Chương 37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khanh khách nói, thấy thần sắc Tống Vi căng thẳng thì bật cười: "Tại sao không?"

"Ta biết tam muội muội là thương người nhất." Tống Vi khen nàng một câu, sau đó bảo Niệm Nguyệt mời Lan Thương tới.

Niệm Nguyệt lâu không được chạy chân, lập tức giơ chân chạy. Chưa hết một chén trà nhỏ đã đem Lan Thương cùng Tĩnh Niệm đến.

Tĩnh Niệm đã lâu không gặp Tiểu Thất Tuyết Diên, lúc này vui vẻ vô cùng, lén làm mặt quỷ với nhau, cũng nghĩ đến tới tối sẽ uống rượu.

Lan Thương thấy ngón tay Thanh Phong ngâm vào trong nước, đầu ngón tay đỏ bừng, có chút đau lòng, hỏi nàng: "Ta tới có được không?"

Thanh Phong không khách sáo với hắn, đứng dậy nhường chỗ cho hắn, lại thấy hắn duỗi thẳng cánh tay chỉ chỉ ống tay áo mình, vì thể tiến lên giúp hắn kéo ống tay áo lên. Ngón tay lạnh lẽo vô tình chạm phải da thịt hắn, khiến trong lòng hắn trở nên dịu dàng.

"Được." Thanh Phong kéo ống tay áo hắn lên, nói.

"Đa tạ." Lan Thương cười với nàng: "Làm phiền tam tiểu thư giúp một chút được không?"

"?"

Lan Thương chỉ chỉ vào mặt mình, một cái vẩy cá đang dính trên mặt. Thanh Phong cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau vẩy cá kia xuống, giương mắt lại thấy Lan Thương đang cười với nàng, nụ cười ấy rất tươi, không biết nên miêu tả như thế nào, nó giống hồng mai nở rộ giữa trời tuyết, cực kỳ rực rỡ.

Thanh Phong lắc lắc đầu, thu tay lại, lẩm bẩm một câu: "Âu Dương đại nhân bây giờ thật là... thành thạo!"

-------------HẾT CHƯƠNG 37-------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net