Chương 16 🌱 Lớn lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Yang Hy.

Trước khi đến tháng chín, Khương Thủy Sinh muốn mua vài bộ quần áo mới cho Khương Tuệ.

Con gái cao lên không ít, sắp phải lên sơ trung rồi. Quần áo trước kia của Khương Tuệ không thích hợp.

Khương Thủy Sinh hỏi Khương Tuệ muốn loại thế nào, cô đều cười nhẹ nói sao cũng được.

Khương Thủy Sinh có chút u sầu, theo lý thuyết thì trước đây ông vẫn luôn mua quần áo cho con gái. Nhưng dù sao thì thẩm mỹ của một người đàn ông có tốt đến đâu thì cũng không được. Năm nay Trần Thải Quỳnh kết hôn, ông không biết bà ta có oán hận gì trong lòng mà lúc nói chuyện với những người phụ nữ khác trong đại viện lại thích nói về Tiểu Khương Tuệ.

Nói con gái ông lúc nhỏ té nhiều như vậy, lớn lên sẽ bị hủy dung, nói quần áo của Khương Tuệ rất quê mùa, không đẹp như Lương Thiên Nhi.

Khương Thủy Sinh không quan tâm đến vấn đề của mình, nhưng mọi người nói về Khương Tuệ, trong lòng ông cực kỳ không thoải mái, vì vậy ông bắt đầu quan tâm đến việc mua đồ cho con gái.

Đứa trẻ đang lớn lên từng ngày, Khương Thủy Sinh sợ Khương Tuệ ở trường sẽ bị bạn bè cười nhạo mặc đồ quê mùa.

Vì thế, Khương Thủy Sinh hạ quyết tâm bớt thời giờ hỏi Khương Tuệ một chút.

Nhưng mùa mưa còn chưa qua, ông bận thu mua dược liệu, thời gian liền kéo dài đến gần khai giảng.

Khương Thủy Sinh đạp xe về nhà, trên đường thì gặp được Hồng Lệ Vân đang đẩy xe.

Hồng Lệ Vân thường quét dọn ở tòa nhà cao tầng, sau khi tan làm còn đi bán sương sáo. Dù mấy ngày nay eo đã tốt lên một chút, nhưng lúc đẩy xe vẫn phải cố hết sức.

Khương Thủy Sinh nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, ông vội dừng xe đạp bước tới, "Hồng Lệ Vân, để tôi giúp cô đẩy xe."

Ông không nói xã giao mà tiến lên nhận lấy tay vịn xe đẩy.

Các bánh xe đã cũ, lúc đẩy rất tốn sức.

Hồng Lệ Vân vội vàng đi theo ông, liên tục nói lời cảm ơn.

Khương Thủy Sinh cười phúc hậu: "Không có gì."

Hồng Lệ Vân nói: "Tôi vẫn còn một ít sương sáo, anh không ngại thì mang về cho Tuệ Tuệ nhé?"

Đẩy xe đến trước nhà Hồng Lệ Vân, Khương Thủy Sinh lau mồ hôi, liên tục xua tay, "Không được, đều là hàng xóm cả, tôi chỉ giúp một chút thôi mà. Đừng khách sáo như vậy."

Hồng Lệ Vân gật đầu cười.

Khương Thủy Sinh chợt nhớ ra: "Tôi có chuyện này muốn làm phiền cô. Tôi thấy quần áo mà cô mua cho Lương Thiên Nhi rất đẹp, cô có thể chỉ cho tôi cách chọn quần áo cho con gái không?”

Hồng Lệ Vân ngẩn người, vội nói: "Được chứ được chứ."

Vì vậy, trước khi khai giảng, Khương Tuệ nhận được chiếc váy mới ba mua cho. Nó vừa là quà mừng cô lên sơ trung vừa là quà sinh nhật.

Khương Tuệ mười hai tuổi.

Sơ trung Ánh Dương không cần mặc đồng phục, có thể mặc đồ của mình đi học. Khương Tuệ giũ váy ra, cực kỳ kinh ngạc.

Váy trắng có một chiếc thắt lưng, phía trên điểm xuyết vài bông cúc nhỏ, ở phía sau thắt nơ bướm. Đường viền ren tinh xảo, váy xòe ưu nhã.

Rất có tính thẩm mỹ! Tựa như váy của tiểu tiên nữ. Kiểu dáng có vẻ thịnh hành những năm nay.

"Ba đã chọn nó sao?"

Khương Thủy Sinh thấy cô thích, cũng cực kỳ vui vẻ: "Không, không, ba gặp Hồng Lệ Vân rồi nhờ cô ấy giúp ba. Tuệ Tuệ sắp vào sơ trung rồi, con sẽ mặc thật đẹp để đến trường đi học."

Khương Tuệ ấm áp trong lòng: "Con cảm ơn ba!"

Cuộc sống không có Trần Thải Quỳnh xấu tính dường như cũng trở nên nhẹ nhàng vô cùng.

Tháng chín khai giảng trời đổ mưa, đương nhiên Khương Tuệ không có mặc váy mới.

Cái lạnh ở thành phố R kéo dài hơn thời tiết nóng. Mùa thu đến sớm, mùa đông lại rời đi trễ. Cô chỉ có thể mặc chiếc áo khoác cũ đến trường. Nếu trời vẫn mát mẻ như vậy, chiếc váy mới chỉ có thể để đến hè năm sau mới mặc được.

Khương Thủy Sinh cũng mặc kệ có đẹp hay không, ông vội vàng dặn dò Khương Tuệ mặc thêm nhiều quần áo.

Sau khi lên sơ trung sẽ được phân lớp ngẫu nhiên, hiện giờ Khương Tuệ đang học ở sơ nhất (lớp 7) ban 7, là lớp cuối trong khối, còn Trì Nhất Minh ở ban 1.

Khương Tuệ đã biết kết quả này từ sớm, bởi vậy cô cực kỳ mong chờ cuộc sống ở sơ trung.

Vừa đến phòng học đã thấy vài khuôn mặt quen thuộc, hiển nhiên là không có Trì Nhất Minh ở đây.

Trần Thục Quân liên tục vẫy tay với cô: "Khương Tuệ, tới đây ngồi nè."

Trần Thục Quân tới sớm nên đã chiếm được một chỗ khá tốt ở hàng thứ ba.

Khương Tuệ ngồi xuống bên cạnh Trần Thục Quân rồi bỏ cặp sách vào bàn.

Trần Thục Quân dịu dàng nói: "Vui thật, chúng ta vẫn là bạn cùng lớp."

Khương Tuệ cao hứng nói: "Đúng vậy, thật là có duyên."

Trần Thục Quân nhìn Khương Tuệ một chút: "Chà, chỉ có một kỳ nghỉ hè không gặp thôi mà cậu trắng hơn rồi nhỉ?"

Khương Tuệ sững sờ: "Đâu có."

Trần Thục Quân nói: "Ồ, không phải thay đổi, mà là mặt cậu ít vết thương hơn rồi, trước kia cậu đã trắng, bay giờ rõ ràng hơn thôi. Bệnh của cậu tốt hơn chút nào chưa? Giờ còn bị ngã không?"

Khương Tuệ nói: "Cảm ơn cậu, tớ ít bị ngã hơn rồi."

Vẻ mặt Khương Tuệ bình tĩnh thế thôi chứ có trời mới biết tim cô đập chậm hơn nửa nhịp khi nghe thấy lời này! Trước kia cô cũng từng luyện tập giữ thăng bằng nên bây giờ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không ngờ khôi phục cũng nhanh hơn, nhưng nghĩ đến bây giờ đã là sơ trung, không cần gặp mặt Trì Nhất Minh nữa, cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Không thể vì sợ hãi một thứ mình không biết mà cả đời không cho mình cơ hội tốt lên được. Có thể chạy nhảy là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào chứ!

Tan học hai cô bé vẫn cùng nhau về nhà.

Cơn gió heo may của mùa thu tháng chín có chút se lạnh. Lúc đi ngang qua cầu Nhị, Trần Thục Quân nhỏ giọng nói: "Anh của Trì Nhất Minh còn đang sửa xe, anh ấy lớn hơn chúng ta vài tuổi, anh ấy định không bao giờ trở lại đi học sao?"

Dù cho không mấy nhiệt tình với việc học, nhưng Trần Thục Quân biết, những đứa trẻ không được đi học rất đáng thương.

Khương Tuệ nghiêng đầu nhìn sang.

Trì Yếm đang tự sửa một chiếc xe tải nhỏ, vẻ mặt anh rất tập trung, không có nhìn về hướng học sinh đang tan học.

Qua kỳ nghỉ hè Khương Tuệ cao lên không ít, bây giờ mười hai tuổi đã cao 1m55, loáng thoáng bóng hình của một thiếu nữ, tính ra ở trong lớp thì không cao cũng không thấp.

Trần Thục Quân thấp hơn một chút, hiện tại 1m53.

Mà Trì Yếm còn chưa đến mười sáu tuổi, vẫn đang là tuổi lớn, hiện tại không biết là 1m80 mấy. Chỉ có thể nói có vài người trời sinh đã có dáng.

Trần Thục Quân có bóng ma tâm lý với Trì Nhất Minh, vì thế cũng không có hảo cảm với Trì Yếm. Cô bé kéo Khương Tuệ: "Đừng nhìn nữa, sửa xe có gì đẹp đâu, chúng ta đi thôi."

Khương Tuệ gật đầu, cô cùng Trần Thục Quân về nhà.

Từ từ lớn lên, có một vài người cần cách xa thì nhất định phải tránh thật xa.

Cô cảm thấy hết sức may mắn với tình cảnh hiện tại, Trì Yếm vẫn lạnh nhạt như trong trí nhớ, Trì Nhất Minh cũng không có chút hứng thú nào với cô.

...

Bên kia đường —

Đới Hữu Vi nói: "Chú đang nhìn gì đó? Em trai chú về từ sớm rồi mà."

Trì Yếm cầm cờ lê vặn bu lông, thu lại ánh mắt rồi nhàn nhạt nói: "Không có gì."

Động tác của anh rất nhanh, sửa xong xe thì ăn cơm chiều.

Đới Hữu Vi giúp anh lấy hộp cơm, Trì Yếm đến vòi nước rửa sạch tay rồi bưng lên ăn ngay.

Thiếu niên đang vô cùng đói, động tác nhai nuốt cũng rất nhanh.

Đới Hữu Vi hâm mộ nhìn anh: "Chú nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng lại cao hơn anh 10cm, sao chú lại cao vậy chứ."

Trì Yếm im lặng ăn cơm, anh cho ít nước luộc vào hộp, vẫn không nói tiếng nào.

Đới Hữu Vi cũng là một người học việc, năm nay mười tám tuổi, mọi người đều quen với sự lạnh nhạt của Trì Yếm, bởi vậy Đới Hữu Vi cũng không ngại, vừa nhai cơm vừa tâm sự: "Chú biết Trần Ngọc Phương ở cửa hiệu cắt tóc bên cạnh chứ? Chính là cô gái có vài vết tàn nhang trên mặt đó."

Trì Yếm không biết, anh lắc đầu.

"Ôi, anh với Lý Đông đều thích Trần Ngọc Phương, cũng không biết cô ấy vừa ý ai. Mấy hôm trước anh thấy Lý Đông mua khăn lụa cho cô ấy, chú nói xem anh nên mua gì đây? Thật ra, bàn về ngoại hình anh cảm thấy mình trông ngay thẳng hơn, còn Lý Đông thì mặt lại tròn quá, đàn ông mặt tròn thì giống cái gì? Nhưng Lý Đông lại cao hơn anh vài centimet, thật phiền lòng mà."

Trì Yếm không hiểu loại tâm sự này, anh chỉ ngồi ăn cơm.

Anh ăn hết một hộp cơm lớn, lại đi lấy thêm một hộp.

Ở phương diện này Văn Lôi quả thật không tồi, hắn không có để nhóm học việc bị đói.

"Trì Yếm, sao chú lại không hiểu phong tình gì thế, Trần Ngọc Phương chú cũng không biết, cô ấy không tồi đâu, còn rất nhiệt tình nữa. Không phải chứ anh nói chú..." Đới Hữu Vi kéo Trì Yếm, nhỏ giọng nói, "Chúng ta không đi học, nỗ lực sửa xe tích cóp tiền chính là vì cưới vợ. Qua mấy năm nữa chú cũng sẽ suy xét đến việc này thôi, anh nghe nói đứa em trai kia của chú không phải là em ruột, đừng có làm mọi thứ vì nó quá, cũng nên lo cho chính mình nữa."

Mặt Trì Yếm không cảm xúc, anh kéo ống tay áo của mình về.

Đới Hữu Vi tặc lưỡi một cái: "Thật là không để người ta thích mà."

Trì Yếm dừng một chút, ăn miếng cơm cuối cùng rồi đi làm việc.

Đới Hữu Vi không cam lòng: "Nói thật thì chú thích kiểu nào thế? Không đến mức phải là người đẹp như tiên thì chú mới có hứng thú đấy chứ? Tiên thì ai chả thích, nhưng có thể ôm về nhà sao?" Hắn cười tự giễu, "Chúng ta cũng không phải là ông chủ lớn, chỉ là những đứa ở dưới đáy của xã hội thôi. Có những lúc con người phải chấp nhận số mệnh của mình, đám nghèo khổ như chúng ta, tình yêu đều là thứ vớ vẩn, có thể tìm được đối tượng đã là không tồi rồi."

Trì Yếm đột nhiên nói: "Anh ồn ào thật đấy."

"Ối chà, hiếm khi thấy chú tức giận thế, ha ha ha!"

Trì Yếm hơi tức giận, anh lạnh mắt trừng Đới Hữu Vi. Tên ngốc này đúng là không xứng với cái tên của mình.

(*Hữu Vi - 有为: đầy hứa hẹn, có triển vọng)

Lúc Trì Yếm hoàn thành công việc trở về đại viện, gió to nổi lên, cây trúc bị thổi đến nghiêng ngả.

Ở phía nam đại viện, xa xa nghe thấy tiếng Khương Thủy Sinh kêu: "Tuệ Tuệ! Mấy cái túi bị thổi bay mất rồi, con nhặt giúp ba với."

Cô bé trả lời: "Dạ!"

Chiếc túi bị thổi bay đến bên chân Trì Yếm, anh đợi một lát, quả nhiên nhìn thấy một cô bé mặc áo khoác màu hồng nhạt đang đuổi theo chiếc túi.

Động tác rất vụng về, cô không thể theo kịp tốc độ của mấy cái túi, Trì Yếm nhíu mày, đi nhanh qua đó giúp cô nhặt lên.

Khương Tuệ quỳ trên đất, tay chân luống cuống đè mấy cái túi lại. Chiếc quần trắng bị bẩn chỗ đầu gối.

Trì Yếm khuỵu gối, ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa năm cái túi trong tay cho cô.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa sáng ngời, Trì Yếm hơi nhìn sang chỗ khác: "Cầm đi."

Cô nhận lấy, vội vàng đứng lên.

Trì Yếm cũng đứng dậy, nhìn gần mới thấy cô đã cao hơn một chút, tuy vẫn chưa chạm tới ngực anh.

Trì Yếm vừa định nói gì đó thì cô lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, Trì Yếm." Cô cầm túi, cũng không nói gì nữa, xoay người trở về nhà.

Trì Yếm nhìn theo bóng dáng của cô, môi mím chặt.

Trong một thoáng chốc, anh rất muốn hỏi, vì sao không gọi là 'anh' nữa?

(Hy: Mọi lần Khương Tuệ đều nói "Cảm ơn anh Trì Yếm", tức là kêu Trì Yếm là ca ca, nhưng lần này cô không gọi anh là ca ca nữa.)

Nhưng ngay sau đó anh lại hiểu, không cần phải hỏi, bởi vì cô đã sắp trưởng thành rồi. Lớn lên sẽ hiểu chuyện, giống như Lương Thiên Nhi vậy, dần dần rời xa những người 'không có tương lai' như anh.

(Beta lại ngày 29-03-2022)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net