Chương 44: Nam hầu quá phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiện Sơ chào hỏi bá tước Grey rồi thu hồi ánh mắt, phớt lờ người ngoài cửa sổ.

Bá tước Grey đứng đó một lát, sau đó quay người rời đi, trở về phòng học của mình.

Hai người thoạt nhìn đều bình tĩnh không sóng gió, chỉ có Thi Tiêu Nại sắp không khống chế nổi biểu cảm.

Thi Tiêu Nại đè ép cảm xúc suốt nửa ngày, mới có thể dùng giọng điệu bình tĩnh thăm hỏi: "Bá tước Grey đặc biệt đến nhìn cậu? Không phải hắn sẽ coi trọng cậu chứ?"

"Có gì kì lạ?" Thiện Sơ nói như lẽ đương nhiên, "Người coi trọng tôi đâu có thiếu?"

Trong lòng Thi Tiêu Nại chợt thấy "hồi hộp", chua chát nói: "Nhưng người được cậu coi trọng chỉ có một, xưa nay chỉ có một..."

Giọng nói của Thi Tiêu Nại trước giờ đều rất êm tai, lanh lảnh dễ nghe như chim oanh, bây giờ lại khàn khàn như đỗ quyên.

Thiện Sơ bất chợt ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía Thi Tiêu Nại, chỉ thấy đôi mắt Thi Tiêu Nại bao phủ một tầng mù mịt.

Thiện Sơ hiểu rõ, nhưng cậu không có khả năng tặng cho hắn bất kì sự dịu dàng giả tạo nào.

Cậu đành nói: "Phải, đầu óc tôi nhỏ nhen, chỉ chứa được một người thôi. Anh đừng lộn xộn nữa, không có ý tứ."

Đây là lần đầu Thiện Sơ từ chối Thi Tiêu Nại rõ ràng như vậy.

Làm một hải vương trà xanh, tất cả lời từ chối đều giống thật mà giả, thoạt nhìn còn giống như lời mời gọi, dục cự còn nghênh, khiến người ta chìm đắm trong đó không thể tự thoát ra được.

Nhưng khi Thiện Sơ quyết định không làm trà xanh, thì đến sự dịu dàng giả dối cậu cũng từ chối bố thí, đột nhiên trở nên quyết tuyệt vô tình.

Tim Thi Tiêu Nại nảy mạnh, như thể nó đang quá tải, phảng phất bất kì lúc nào cũng có thể ngừng đập.

Hắn tràn ngập xót xa: "Thật sao? Một cơ hội cũng không cho tôi sao?"

"Từ 16 đến 18 tuổi." Thiện Sơ chỉ vào con số trên đồng hồ, "Tôi cho anh thời gian chưa đủ nhiều à? Không thể là không thể."

Thiện Sơ từ chối rất rõ ràng, thái độ cũng không hề tốt đẹp gì, thậm chí ngay cả một câu "xin lỗi" lịch sự, hay phát thẻ "người tốt" cũng không làm.

Thiện Sơ cảm thấy mình không có lỗi với Thi Tiêu Nại, mà Thi Tiêu Nại cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Chỉ bằng việc Thi Tiêu Nại từng bạo lực học đường Thiện Sơ, cậu hoàn toàn cảm thấy mình không cần phải xuống nước xin lỗi hắn.

Dù sao Thiện Sơ cũng là người lòng dạ hẹp hòi, thích tính toán.

Cậu như một thẩm phán lạnh lùng tuyên án tử hình.

Mà tù nhân đợi thẩm tra đã sớm ngờ được mình tội lớn khó thoát, bởi vậy thời điểm nhận bản án, đau khổ nhiều hơn kinh ngạc, thậm chí còn kèm theo một loại chua xót "quả nhiên là thế, tôi biết rồi."

Thi Tiêu Nại đã nghĩ đến tình huống như thế một ngàn vạn lần, nhưng khi điều đó thật sự xảy ra, hắn vẫn đau đớn tột cùng.

"Ừm, tôi biết rồi." Thi Tiêu Nại nhàn nhạt nói, "Vậy cậu còn cần tôi chứ?"

"Cái gì?" Thiện Sơ hỏi.

"Không phải cậu thích nhìn thấy bá tước Grey ghen vì cậu sao?" Thi Tiêu Nại cố nâng khóe miệng, mỉm cười, "Cậu cần một người công cụ không phải ư?"

"Cái này thì đúng." Thiện Sơ thẳng thắn, không hề có gánh nặng trong lòng, "Anh còn xung phong tình nguyện."

"Đương nhiên." Thi Tiêu Nại cố tỏ ra phóng khoáng thản nhiên, "Dù sao cũng tốt hơn là tìm người khác."

Nếu cậu đã cần một người công cụ, sao không thể là tôi?

Ít nhất tôi có năng lực, cũng rất vui vẻ để cậu lợi dụng.

Thiện Sơ vén tóc rối bên tai, "Để tôi suy nghĩ thêm."

Hờ hững đến có chút tàn khốc.

Cứ như vậy, một tiết trôi qua.

Lúc tan học, Thi Tiêu Nại cười khanh khách dán mặt đến gần: "Tôi lái xe chở cậu về nhé?"

Thiện Sơ nghĩ thầm: Thật là một người công cụ danh xứng với thực.

Thiện Sơ phất tay: "Hôm nay tôi tự lái xe."

Thi Tiêu Nại có chút mất mát.

"Hai ngày nữa đi." Thiện Sơ nói, "Tôi gửi tin nhắn cho anh sau."

Thi Tiêu Nại nghe vậy, giống như một phi tần ở lãnh cung nghe nói "Hai hôm nữa trẫm lật thẻ¹ ngươi", trong lòng tạ chủ long ân, không đành lòng nhìn Thiện Sơ.

¹ Quy tắc thị tẩm hồi xưa, tên các phi tần sẽ được khắc trên các thẻ gỗ, sau đó Hoàng đế sẽ lựa chọn thẻ bài, người được chọn sẽ hầu hạ vua trong tối ngày hôm đó.

Thiện Sơ tự mình lái xe về nhà bá tước.

Liên tục hai ngày cậu đều như bình thường, phải đi học thì đi học, cần ăn cơm thì ăn cơm.

Chỉ là... Buổi tối ngủ không ngon lắm.

Cậu không hề biết mỗi đêm khi cậu chìm vào giấc ngủ, đều có một vị khách không mời mà đến phòng của cậu.

Đúng thời gian, cậu chìm vào một giấc mơ êm đềm.

Thiện Sơ ngủ mê man, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi thả lỏng, khẽ nhếch, bất kể là ngón tay hay là thứ gì khác, đều có thể dễ dàng tiến vào.

Thiện Sơ mặc một chiếc áo ngủ lụa rộng rãi, ngay cả khi không có kẻ xấu thâu hương trộm ngọc ghé thăm, vạt áo ngủ của cậu cũng sẽ nới lỏng theo tư thế ngủ thay đổi.

Chỉ cần cởi lớp chăn bông vướng víu, có thể thấy được tiểu mỹ nhân trong bộ quần áo rộng rãi, không chỉ có xương quai xanh lộ ra, mà còn có cả lồng ngực trắng nõn ------ đôi lúc, còn có thể nhìn nhiều thứ hơn nữa.

Mà tặc tử chột dạ chưa bao giờ dám động chạm chính diện, e sợ buổi sáng mỹ nhân soi gương sẽ phát hiện vết tích.

Người hầu tóc vàng quá phận luôn cẩn thận lật úp thân thể mềm mại của cậu chủ trẻ tuổi, mê đắm làm càn hôn lên tấm lưng trần của cậu, khi không kìm lòng được, nhất định sẽ để lại những dấu hôn loang lổ trên làn da lưng trắng nõn nà, vô cùng nổi bật.

Hắn liên tục dùng môi, dùng lưỡi, di ngón tay lần theo vết tích, tựa như một tín đồ sùng đạo.

Thiện Sơ vẫn say giấc.

Nhờ mỗi đêm trước khi ngủ đều uống một ly sữa bò.

--------

Hôm nay, là ngày Thiện Sơ lật thẻ Thi Tiêu Nại.

Sáng sớm trên bàn ăn, cậu tiện tay gửi tin nhắn, cất điện thoại cẩn thận, nói với quản gia: "Tối nay cháu không về ăn cơm."

Quản gia gật đầu đáp lời.

Bá tước Grey ngẩng đầu lên, hỏi: "Học viện có hoạt động gì sao?"

"Không, công chuyện cá nhân." Thiện Sơ trả lời.

Thiện Sơ nói bốn chữ "công chuyện cá nhân", đại khái chính là muốn biểu đạt "Anh đừng hỏi, không định nói cho anh."

Bá tước Grey xã giao chuyên nghiệp, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Thiện Sơ, hắn gật đầu, chỉ là trong mắt lóe lên vẻ không hài lòng.

Hắn ghét mất quyền kiểm soát, đặc biệt là Thiện Sơ.

Tại sao Thiện Sơ không chịu ngoan ngoãn ở nhà?

Hơn nửa đêm đi ra ngoài, muốn làm gì?

Chiều tối, Thi Tiêu Nại lái xe thể thao phong cách dừng trước cổng biệt thự.

Bá tước Grey đứng ở lầu hai nhìn xuống, thấy Thiện Sơ mặc một bộ tây trang gọn gàng, nổi bật thân thể nhỏ bé vô cùng xinh xắn, chạy về phía Thi Tiêu Nại đang đứng cạnh xe ------- quá chướng mắt, tình huống này giống như một chú mèo mình nuôi đến thoải mái, một thân không dính nước nhào đến chân người khác.

Sao có thể không khó chịu?

Thi Tiêu Nại ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu hai, đón lấy ánh mắt bá tước Grey, khiêu khích hất cằm nở nụ cười.

Ngay sau đó, hắn liền cúi đầu, vô cùng lịch thiệp mở cửa xe thay Thiện Sơ, mời cậu lên xe.

Sau khi cả hai đã yên vị, xe thể thao nhanh chóng rời đi.

Trong xe, Thi Tiêu Nại ngữ khí ngả ngớn hỏi: "Tiểu mỹ nhân, cậu muốn đi đâu ?"

Thiện Sơ chọn vị trí trên định vị của ô tô.

Thi Tiêu Nại nhìn thấy nơi Thiện Sơ muốn đến, hết sức ngạc nhiên: "Cậu..."

"Không được à?" Thiện Sơ nháy mắt mấy cái, "Anh từng đi chưa?"

"Chưa bao giờ." Thi Tiêu Nại nhìn dòng chữ in lớn "Câu lạc bộ hầu nam", cảm thấy mơ hồ" "Cậu đến đó làm gì?"

"Tìm người hầu." Thiện Sơ nói, "Tóc vàng mắt xanh, da trắng."

Thi Tiêu Nại có chút không hiểu nổi : "Gần đây cậu thích cái này lắm à?"

"Đúng." Thiện Sơ nói, "Hay là anh cũng tìm thử một người xem, nói không chừng lại thích?"

Thi Tiêu Nại cười khổ: "Không cần, khẩu vị của tôi rất ổn định. Thích gì chính là cái đó, không tùy tiện thay đổi."

"Đừng có sến súa như vậy" Thiện Sơ như một người bạn cũ ra sức khuyên nhủ, "Sao cứ phải treo cổ trên một cái cây? Anh còn có cả một khu rừng nha!"

Thi Tiêu Nại cười không nói thêm gì.

Thi Tiêu Nại không biết Thiện Sơ làm cách nào tìm được địa chỉ của câu lạc bộ nam hầu này.

Loại câu lạc bộ như thế tương đối bí mật, phải có thẻ hội viên, không dễ bị tìm ra.

Thiện Sơ lại là một hội viên ở đây, khiến Thi Tiêu Nại khiếp sợ.

Nhưng điều làm cho Thi Tiêu Nại sốc hơn là Thiện Sơ dùng thẻ hội viên ghi tên Du Niệm.

"Du, Du Niệm... ?" Thi Tiêu Nại ngạc nhiên.

Thiện Sơ gật đầu: "Đúng vậy, anh ta giới thiệu, không thì tôi chẳng biết có một chỗ như thế này."

Thi Tiêu Nại thật sự giật mình: "Không nghĩ Du Niệm lại theo con đường hoang đường đến thế?"

"Anh ta nói là tới làm nghiên cứu." Thiện Sơ trả lời, "Cái gì mà nghiên cứu tâm lý xã hội...Tôi cũng không hiểu. Nhưng anh ta nói với tôi 'Tìm thú vui không có gì đáng xấu hổ, làm gì phải giấu giấu diếm diếm'."

Nói xong, Thiện Sơ cười tinh nghịch.

Thiện Sơ một mình đi vào, nói với Thi Tiêu Nại: "Anh đừng có đi cùng tôi."

Thi Tiêu Nại ngạc nhiên, lạc lõng: "Cậu dùng xong thì ném?"

"Chúng ta chơi nam hầu cùng một phòng thì kì cục quá." Thiện Sơ giải thích, "Tôi không có mặn như vậy."

"..." Thi Tiêu Nại khựng lại trong nháy mắt, "Cậu thật sự tới chơi nam hầu?"

Thiện Sơ nháy mắt mấy cái: "Tôi có chừng mực. Anh tự chơi đi."

Nói rồi, Thiện Sơ liền bước đến phòng của mình.

Thiện Sơ vào phòng, yêu cầu quản lý tìm một nam hầu từ 18 đến 20 tuổi, tóc vàng, mắt xanh, da trắng, xinh đẹp.

Nghe được yêu cầu rõ ràng như vậy, quản lý lập tức cảm thấy khó khăn, mãi mới mang được một nam hầu miễn cưỡng đáp ứng điều kiện đến trước mặt Thiện Sơ.

Thiện Sơ nhìn một chút, nói: "Người này là đẹp nhất ở chỗ ông rồi sao?"

Cuối cùng cũng thỏa hiệp chọn một mỹ nam 20 tuổi.

Mỹ nam mặc đồ hầu, nửa quỳ trên mặt đất, dâng trà cho Thiện Sơ.

Thiện Sơ nhận tách trà, quan sát tỉ mỉ nam hầu, duỗi tay nhấc cằm cậu ta, cụp mắt hỏi: "Cậu đánh phấn nền?"

Nam hầu ngẩn người: Kinh doanh nhan sắc, nhất định phải trang điểm.

Nam hầu chớp mắt: "Dạ..."

Nói chung, đàn ông theo nghề này trang điểm là hết sức bình thường, hơn nữa kiểu tóc cũng đã qua tạo kiểu cầu kì.

Thiện Sơ lấy tay đụng chạm vào mái tóc khô cứng vì vuốt keo, vô cùng ghét bỏ rút tay, dùng khăn giấy lau ngón tay, trong lòng nhớ lại cảm xúc mềm mại khi chạm tóc bá tước Grey.

"Cậu nhuộm tóc vàng." Thiện Sơ khẳng định.

"Tóc thật của tôi cũng là màu vàng." Nam hầu khó chịu trả lời, còn dùng tay vén tóc, để lộ chân tóc để Thiện Sơ xem màu tóc gốc của cậu, "Nhưng không nhạt như vậy."

Đừng nói là người bình thường, nhiều minh tinh tóc vàng đều nhờ cậy thuốc nhuộm, rất khó có ai vừa sinh đã sở hữu mái tóc vàng nhạt óng ánh.

Người hầu ngẩng đầu lên, nỗ lực trưng ra đôi mắt nai tơ, hòng khơi dậy thú tính của Thiện Sơ.

Thiện Sơ nhìn cậu ta trợn tròn đôi mắt, nói: "Cậu đeo kính áp tròng xanh lam."

"..."

Mỹ nam trời sinh có đôi mắt xanh thẳm hay vàng nhạt đều rất khó tìm, bởi vậy có rất nhiều người tận dụng kính áp tròng để tạo ra màu mắt xanh rực rỡ. Chỉ là không ngờ...

Ánh mắt Thiện Sơ sắc bén đến thế.

Ngược lại không phải do Thiện Sơ qua xoi mói, mà là cậu tiếp xúc với bá tước Grey tóc vàng, mắt xanh, da trắng, chân dài tự nhiên lâu ngày, rất khó để chấp nhận thứ phẩm, hàng nhái.

Nói không chừng, "20 tuổi" của tên nam hầu này cũng là giả.

"Được rồi." Thiện Sơ mất hết cả hứng, "Cậu đi ra ngoài đi."

Tuy vậy, Thiện Sơ vẫn hào phóng cho cậu ta một ít tiền boa.

Thật ra Thiện Sơ đến đây một chuyến không phải vì ngắt hoa, chỉ dạo một vòng mà thôi.

Kế hoạch ban đầu của cậu là uống một tách trà rồi rời đi, thuận tiện nhìn trai đẹp bổ mắt. Tất nhiên cậu sẽ không chạm vào ai khác ngoại trừ bá tước Grey, đơn giản chỉ muốn nhìn thử một chút, sau đó về nhà.

Kết quả cậu còn không uống hết một tách trà ----- hồng trà ở chỗ này kém xa ở biệt thự bá tước.

Nam hầu cũng vậy.

Căn bản không nhìn nổi.

Vì vậy, Thiện Sơ cấp tốc tính tiền rời đi.

Thi Tiêu Nại cũng vui vẻ đuổi theo, đưa Thiện Sơ về tận nhà bá tước.

Nhìn Thiện Sơ hạnh phúc bay nhảy như chim nhỏ về tổ, Thi Tiêu Nại cười khổ không nói.

Đối với Thi Tiêu Nại, Thiện Sơ rời nhà rất nhanh đã về.

Nhưng với bá tước Grey mà nói, Thiện Sơ vắng nhà lâu như một thế kỷ.

Thiện Sơ về phòng ngủ, lại nhấn chuông phục vụ.

Bá tước Grey mặc trang phục hầu nam nhanh chóng có mặt.

Thiện Sơ nhìn mỹ nhân tóc vàng trăm phần trăm trước mặt, đáy mắt hiện vẻ tán thưởng.

Nhưng tâm trạng bá tước Grey có chút không vui, khi hắn tiến đến thay quần áo cho Thiện Sơ, hắn có thể ngửi rõ mùi son phấn nồng đậm trên người cậu, bởi vậy, bá tước Grey không khó để đoán ra được Thiện Sơ đã đến nơi nào.

Bá tước Grey nhíu mày: "Thiếu gia đi đâu vậy? Sao lại ngửi được mùi nước hoa kém chất lượng?"

"Thật à?" Thiện Sơ quay đầu nhìn bá tước Grey, nhướng mày khiêu khích, "Tôi đến câu lạc bộ hầu nam XX, nghe nói là một nơi cao cấp."

Trái tim bá tước Grey chùn xuống khi nghe câu trả lời, thiếu chút nữa không khống chế được xé rách quần áo trên tay: "Sao ngài lại muốn đến một nơi như thế."

"Nghe nói chỗ ấy có nam hầu tóc vàng đẹp đẽ." Thiện Sơ nhìn gương, nói với bá tước Grey.

Con ngươi bá tước Grey thâm trầm, nhưng lại giả vờ hóa thành bộ dạng cún con đáng thương: "Lẽ nào tôi không thể thỏa mãn thiếu gia sao?"

"Anh rất tốt." Thiện Sơ thờ ơ phán một câu, sau đó bưng sữa bò nóng, uống một hơi cạn sạch.

Sữa bò của hôm nay lại càng ngọt ngào.

Thiện Sơ nhíu mày, không hỏi gì nhiều.

Mà Thiện Sơ cũng ngủ say hơn so với khi trước.

Kẻ trộm hương tối nay lại táo tợn, to gan hơn bao giờ hết.

"Lẽ nào tôi không thể thỏa mãn thiếu gia sao?" Hắn thấp giọng hỏi.

Cùng lúc đó, đôi chân mảnh mai của thiếu gia lộ ra giữa không trung, không chỗ nào bí mật.

Nam hầu vượt quá giới hạn tuy rất hung hãn, nhưng cũng không dám thật sự xâm phạm cấm địa, chỉ quanh quẩn ở cửa, đột nhiên tình cờ đẩy vào một chút, rồi lại lập rút khỏi.

Thiện Sơ ngủ rất sâu, thân thể gần như cuộn lại, cậu không hề hay biết, hai chân bị nâng lên, khép lại, đong đưa...

Khi mọi chuyện kết thúc, trên cái bụng phẳng lì của cậu chủ nhỏ dính bọt trắng như sữa bò.

Nam hầu ôn nhu dùng khăn ướt giúp cậu lau chùi.

Chân của Thiện Sơ vì ma sát mà để lại vết hồng, nam hầu cúi người nhẹ nhàng thổi, giống như là đau lòng, cũng như đang hưng phấn, trong lòng khẩn trương: Chỗ này để lại dấu vết...Thiếu gia có nhận ra không?

Hắn không biết mình đang sợ thiếu gia phát giác mọi chuyện, hay là hi vọng thiếu gia sẽ sớm phát hiện nữa...

______^_^______

Mình không cho rằng Thi Tiêu Nại đáng thương!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net