một người đồng tính nhé?

Không được, không được...

Lui lại một bước, cho dù bá tước Grey thật sự thích đàn ông, Emily cũng không cho phép hắn ở cùng người khác.

Khuôn mặt của những vị quý tộc già lũ lượt hiện lên trong đầu Emily.

Tác phong giới quý tộc vốn bảo thủ, không có sơ hở, coi như thật sự đồng tính, thì cũng sẽ chọn kết hôn với phụ nữ.

Đối với Emily mà nói, điều quan trọng nhất trong hôn nhân không phải tình yêu, cũng không phải sự trung thành, mà là danh lợi. Chỉ cần bá tước Grey vẫn còn là con trai công tước, một ngôi sao đang lên trong chính trị, cô nhất định vẫn nghĩ bá tước Grey là rể tốt.

Không quản hắn yêu thích tên khốn nào, kể cả đầu trâu mặt ngựa cũng được.

Mấy ngày nay, Emily liên tục nhìn chằm chằm bá tước Grey, giống như canh chừng một con vịt đã đun sôi sắp tung cánh bay mất.

May mà, bá tước Grey dường như không có dấu hiệu muốn bay đi.

Sau khi nhận lại khuy cài áo, hắn không có phản ứng gì, càng không trò chuyện với Emily về việc này, tựa như không thèm quan tâm đến.

Nhưng Emily vẫn bâng quơ thăm dò: "Khuy cài áo kia đã cũ, sao còn giữ lại?"

Bá tước Grey cười nhạt, nói: "Dù sao cũng là đồ có khắc tên tôi, để thất lạc ở ngoài thì không tốt lắm."

"Cũng phải." Emily gật đầu, "Không sau này lại có ai có lòng tốt nhặt được, tìm bá tước Grey móc nối quan hệ."

Emily cố ý nói thế, là để xây dựng hình tượng tiểu nhân cho Thiện Sơ trong mắt bá tước Grey.

Nhưng cô không biết, làm vậy ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu kì của bá tước Grey với Thiện Sơ.

Hắn sở dĩ không nói về Thiện Sơ với Emliy, không phải vì không chú ý đến cậu, mà là vì hắn nhìn ra Emily chán ghét Thiện Sơ. 

Lúc chỉ có một mình, bá tước Grey bỗng nhiên hỏi quản gia: "Chú cảm thấy Thiện Sơ là người thế nào?"

Quản gia trả lời: "Một tiểu thiếu gia đáng yêu, thông minh."

Bá tước Grey mỉm cười: "Đáng yêu, thông minh..."

Bá tước Grey còn nói thêm: "Trước đây quan hệ của cháu với cậu ấy chắc hẳn không tệ..."

"Đúng thế." Quản gia âm thầm tấm tắc: Đâu chỉ là không tệ! Ông lão này thiếu chút nữa còn tưởng hai người có chuyện mờ ám.

Nhưng sau khi bá tước Grey tránh né Thiện Sơ, quản gia cũng không nghĩ nhiều nữa.

Bá tước nói tiếp: "Không phải cậu ấy bảo mới chuyển đến, muốn tặng quà sao? Sau lần đấy cậu ấy có tặng gì không?"

Quản gia nghĩ thầm: Ái chà, bá tước đại nhân đang quan tâm Thiện Sơ?

Quản gia trả lời: "Không có."

Bá tước Grey im lặng không nói.

Quản gia an ủi: "Có thể là mới vừa chuyển nhà, đã đến lúc khai giảng, nên có chút bận bịu."

Bá tước Grey cười cười, cũng không nói gì thêm nữa.

-------

Emily ngày càng canh me bá tước Grey kĩ hơn.

Dưới sự thúc giục của phu nhân W, Emily cũng muốn "hạ gục" bá tước Grey trong lúc học đại học, tránh khỏi đêm dài lắm mộng.

Vì vậy, Emily liền hẹn bá tước Grey cùng đi chơi.

Lần này là một cuộc hẹn cưỡi ngựa.

Emily đến trường đua ngựa cùng với bá tước Grey.

Cô ăn diện trang phục cưỡi ngựa đẹp đẽ, tư thế oai hùng hiên ngang.

Mà bá tước thay đổi quần áo cũng tự nhiên anh tuấn phóng khoáng.

Emily và bá tước Grey đang trên đường đến chuồng ngựa, thì tình cờ trông thấy một thanh niên mảnh khảnh, mặc quần jean và áo sơ mi, ngả mình dựa vào băng ghế gỗ ven đường, một tay cầm lon Coke, nhìn ngắm khung cảnh núi non. 

Thời điểm bá tước Grey nhìn thấy người nọ, chỉ cảm thấy toàn thế giới đều lắng đọng trong nháy mắt, dường như ngay cả gió cũng lặng thinh.

Ngay khi phát hiện người nọ, Emily giống như ngay lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị chọi gà. Nhưng là một thục nữ, trạng thái chiến đấu của cô nàng không phải là giương cung bạt kiếm, mà là nụ cười yêu kiều. Cô nở nụ cười xinh đẹp: "Thiện Sơ, sao lại trùng hợp như vậy? Còn tưởng tôi sẽ gặp lại cậu ở bữa tiệc lần trước đấy. Tôi còn thấy đáng tiếc, bảo sao cậu vừa đến, trả đồ khuy cài xong đã đi. Vừa vặn bây giờ gặp được cậu." 

Emily cố ý nói vậy, ngầm ám chỉ lúc đó cô cùng bá tước Grey cùng ở chung phòng VIP riêng, còn Thiện Sơ bị ngăn cách ngoài cửa.

Thiện Sơ không quá để ý mà nở nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn phía xa, hoàn toàn không để ý tới cô nàng.

Emily có chút lúng túng, âm thanh tăng cao, nói: "Đúng rồi, lần trước cậu đến nhà bá tước Grey, tôi cũng ở đó. Cậu muốn tặng quà, là quà gì thế?"

Thiện Sơ ngẩn ra: Thì ra lần trước không tiếp cậu là vì cô ta?

Biết được chuyện này khiến Thiện Sơ có chút khó chịu.

Bất quá, Thiện Sơ vẫn duy trì nụ cười: "Ha, cô không nói thì tôi cũng quên mất chuyện này."

Emily khẽ cười một tiếng, nghĩ thầm: Cậu cứ giả vờ đi? Ba lần bốn lượt tiếp cận bá tước Grey, thật không biết xấu hổ.

Cô nhếch đôi môi đỏ mọng, hỏi: "Thiện Sơ biết cưỡi ngựa sao?"

"Không biết." Thiện Sơ trả lời rất kiên quyết.

Emily đắc ý nở nụ cười: "Vậy cậu đến đây làm gì?" Cô nàng ẩn ý cười nhạo Thiện Sơ.

Thiện Sơ nhìn Emily với vẻ mặt khó hiểu: "Từ ngọn núi này đến tòa cách vách đều là của tôi, tôi xem giang sơn của mình một chút, không được ư?"

"..." Emily sửng sốt rồi: Không thể nào, không phải Thiện Sơ là một tên khố rách áo ôm mơ mộng vươn lên sao?

Thiện Sơ ngoắc ngón tay, giám đốc trường đua ngựa lập tức lại gần, ân cần nhìn Thiện Sơ.

Thiện Sơ nói: "Hôm nay tôi chưa muốn mở cửa, tôi bận tận hưởng giang sơn của mình. Mời hai vị khách này ra về đi."

Vẻ mặt giám đốc lúng túng: "Chuyện này..."

Emily chứng kiến thái độ của giám đốc, không thể không tin tưởng những gì Thiện Sơ nói là thật.

Tất nhiên Emily không hề biết gần đây Thiện Sơ được thừa kế khối tài sản kếch xù. Gia tộc họ Thiện là gia tộc lâu đời, giàu có hơn ba thế hệ, khắp thế giới nơi nào cũng có sản nghiệp.

Cô nàng suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, sao Thiện Sơ lại giàu có như thế?

Chỉ có điều, Emily không hề để một chủ trường đua ngựa vào tầm mắt, cô cười lạnh: "Nếu cậu đã kinh doanh, chắc cũng không muốn đắc tội khách VIP đâu nhỉ?"

Thiện Sơ nhìn Emily một cách kì quái: "Ai bảo tôi muốn kinh doanh cơ? Tôi nuôi mấy con chó lớn, không thể để trong nhà. Chuẩn bị đóng cửa trường đua, dùng để chăm chó." 

Giám đốc trường đua vừa nghe đã toát mồ hôi hột: "Thiện tổng, cậu nói thật sao? Cậu muốn đóng cửa trường đua ngựa?" Thế chẳng phải ông ta sẽ thất nghiệp ư?

Thiện Sơ giải thích cho giám đốc khỏi lo lắng: "Không sao đâu! Tôi sẽ không đuổi việc chú đâu, nhưng mà...chú từng nuôi chó bao giờ chưa?"

Giám đốc trường đua một mặt lúng túng: "Tôi... Tôi chỉ là chuyên gia chăn ngựa!"

Thiện Sơ thở dài, tiếc nuối: "Cho nên lương trăm vạn một năm cũng không giữ chân được chú, đúng không?"

Giám đốc trường đua lập tức phấn chấn trở lại: "Tôi nuôi chó cũng rất chuyên nghiệp!"

Thiện Sơ mỉm cười, gật đầu với giám đốc trường đua. Rõ ràng chỉ là một thanh niên vừa trưởng thành đã có khí chất cường đại của một vị bá đạo tổng tài chân dài mét tám. Giám đốc trường đua khuất phục trước đồng tiền, lại càng thể hiện sự uy vũ của cậu.

Thiện Sơ lập tức hất cằm: "Thế sao chưa mời người không quan trọng rời đi nữa?"

Từ lúc chạm mặt đến giờ, bá tước Grey không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn Thiện Sơ. Nhưng Thiện Sơ không thèm liếc bá tước Grey một cái, chỉ dặn dò gì đấy với chủ trường đua, đường nét trôi chảy kéo dài từ dưới cắm đến xương quai xanh, xinh đẹp, kiêu ngạo, tựa như thiên nga.

Bá tước Grey dùng đôi xanh thẳm chăm chú nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập hiếu kì, giống như một chú mèo nhỏ nhìn thấy len sợi cầu ----- yêu thích, là loại yêu thích muốn làm nó rối như tơ vò.

_____^_^_____

Chịu trách nhiệm gỡ mìn: Sẽ có mê man xx, phòng tối nhỏ,...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net