- Chương 37: Nhắc lại chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Minh Phong ngoan cố chống cự, tìm cách phong ấn bí cảnh hòng kéo tất cả mọi người vào chỗ chết. May mắn thay, ở thời điểm quan trọng, Tạ Vãn Đình kịp thời tấu lên giai điệu khiến tâm thần Lộ Minh Phong rối loạn. Sở Trường Phong và Mộ Khải Niên lợi dụng thời cơ chặn đường lui của gã.

Chưởng môn Thượng Thanh điên tiết dự định tự mình kích nổ kim đan. Song Sở Trường Phong phản ứng quá nhanh, theo bản năng của y tu đẩy Mộ Khải Niên sang một bên. Tuy cốc chủ tránh được sát chiêu nhưng lại bị thương không nhẹ.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một nhóm tu sĩ hợp sức kịp thời điều khiển khốn tiên tác bắt sống Lộ chưởng giáo giam lại trong bí cảnh chờ xử lý.

Khi mọi người định thần lại thì chợt nhận ra Lộ Hào đã chạy thoát.

Hoa Triệt tựa vào đầu giường, trong tay cầm chén thuốc, giữa lông mày rơi rớt vài sợi tóc mai, vẻ mặt đanh lại: "Chạy?"

Mộ Dung Táp gật đầu xác nhận: "Nhất định là có đồng lõa. Trưởng lão Càn Dương rất tức giận, hạ lệnh truy nã trên toàn cửu châu."

Hắn ngửi thấy mùi thuốc quá đắng, trầm ngâm một hồi.

Táp Táp đoán được sư đệ nhà mình có tâm sự: "Đừng lo, một thằng nhóc mười sáu tuổi thì làm được gì? Ta chống mắt lên xem hắn có thể chạy đi đâu? Trên người đeo tội, toàn tu tiên giới sẽ không tha cho hắn."

Hoa Triệt ưu tư trả lời: "Đạo tu không chứa chấp nhưng ma tu thì..."

"Này, này, này, huynh cho rằng Lộ Hào sẽ chạy qua Phần Tình Điện?" Mộ Dung há hốc mồm hoài nghi, "Hoa huynh, huynh phát sốt rồi hồ đồ luôn rồi. Lộ Hào vô dụng như vậy làm sao lọt vào mắt Ân Vô Hối cơ chứ. Chưa nói đến Phần Tình Điện, hắn có thể sống sót quá ba ngày ở ma giới khắc nghiệt thì ta tự nguyện viết ngược tên của mình."

Hoa Triệt lẩm bẩm: "Táp Dung Mộ, Ngốc Mộ Dung."

"Này!" Mộ Dung Táp ra vẻ khó chịu, "Đừng tưởng rằng ta không nghe được huynh nói gì."

Sở Băng Hoàn vừa mở cửa đi vào, Hoa Triệt vội vàng hỏi: "Chú huynh thế nào rồi?"

Y tránh né câu hỏi của hắn, thấy chén thuốc vẫn còn nguyên bèn thay đổi sắc mặt: "Sao còn chưa uống?"

Hoa huyên thuyên bị bắt tại trận, lương tâm cảm thấy cắn rứt nên tìm cớ: "Nóng quá, để nguội rồi mới uống."

Sở Băng Hoàn giả vờ tin vào lý lẽ buồn cười của hắn, đồng thời đi gần lại hai bước, lấy ra từ trong ngực một túi mứt hoa quả.

Đôi mắt Hoa Triệt lấp lánh như ánh sao, theo bản năng giơ tay muốn lấy. Nhưng nửa đường bị y bắt lại, ngữ điệu tàn nhẫn: "Uống thuốc trước đi."

Hắn không còn cách nào khác đành ngậm đắng nuốt cay uống thuốc.

Hương vị quen thuộc, công thức quen thuộc... Thà sốt cao mà chết còn sướng hơn là uống thuốc của y.

Sở Băng Hoàn thừa biết người thương nghiện đồ ngọt, nhưng y cũng biết ăn nhiều đường sẽ có hại cho sức khỏe. Nên không cho hắn ăn nhiều như vậy, chỉ khi nào uống thuốc mới rủ lòng từ bi. Hiện tại được chứng kiến biểu cảm đáng thương của Ma Tôn, Vân Miểu Tiên Quân có chút chạnh lòng.

Thôi kệ, còn gì quan trọng hơn vui vẻ hạnh phúc.

Sau khi giám sát bệnh nhân uống không còn một giọt, thầy thuốc mới rộng lượng đưa hết túi mứt cho hắn.

Biểu cảm nhăn nhó như khỉ ăn ớt của Hoa Triệt bỗng trở nên vui vẻ chỉ trong tích tắc. Hắn cho hết quả này tới quả khác vào miệng, hai má phồng lên.

Y khẽ cười, thái độ ôn hoà như nước.

Sau khi Hoa Triệt có thể bước xuống giường, việc đầu tiên hắn làm là đến bí cảnh thăm Lộ Minh Phong - nhân vật từng đứng trên đỉnh tu tiên giới, coi thường chúng sinh. Ngày trước từng là tôn giả quyền uy khó gần, được vạn người ngợi khen như vị thánh hiền. Ai ngờ chưa đến mười tiếng đồ hồ đã biến thành tù nhân bị mọi người la mắng, đánh đập.

Trong ấn tượng của Hoa Triệt. Lộ Minh Phong là người lạnh lùng nghiêm trang, đạo bào hoa lệ không nhiễm bụi trần, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ. Lần chật vật duy nhất là ở kiếp trước, khi gã quỳ mọp dưới chân đệ tử tài ba, người đầy máu tươi và bùn đất, và bị Hoa Triệt xé nát kim đan, đánh tan thần hồn. Cho dù là như thế, thần thái của lão vẫn toát lên vẻ uy phong lẫm liệt. Bề ngoài của lão trông rất đáng xấu hổ nhưng trong lòng lại rất tự tin, thoải mái. Ánh mắt kiêu ngạo một cách khó hiểu, thay vì run rẩy khi cái chết gần kề, chưởng giáo Thượng Thanh lại cười một cách điên cuồng, ngữ điệu thâm độc, tàn nhẫn reo lên lời nguyền rủa:

"Ta lấy thần hồn làm lễ vật, hạ cộng sinh chú lên ngươi và Lộ Hào. Hắn chết ngươi chết, ngươi chết hắn sống."

"Ngươi giết được ta thì sao chứ? Dòng máu của ta vẫn còn lưu lại trên dương thế. Bản tọa thắng, bản tọa vĩnh sinh bất diệt."

Lần này, Lộ Minh Phong cũng chật vật không kém.

Tuy nhiên, so với kiếp trước thì gã không còn kiêu ngạo nổi nữa, không còn ác ý nổi nữa. Chưởng giáo Thượng Thanh như con hổ bị nhổ răng lột da, bị hàng chục kết giới bao vây kín mít. Trên người chằng chịt vết thương do hàng loạt pháp khí tạo ra.

Nhục nhã ê chề!

Lão bị thương nặng vì mất máu quá nhiều, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ. Môi nứt nẻ, bong tróc. Mái tóc khô như rơm rạ bết lại sau lưng. Dây xích xuyên qua thân thể, chỉ cần cử động nhẹ, những chiếc gai ẩn sẽ nhô ra đâm sâu vào da thịt. Từng là con trời kiêu ngạo bây giờ biến thành thê thảm thế này...

"Cảm giác bị hành hạ thế nào?" Giọng nói của Hoa Triệt trong trẻo mượt mà, nếu nghe cẩn thận, thậm chí có thể cảm nhận được chút ân cần thoáng qua trong đó.

Ánh mắt vô hồn của Lộ Minh Phong đột nhiên trợn to. Lão như nhìn thấy rắn độc, hoặc ác quỷ trở về từ hỏa ngục. Người đã sống cả nghìn năm lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ vô cớ.

Lão tự cho rằng mình thấu hiểu nhân sinh, rành rẽ lục đạo luân hồi. Vậy mà chẳng thể nhìn thấu thằng oắt con trước mặt.

"Tại sao?" Lộ Minh Phong nhìn lâu thật lâu, chừng hơn một nén hương rốt cục mới lên tiếng. Ngữ điệu thều thào nặng nhọc như thể giây tiếp theo sẽ ho ra máu.

Hắn lạnh mặt, khoanh chân ngồi xuống cách tù nhân ba bước chân rồi nói: "Đoán xem tại sao?"

Lộ Minh Phong không chút do dự mở miệng hỏi: "An Dư là gì của ngươi."

Sau khi nghe lời này Hoa Triệt cười tủm tỉm, "Ngươi cho rằng ta trả thù cho An Du?"

"Chẳng lẽ không phải?"

"Hắn chỉ có thể coi như là một món nợ máu." Hoa Triệt trả lời, "Còn một trăm hai mươi sáu đệ tử, và mười ba mạng người vô tội ở trấn Minh Nguyệt."

Lão giật mình: "Thì ra ngươi đã biết..."

"Đừng nói lúc đó ngươi chỉ mặc một bộ quần áo màu đen, cho dù biến thành tro tàn, ta cũng nhận ra."

Chưởng môn Thượng Thanh rùng mình một cái, nghiến răng nghiến lợi nhào tới đâm vào kết giới.

Đột nhiên, khốn tiên tác toả ra ánh hào quang, vô số gai nhọn đâm vào huyệt đạo tù nhân. Linh lực theo kinh mạch truyền vào tứ chi. Đau đớn tột cùng buộc Lộ Minh Phong phải quỳ xuống đất. Lão giống như là một con cá sắp chết, thở hổn hển để giảm bớt đau đớn, hai mắt đỏ hoe, khóe miệng nứt ra: "Ta đắc tội với ngươi khi nào? Hoa Tình Không, ta đắc tội với ngươi khi nào? Tại sao lại muốn làm ta thảm hại như vậy?"

Hoa Triệt cụp mắt xuống, nhếch mép châm chọc: "Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ta hại ngươi? Ta hại ngươi khi nào? Những chuyện này không phải ngươi làm? Ta đổ oan cho ngươi hay sao? Bây giờ sự việc đã bại lộ, danh dự không còn, ngươi tự làm tự chịu, quả báo mà thôi!"

Lộ Minh Phong gần như phát điên, hoàn toàn không để ý đến sự đau đớn của thân thể rống hết sức vào mặt đối phương: "Tại sao ngươi biết bên trong Thượng Thanh Các có phòng tối! Tại sao ngươi biết dưới phòng tối có mật đạo! Tại sao ngươi có thể mở kết giới đi vào mật đạo? Tại sao ngươi có thể phá bỏ Cửu Cung Bát Quái trận! Tại sao ngươi có thể đi vào bí cảnh! Tại sao ngươi biết bí thuật Thượng Thanh?"

"Rốt cuộc, ngươi là ai? Trả lời bản tôn!"

Hoa Triệt chỉ lạnh lùng nhìn lão.

Sắc mặt Lộ Minh Phong tái nhợt, điên cuồng gào thét: "Ngươi là ai! Ngươi là ai! Giả, đều là giả! Ngươi là tiểu Vi đúng không? Hay là tiểu Khải? Ngươi trở về để báo thù, ngươi chiếm lấy thân thể của thằng oắt Tình Không. Ngươi là quỷ tu giống An Du. Từ quỷ giới trở về để tìm bổn tọa trả thù."

"Tiểu Vi, tiểu Khải..." Hoa Triệt cười buồn lẩm bẩm một mình, "Sư huynh và sư tỷ hoặc là đã đầu thai từ lâu, hoặc là... đã trở thành thức ăn cho quỷ tu."

Lộ Minh Phong cứng ngắc: "Ngươi..."

"Để ta kể cho chưởng giáo nghe một câu chuyện cũ..." Hoa Triệt nhìn lên bầu trời cao vời vợi, "Có một đứa bé vì hờn dỗi mà gia nhập môn phái mạnh nhất tu tiên giới để tu hành. Hắn nỗ lực vượt qua vòng khảo hạch, và may mắn được chưởng môn yêu thích. Bao nhiêu người hâm mộ, đố kỵ. Bản thân hắn cũng rất ngạc nhiên, tưởng đâu là nhờ phúc tổ tiên để lại"

"Hắn còn nhỏ nên thiếu suy nghĩ, thường hay bày trò nghịch ngợm. Vì chuyện này mà sư phụ không ít lần phạt quỳ, chép sách. Thực ra, trong đó có ba phần là hắn cố tình, ngỗ ngược và không tuân theo kỷ luật là muốn thu hút sự chú ý của sư phụ. Muốn sư phụ bỏ chút thời gian bận rộn ghé mắt nhìn hắn, dù đó là răn dạy trách phạt. Mỗi lần như thế hắn đều tự động nhận lỗi và lễ phép dâng lên chén trà Huyết Sâm tự pha."

"Bởi vì hắn biết, chỉ khi đó sư phụ mới có thời gian để uống chén trà."

Trong lòng Lộ Minh Phong như bị một nguồn lực vô hình bóp nghẹt, ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn Hoa Triệt: "Ngươi, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Hoa Triệt cười lạnh, nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra: "Trên đời này, hắn chỉ quý trọng có bốn người. Khương bà bà là một, hôn phu là hai, tiếp theo là sư đệ khờ khạo ngây thơ, và người cuối cùng chính là sư phụ mà hắn coi như cha."

"Cho nên khi người được gọi là cha ruột tới nhận thân, hắn đột nhiên bị đeo lên tiếng xấu. Lúc sư phụ đứng ra bênh vực đệ tử, hắn cảm thấy điều đúng đắn nhất từng làm là gia nhập Thượng Thanh Tiên Môn, bái Lộ Minh Phong làm sư phụ."

Lộ Minh Phong như bị sét đánh ngang tai: "Ngươi, ngươi nói cái gì vậy? Nói bậy bạ gì đó!"

Hoa Triệt tiếp tục: "Nhưng hắn không thể nào ngờ, sư phụ quý hóa giúp hắn, yêu thương và bảo vệ đệ tử, là không muốn lãng phí tâm huyết của lão. Không muốn nhìn 'vật nuôi' rơi vào tay kẻ khác."

"Nào ngờ, hắn phát hiện bí mật của sư phụ cho nên bị lão giết. Đáng tiếc, Ân Vô Hối tự nhiên lại nhúng tay cứu người. Lão càng không ngờ thiếu niên kia dám một mình quay lại xông vào hang cọp, khi sư diệt tổ, ngay cả Lộ Hào cũng..."

"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!" Lão chịu hết nổi rống lên như điên, miệng phun ra một ngụm máu, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Hoa Triệt như muốn giết người. "Ngươi nói cái gì, bổn tọa nghe không hiểu! Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Hoa Triệt mím nhẹ môi, một lúc sau mới từ từ đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Lộ Minh Phong đang điên cuồng. Trên môi cười như tỏa nắng: "Ta kể chơi, ngài nghe cho vui thôi, chớ bận tâm làm gì."

"Dừng lại, đừng đi, ngươi không được phép đi!" Lộ Minh Phong hét thảm thiết, "Lộ Hào, Lộ Hào đâu rồi?"

"Sợ tội bỏ trốn!" Hoa Triệt nhẹ nhàng trả lời, "Kẻ nhát gan như hắn, ngươi đoán xem hắn có thể sống được bao nhiêu ngày? Tu sĩ khắp nơi đang truy nã gắt gao, hắn có thể trốn ở đâu? Có thể là ma giới. Ha ha ha..."

Lộ Minh Phong run lẩy bẩy, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Hoa Triệt bổ sung thêm: "So với việc gia nhập địa bàn của Ân Vô Hối thì tự sát sẽ sung sướng hơn nhiều. Ngài thấy thế nào?"

Từng lời, từng lời đâm thẳng vào tim gan làm tan nát cõi lòng.

Lộ Minh Phong ngồi sụp xuống đất không nói gì.

Hoa Triệt nói đúng, Lộ Hào không đi ma giới thì thôi, nếu như đi ...

Ân Vô Hối luôn là kẻ thù không đội trời chung với Chưởng môn Thượng Thanh. Con trai lão mà chạy đến chỗ địa bàn của Ma Tôn thì dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết kết quả ra sao.

Thay vì lo cho Lộ Hào, ngài nên lo lắng cho mình thì hơn. Mấy chục vạn tu sĩ đang chờ đưa ngài ra trừng trị trước công chúng..." Hoa Triệt cười đầy nham hiểm. "Chỉ cần tưởng tượng thôi đã là đã thấy sướng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net