- Chương 32: Sư phụ lại game over

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý nghĩ này khiến Sở Băng Hoàn sợ hãi.

Hoa Triệt nhìn thẳng y.

Sử dụng tuyệt chiêu 'Lưu Phong Thính Tuyết' trước ba năm, lúc so kiếm thì hiểu nhau như có thần giao cách cảm. Không hề lạnh lùng, ngược lại còn lẽo đẽo theo hắn đến tận chân trời góc biển. Cũng chẳng thấy một lòng hướng đạo, thay vào đó là hối thúc hắn thực hiện hôn ước.

Hay là... Sở Băng Hoàn cũng trùng sinh?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Hoa Triệt. Hắn không dám khẳng định nhưng cũng không thể xem thường. Nếu đúng là y trùng sinh thì hắn phải làm sao bây giờ?

'Hay là tại bản thân suy nghĩ nhiều?' Hai người đều tự hỏi lòng mình.

Chắc hẳn là vậy, với tính cách của y thì làm sao có thể đối với người khác thế này thế nọ... Cho dù không muốn phi thăng thành tiên thì cũng không có khả năng đeo bám theo mình. Y không hận mình sao?

"Không biết xấu hổ."

"Không đội trời chung."

"Chính tà bất lưỡng lập."

"Nếu còn đụng vào ta sẽ tự tuyệt kinh mạch ngay lập tức."

Đó toàn là những lời thốt lên từ tận đáy lòng của y.

Hắn rối tung rối mù...

"Hai người..." Mộ Dung Táp trợn tròn hai mắt. Anh chàng từng cho rằng Hoa Triệt đã lợi hại lắm rồi. Ai ngờ ngày thường đánh hắn đến tè ra quần chỉ là luyện tập chơi chơi, đây mới là ra tay thật sự, quá siêu!

Chiêu thức vừa rồi đã nhẹ nhàng hóa giải tất cả những chiêu số của Sở Băng Hoàn, quả thật là thần thông quảng đại.

Lưu Phong Thính Tuyết, Tễ Vũ Thanh Phong.

Hai chiêu này hiếm khi xuất hiện cùng nhau, bởi vì nếu Sở Băng Hoàn đã ra tay thì không còn chỗ để Hoa Triệt biểu hiện, ngược lại, hắn đã xuất chiêu thì không cần y hỗ trợ.

Lần xuất hiện duy nhất ở kiếp trước là lúc Ma Tôn đến Vân Thiên Thuỷ Kính tìm Vân Miểu Tiên Quân. Hai người cầm kiếm vung tay đánh nhau.

Lúc đó, Sở Băng Hoàn đã chất vấn đối phương: "Bên ngoài người ta tố cáo Ma tôn giết sạch hai mươi sáu hộ gia đình, máu chảy lênh láng, chó gà không tha."

Hắn thừa nhận: "Đúng vậy."

"Tại sao?" Cho tới giờ phút đó, Sở Băng Hoàn cũng không tin hắn sẽ điên cuồng và tàn nhẫn như vậy.

Hoa Triệt cười thật sâu, khóe môi cong lên trông vô cùng khát máu: "Thích giết thì giết, chỉ cần biết bọn họ là do chính ta giết, không có ẩn tình cũng chẳng có sai lầm. Khác với Thượng Thanh, mạng của năm ngàn đệ tử đó không phải là ta gây ra, còn chuyện này không oan uổng chút nào."

"Ma Tôn Hoa Triệt độc ác tàn nhẫn, một lời không hợp là giết hết cả nhà. Bọn họ đã từng giết ta nhưng bây giờ lại sợ ta, nghe đến tên ta là tay chân run rẩy. Cách xa ngàn dặm không dám đến gần sợ vì sợ đụng phải ta sẽ gặp rủi ro."

"Ta rất thích thú với việc đó."

Hắn ném Tễ Phong sang một bên rồi giang hai tay đi về phía y, để Thính Tuyền chĩa thẳng vào ngực và nở nụ cười mãn nguyện: "Vân Miểu Tiên Quân, trừ ma vệ đạo báo thù thay cho bọn họ đi."

Hắn nói thật lòng, hắn muốn chết trên tay y. Trước sau gì cũng chẳng muốn sống nữa, chi bằng đẩy hết công lao cho Sở Băng Hoàn. Để y trở thành đại anh hùng trừ hại cho dân.

Nhưng mà... Hoa Triệt bỗng dưng cảm thấy lưu luyến. Hắn tương tư y cả một đời, vậy mà đến lúc chết vẫn còn mang danh trai tân, chẳng phải rất uổng phí hay sao?

Vì vậy, hắn đã lợi dụng tình thế bắt cóc Sở Băng Hoàn.

Mộ Khải Niên ngã ngửa ra ghế: "Hai đứa nhỏ này... thật là tuyệt vời!"

"Trời đất! Tụi nhỏ mới mười bảy tuổi thôi đó." Trưởng môn phái Vô Cực Kiếm Tông hét lên.

Lần đầu tiên, chưởng môn Xích Dao Phái không đấu đá với Vô Cực Kiếm Tông, trái lại còn đồng tình cảm thán: "Kiếm pháp này quá xuất thần!"

Văn Nguyên ôm đầu ngã trên người Lâm Ngôn: "Cửu sư đệ, không được, ta chóng mặt quá, không thoải mái..."

Bàn chân trước của Mộ Dung Táp bị đóng băng vừa xong, liền tới lượt dòng nước ấm áp làm cho giật mình, chợt lạnh chợt nóng như muốn chết đi sống lại: "Đều là người nhà, hai đệ tém tém lại một chút!"

Đều là sư xuất đồng môn tại sao lại đánh nhau cật lực như vậy? Dù sao thì hạng nhất và hạng hai trước sau gì cũng thuộc về Linh Tiêu Bảo điện. Đó là còn chưa tính đến hạng ba của bổn thiếu gia ta đây.

Nghĩ tới đây, Táp Táp dâng trào sung sướng trong lòng, lần đầu tiên tham dự hội võ đã đạt thành tích tốt thế này... Không thể khiêm tốn được.

Sở Trường Phong có thể nhìn thấu: "Hai đứa nhỏ này thực lực ngang nhau, cứ tiếp tục đánh nhau như vậy e rằng ngày mai sẽ không phân thắng bại."

Trưởng lão Càn Dương thở phào nhẹ nhõm, vén tay áo lau mồ hôi trên trán: "Đã vậy, trong vòng ba chiêu xác định người thắng. Ai đánh vào mệnh môn trên cổ đối phương trước sẽ thành quán quân."

Mọi người đều đồng ý, hai đối thủ trên võ đài cũng hoàn toàn đồng tình.

Sở Băng Hoàn xuất kiếm trước, Hoa Triệt vung tay phản đòn. Đường kiếm bóng bẩy chói mắt, lưỡi kiếm sắc bén khiến người ta kinh hãi, ánh sáng lạnh lẽo bao trùm toàn bộ khuôn viên thi đấu. Đệ tử bên ngoài gần như không thể lại gần được, đành phải lùi ra sau để tránh tai bay vạ gió rước xui xẻo vào thân.

Cuối cùng, Hoa Triệt nắm được cơ hội sải bước tiến đến, chuyển Tễ Phong về phía tay trái, đồng thời vươn tay phải ra sau gáy Sở Băng Hoàn.

Y phản ứng nhanh không kém, giơ chân gạt ngang chân đối phương. Hắn mất trọng tâm ngả người về phía sau, theo bản năng nắm vào bất cứ cái gì trong tầm tay, vô tình giật tung giây cột tóc của Sở Băng Hoàn.

Mà Sở công tử cũng vô thức dang tay, vững vàng ôm lấy eo người thương đang trên đà ngã xuống.

Trăng treo trên cao, mây gió khẽ khàng, thời gian như ngưng đọng.

Vòng eo của Hoa Triệt thon thả hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của y, nhưng cũng vô cùng dẻo dai, không hề có cảm giác mềm yếu như của thiếu nữ. Xương cốt cũng nhuyễn, chỉ cần y tăng thêm chút lực là có thể dễ dàng bẻ gãy.

Hoa Triệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó thắt lưng bỗng nhiên có cảm giác siết chặt. Ánh mắt tập trung vào cảnh tượng 'đảo ngược' trước mặt hồi lâu cũng chưa có phản ứng.

Gió đêm hiu hiu thổi. Dường như Sở Băng Hoàn đã quên mất hôm nay là ngày nào, mê man nhìn người trong tay mình. Suối tóc đen phất phơ theo gió khẽ mơn trớn trên ngực Hoa Triệt.

Ánh trăng vằng vặc bao phủ khắp nơi.

Y khoác trên mình trường bào trắng tinh. vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt xoáy sâu vào người trong vòng tay, khóe miệng mấp máy muốn nói lại thôi.

Hắn mặc bộ áo đỏ lộng lẫy, đôi mắt phượng phản chiếu dòng sông ngân hà mênh mông bất tận.

Mọi người: "..."

Mai Thải Liên bật dậy: "Sở Băng Hoàn!"

Mộ Dung Táp ngỡ ngàng hồi lâu mới tìm lại âm thanh: "Ở trước mặt mọi người mà dám suồng sã thế hở."

Hắn nhanh chóng rút khỏi cánh tay của y, sau đó trả lại sợi dây buộc tóc dệt từ băng lụa. Trái với vẻ bình tĩnh của Sở công tử, Hoa Triệt đỏ mặt tay run: "Ngượng chết được!"

Mai Thải Liên sắc mặt tái nhợt: "Băng Hoàn! Con đang làm trò gì vậy."

Sở Băng Hoàn xoay người nhìn mẹ mình đang nổi giận đùng đùng: "Đỡ đệ ấy một chút."

Mai Thải Liên tức đỏ cả mặt: "Con gọi đó là đỡ sao?"

"Vậy thì có sao?" Sở Băng Hoàn dùng lý nói chuyện, "Con và đệ ấy có hôn ước, cho dù có thân mật đôi chút cũng không có gì quá đáng."

Mọi người: "!!!"

Mộ Khải Niên: "Hôn ước là sao?"

Tạ Vãn Đình sửng sốt: "Thì ra Sở công tử đã có hôn ước, nhưng sao chưa bao giờ nghe nhắc tới?"

"Sở Thiên Ngu và Hoa Tình Không đã đính hôn?"

"Đính hôn từ trong bụng mẹ?"

"Trời ạ, trời ạ, chẳng trách Sở công tử một lòng một dạ trong sạch, gạt bỏ những nữ tu khác. Thì ra hắn đã có người trong lòng."

"Thật là một đoạn giai thoại."

"Này hai người này tài mạo song toàn, xứng đôi vừa lứa."

Mộ Dung Táp không thể tin vào tai mình, ngày thường thất sư đệ kín như hũ nút chẳng hé răng lấy nửa lời. Ai ngờ lại chơi lớn như vậy, công khai tuyên bố trước mặt các trưởng lão ở giữa đại hội, hẳn là mượn cơ hội bố cáo thiên hạ luôn một thể.

Hoa Triệt cũng trợn tròn đôi mắt: "Sở Băng Hoàn, huynh đang nói cái gì?"

Sở Băng Hoàn bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Sự thật thôi mà!"

Hoa Triệt: "..." Không thể phản bác.

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng sôi nổi.

Mai Thải Liên suýt nữa nôn ra máu!!!

Hôn ước, thật nực cười! Nàng ta chưa bao giờ đề cập đến chuyện này trước mặt người ngoài, là bởi vì trong lòng không coi trọng cuộc hôn nhân này. Mặt khác, Mai Thải Liên cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến nó! Chỉ vì một chút cao hứng của bề trên mà hại Băng Hoàn cả đời, quá vô trách nhiệm. Hoa Triệt xuất thân trong gia đình như vậy, không cha không mẹ, dựa vào cái gì để kết thành thông gia với Vân Thiên Thủy Kính.

"Khụ khụ!" Cũng may Lộ Minh Phong làm chủ được tình huống, trưởng lão Càn Dương vội vàng lớn tiếng tuyên bố: "Hoa Triệt đến từ Linh Tiêu Bảo Điện, thắng!"

Thượng Thanh náo động!

Trưởng lão Càn Dương đích thân rung chuông cổ, chim bay tán loạn, tiếng chuông rền vang khắp dãy núi Côn Lôn.

"Sư phụ tỉnh rồi?" Trang Tiểu Nhị vui mừng khôn xiết, chạy đi bưng trà rót nước.

Trang Điền chìm vào giấc ngủ tựa hồ như cách xa một thế giới, nghe thấy tiếng chuông cổ, ông giật mình ngẩn người: "Hội Võ Vạn môn kết thúc?"

Trang Tiểu Nhị: "Dạ, đúng vậy!"

"Ồ." Trang Điền thở phào nhẹ nhõm, so với lúc trước khi ngất đi thì ông bình tĩnh hơn rất nhiều. Chưởng môn Linh Tiêu gạt nhẹ lá trà trên nắp chén, thổi thổi rồi nhấp một ngụm. Kết quả đã rồi, không cần lăn tăn thêm nữa. Với vai trò là sư phụ ông vô cùng hài lòng, đệ tử nhà mình đứng trong danh sách năm mươi tu sĩ giỏi nhất đủ cho Trang Điền vui vẻ suốt năm.

"Sư phụ, sư phụ, sư phụ!" Văn Nguyên hoảng hốt chạy vào, lúc qua ngặt cửa còn vướng một cái xém nữa té té lộn nhào đến trước giường, "Kết kết thúc! Sư phụ, hạng, hạng, hạng ba là Mộ Chiêu Diêu."

"Phụt..." Trang Điền phun hết nước trà.

Văn Nguyên không khỏi lo lắng nói tiếp: "Sở Thiên Ngu hạng nhì."

Trang Điền cứng đờ, mặt ngáo như husky*.

Văn Nguyên mấp máy môi thật lâu: "Quán quân, Hoa Tình Không."

Trước mắt Trang Điền tối sầm, duỗi thẳng cẳng ra đất, game over.**

*****

(*) chỗ đó bản QT để là 'cẩu'. Edit 'ngáo như chó' thì thô quá.
(**) nguyên văn bản QT, editor không chế chỗ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net